🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 182: Muốn làm Thái tử phi (1)

"Hai vị tỷ tỷ ở Cẩm Châu cùng Cửu muội muội đã đến rồi à?"

Giọng nói kiêu hãnh vừa dứt, Hồ thị lập tức cười nói, "Đến rồi đến rồi, đã đến được một lúc, đang đợi con đó."

Vừa nói chuyện thì mấy bóng dáng ở ngoài cửa cũng tiến vào gần hơn, rất nhanh người trong phòng liền nhìn thấy 4 nô tỳ áo tím vây quanh một nữ tử ăn mặc lộng lẫy, nàng mặc váy dài màu đỏ tươi cùng với áo choàng đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn.

Vừa vào cửa thì đại khái khoảng không trước mặt Tần Hoan cũng sáng lên, vóc người Tần Triều Vũ cao gày nhỏ mảnh, dung mạo có một nửa giống với Tần Thuật, chỉ có đôi mắt đào hoa là giống Hồ thị như đúc. Thế nhưng tổng thể lại không giống với Hồ thị, Hồ thị thích cười khiến cho đôi mắt có vẻ cực kỳ ôn hòa điềm đạm. Còn đôi mắt của Tần Triều Vũ này lại hơi xếch lên, vừa quyến rũ lại vừa sắc bén cao quý.

Hôm nay nàng mặc cả người hoa phục, váy dài đỏ tươi cùng với áo choàng đỏ thẫm vừa vặn tôn lên vẻ cao quý và ung dung trên người nàng, cũng bởi vì như vậy mà mới có 17 tuổi nàng đã cực kỳ có khí chất cao cao tại thượng. Tóc nàng búi kiểu vãn nguyệt cao cao, trên tóc cài trâm có tua rua rủ xuống, giữa lông mày điểm bông hoa mai càng tăng vẻ lộng lẫy sang trọng. Môi nàng hơi cong lên, cánh môi đỏ tựa như hoa mai trong tuyết, cả người từ đầu đến chân không một chỗ nào là không tinh tế xinh đẹp, không chỗ nào là không hoa lệ quý tộc.

Trong chính đường này vốn được chiếu sáng bằng ánh đèn nay vì nàng bước vào liền rực rỡ hơn hết, Tần Hoan âm thầm thưởng thức vị kinh thành đệ nhất tài nữ xinh đẹp quyến rũ này. Còn Tần Triều Vũ khi vừa bước vào cửa cũng nhìn về phía Tần Hoan.

Tỳ nữ của nàng cũng đều cung kính đứng hầu bên ngoài, chỉ còn lại một mình nàng đứng giữa cửa, nàng vốn nhìn Tần Hoan giây lát, sau đó lại nhìn lướt qua Tần Tương và Tần Sương, sau đó lại quay về nhìn Tần Hoan.

Giọng nói của nàng hơi có chút nghi hoặc, "Đây là... Cửu muội muội?"

Tần Hoan từ sớm đã đứng dậy, nghe thấy thì khẽ gật đầu rồi nhún người, "Bát tỷ tỷ."

Tần Triều Vũ cong môi, đôi mắt cũng ánh lên ý cười, "Mấy năm không gặp, Cửu muội muội thật sự là thay đổi quá lớn."

Vừa nói xong thì Tần Triều Vũ mới cúi người hành lễ với Tần Thuật và Hồ thị, sau đó lại nhìn sang Tần Diễm, "Tam ca đã về rồi..."

Tần Diễm gật đầu, Hồ thị đến đằng trước giữ chặt tay nàng, "Sao con về muộn thế?"

Nghe thấy giọng nói quan tâm của mẫu thân, Tần Triều Vũ khẽ cười, "Tối nay Thái tử Điện hạ đến thăm Hoàng hậu nương nương."

Nàng chỉ nói một câu này thôi mà trên mặt Hồ thị đã tràn đầy vui vẻ, sau đó rất nhanh quay lại nhìn Tần Thuật. Tần Thuật chỉ cười nhạt mà không nói gì, Hồ thị liền vội vàng lôi kéo Tần Triều Vũ, "Chỉ thấy Cửu muội muội của con thôi à, chỗ này còn có 2 vị tỷ tỷ nữa đó."

"Đây là Ngũ tỷ tỷ con, còn đây là Lục tỷ tỷ con."

Hồ thị kéo Tần Triều Vũ đến trước mặt Tần Tương và Tần Sương, thấy Tần Triều Vũ cười rồi khẽ nhún người, "Chào 2 vị tỷ tỷ."

Tần Tương và Tần Sương vội vàng đáp lễ, chẳng biết vì sao mà trước mặt Tần Triều Vũ 2 người lại cảm thấy áp lực cực lớn, lại cộng thêm Tần Triều Vũ ăn mặc hoa lệ cười nói rạng rỡ càng khiến cho 2 người rụt rè không biết để tay chân vào đâu.

"Từ sớm đã nghe nói Bát muội muội là kinh thành đệ nhất tài nữ, hiện giờ gặp mặt quả nhiên bất phàm."

Tần Sương hoảng hốt thì liền rối loạn, còn Tần Tương thì khen ngợi Tần Triều Vũ một câu coi như tự trấn định. Tần Triều Vũ nghe thấy thế thì vẫn giữ nguyên nụ cười rồi nói, "Những cái này đều là hư danh cả thôi, tỷ tỷ đừng nên để ở trong lòng."

Nói xong nàng lại nhìn sang Tần Hoan, nàng nheo mắt quan sát Tần Hoan giây lát, thấy Tần Hoan đặt hai tay trước nười đứng cực kỳ trầm tĩnh, không hề có chút bối rối nào giống như Tần Tương và Tần Sương thì nụ cười trên môi nàng càng sâu, "Cửu muội muội rời khỏi Hầu phủ mấy năm, cuối cùng giờ đã quay về rồi." Tần Triều Vũ hơi ngừng lại rồi nói, "Xem ra mấy năm nay Cửu muội muội trải qua cực kỳ tốt."

Khóe môi Tần Hoan cũng cong lên, "Nhờ phúc của tỷ tỷ."

Y phục trên người Tần Hoan đều là màu sắc nhợt nhạt, không những không hề trang điểm mà trên người một món trang sức dư thừa cũng không có. Thế nhưng dù là vật thì nàng đứng trước mặt Tần Triều Vũ cũng không hề có chút thua kém nào. Tần Triều Vũ nắm lấy cổ tay áo theo bản năng, "Hiện giờ quay lại thì tốt rồi, tỷ muội chúng ta lại có thể ở chung một chỗ, lại còn có thêm 2 vị tỷ tỷ nữa."

Tần Triều Vũ nhìn sang phía Tần Tương và Tần Sương, 2 người liền nở nụ cười phụ họa.

So với 2 người này, Tần Triều Vũ lại liếc nhìn Tần Hoan thêm một cái nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Tần Hoan hoàn toàn trong sáng trấn tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nịnh hót khiến cho ý cười trên mặt Tần Triều Vũ sắp không duy trì được nữa rồi.

"Mẫu thân, có phải mọi người vừa dùng cơm rồi không?"

Tần Triều Vũ chợt nhìn sang Hồ thị, Hồ thị gật đầu, "Phải, ở trong cung con đã ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, mẫu thân không cần lo lắng." Nói xong Tần Triều Vũ lại cười cười, "Chắc hẳn Cửu muội muội và 2 vị tỷ tỷ đây đã mệt rồi, hay là để cho mọi người quay về nghỉ ngơi thôi?"

Hồ thị lập tức gật đầu, "Đúng là ta cũng đang tính thế, vốn định ngồi ở đây một lát để đợi con, hiện tại con đã quay về rồi thì cũng nên mau chóng để mấy đứa nó đi nghỉ ngơi thôi." Nói xong bà liền quay người, "Tương Nhi, Sương Nhi, Hoan Nhi, đi thôi, Đại bá mẫu dẫn các con đến viện mới nhìn xem."

Tần Thuật cũng đứng dậy, "Được rồi, mau về ngủ đi, dọc đường này đã chậm trễ lâu rồi."

Mấy người Tần Tương vội vàng đáp lời, sau đó mới đi theo Hồ thị ra ngoài.

Đợi đến khi Hồ thị dẫn mấy người rời đi thì trong phòng mới yên tĩnh trở lại. Nụ cười trên mặt Tần Triều Vũ hơi tản đi, nàng nhìn sang Tần Thuật, "Phụ thân, hôm nay sắc mặt Thái tử Điện hạ không tốt lắm, có vẻ như bị Thánh thượng nói rồi."

Vẻ mặt Tần Thuật nghiêm nghị, gật gật đầu, "Ta biết rồi, là vị chuyện tham ô trong vận chuyển muối." Nói xong ông liếc nhìn Tần Diễm, "May mà gặp biến cố ở Dự Châu, nếu không thì Lưu Nhân Lệ đã mang đến cho chúng ta và Thái tử một mối họa rồi."

Tần Diễm cúi đầu xuống, Tần Thuật lại nhìn sang Tần Triều Vũ với vẻ tràn đầy ý cười, "Vũ Nhi ngoan, chuyện này con không cần quản, hôm nay vào cung cả ngày rồi giờ cũng về nghỉ ngơi đi thôi." Nói xong tựa như nghĩ đến cái gì, ông lại nói tiếp, "Trong phủ có nhiều thêm 3 vị tỷ muội, Hoan nha đầu với con mấy năm rồi không gặp, còn 2 đứa kia là lần đầu tiên đến kinh thành, con phải chăm sóc mấy đứa kỹ hơn một chút."

Tổng cộng có 3 người thế nhưng Tần Thuật chỉ nhắc đến tên một mình Tần Hoan, Tần Triều Vũ mấp máy môi rồi sau đó gật đầu.

Nụ cười trên mặt Tần Thuật lại càng sâu hơn, "Đi đi, lát nữa mẫu thân con sẽ đến tìm con."

Tần Triều Vũ gật đầu, nhún người rồi xoay người đi ra cửa, 4 nha hoàn ban nãy đứng chờ bên ngoài cũng vội vàng đuổi theo, vây quanh Tần Triều Vũ đi về Triều Nghi viện.

Ở trong phòng, Tần Thuật nhìn thoáng qua Tần Diễm, "Đi theo ta..."

Nói xong ông cất bước đi nhanh ra ngoài đi thẳng về thư phòng ở phía Đông Nhân Thọ đường.

Đến thư phòng, Ngô Dạng và Chu Hoài từ sớm đã ở bên này chờ, thắp đèn sáng trưng trong phòng. Tần Thuật vừa bước vào liền ngồi xuống đằng sau án thư, lúc này mới lên tiếng, "Nói đi, rốt cuộc chuyện của Lưu Nhân Lệ và Bàng Phụ Lương là thế nào?"

Trên mặt Tần Thuật đã không còn ý cười, giọng nói cũng trầm thấp, hoàn toàn khác biệt với Tần Thuật tươi cười vui vẻ hòa đồng vừa mới dùng bữa cùng mọi người. Tần Diễm không dám sơ suất, vội vàng ưỡn thẳng sống lưng, "Đại khái cũng giống như trong thư gửi cho phụ thân, ban đầu con chỉ cho rằng ông ta bị liên lụy vào vụ án tham ô cho nên mới đồng ý, định rằng sẽ cho ông ta một ơn huệ về dưới trướng mình, thế nhưng sau đó trong phủ Bàng Phụ Lương có người chết thì con liền hủy bỏ luôn suy nghĩ đó. Cũng đúng lúc đó thì có Cửu muội muội nhắc nhở con."

"Hoan nha đầu?" Hai tròng mắt Tần Tương khẽ híp lại.

Tần Diễm gật đầu, "Vâng, phụ thân đừng xem thường Cửu muội muội nhỏ nhắn gầy yếu, tâm trí của muội ấy có khi Vũ Nhi nhà mình còn không bằng."

Tần Thuật nhất thời không nói chuyện, một lát sau mới nói, "Những chuyện này con nói trước đây ta đều đã rõ rồi, vậy suốt dọc đường đến đây, con cũng coi như ở chung với 3 tỷ muội đó được gần 2 tháng, con cảm thấy thế nào?"

Tần Diễm trả lời, "Ngũ muội muội được giáo dục rất tốt, thế nhưng tâm tư dễ lung lay và tham vọng quá cao, lá ga cũng không nhỏ, chuyện lần trước ở núi Vân Vụ người cũng biết. Lục muội muội thì tính tình đơn giản thẳng thắn, có chút bốc đồng nhanh mồm nhanh miệng. Cửu muội muội..."

"Cửu muội muội y thuật hơn người, tính tình cũng trầm tĩnh cẩn thận hơn nhiều so với những nữ tử cùng tuổi, gặp chuyện lại không hề hoảng loạn. Không chỉ như vậy, tâm tư muội ấy cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, ánh mắt nhìn người cũng đều sâu sắc hơn so với người thường. Trước đây vụ án mạng ở Viên Châu con đã thấy muội ấy phân tích phá án cực kỳ có lý, đến Dự Châu cũng y như vậy. Vài ngày sau khi án mạng xảy ra muội ấy chẳng những giúp đỡ nghiệm thi mà lại còn đi theo Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ cùng nhau điều tra mấy vụ án mạng, cuối cùng án được phá thì công lao của Cửu muội muội là lớn nhất."

Tần Diễm nói xong lại nghĩ đến hoàn cảnh lúc ở Bách Thảo viên và mấy án mạng ở Thanh Huy viên, "Chắc hẳn phụ thân có thể tưởng tượng được, đột nhiên có người chết thì đừng nói là nữ tử mà ngay cả hài nhi cũng cảm thấy cực kỳ quái lạ. Vậy mà Cửu muội muội chẳng những không sợ mà còn có thể nghiệm thi giúp đỡ quan phủ tìm kiếm dấu vết để lại. Nếu so sánh về sự thản nhiên ung dung và thấy biến cố cũng không sợ hãi thì đúng là Vũ Nhi còn kém xa."

Tần Thuật nghe xong thì vẻ mặt trầm trọng, "Thế còn tâm chí con bé thì sao?"

Nghe đến đây thì Tần Diễm cụp mắt xuống nghĩ nghĩ một lúc nhưng cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra được, hắn lắc lắc đầu, "Tâm chí... điều này con thật sự không nhìn ra. Duệ Thân Vương Thế tử và Cung Thân vương Thế tử đều xuất hiện ở Dự Châu, bọn con cùng nhau đến Dụ Thân vương phủ, thế nhưng con không hề phát hiện ra Cửu muội muội có chú ý gì nhiều đến mấy người đó. Ngược lại thì Duệ Thân Vương Thế tử chăm sóc muội ấy cực kỳ kỹ lưỡng."

Vẻ mặt Tần Thuật trở nên nghiêm trọng, "Duệ Thân Vương Thế tử..."

"Vâng, hài nhi đã đánh một ván cờ với Duệ Thân Vương Thế tử, cũng mơ hồ nhắc đến Thái tử, mặc dù thái độ của hắn không lạnh nhạt thế nhưng cũng không hề nồng nhiệt." Tần Diễm suy nghĩ giây lát, "Không biết có nguyên do gì..."

"Còn có thể là nguyên do gì, đương nhiên tính tình y hệt như phụ thân hắn." Giọng nói Tần Thuật trầm trầm, "Duệ Thân Vương cả nửa đời không tham gia tranh chấp đảng phải, chính bởi như vậy nên mới nắm giữ Sóc Tây quân trong tay mấy chục năm. Từ nhỏ Yến Trì đã đến Sóc Tây quân, được phụ thân giáo hóa cho nên đương nhiên cũng có tính cách như vậy, có lẽ hắn còn lợi hại hơn cả phụ thân mình. Nếu như con cho rằng chỉ bằng dăm ba câu nói đã có thể khiến cho hắn thuận theo ý con thì chính là con suy nghĩ quá đơn giản rồi."

Đáy mắt Tần Diễm tối sầm lại, "Vậy chính là hắn không định giúp Thái tử phải không?"

"Khó mà nói được." Tần Thuật lắc đầu, "Lần này Thánh thượng mong muốn hắn có thể ở lại trong triều, mà một khi ở lại thì những chuyện như vậy hắn không thể không đối mặt. Thái Trưởng Công chúa thu nhận Hoan nha đầu làm cháu gái cho nên hắn mới quan tâm đôi chút đến Hoan nha đầu phải không?"

Tần Diễm gật đầu, "Nghe nói đúng là như vậy, Trì Điện hạ lần đó đi một chuyến đến Cẩm Châu thì ở lại đó rất lâu, đương nhiên là vì cùng ôn lại chuyện xưa với Thái Trưởng Công chúa. Mà thời điểm Tần phủ xảy ra chuyện cũng chính do Thế tử Điện hạ chủ thẩm, lúc đó Cửu muội muội cũng giúp đỡ."

Tần Thuật nheo mắt, đuôi mắt có chút lạnh lùng, "Vụ án của Tam thúc con kinh động đến cả vua lẫn dân, nếu không có ta gửi tận ba bản tấu xin thỉnh tội cộng thêm Thái tử bảo vệ phía sau thì chỉ sợ chúng ta cũng bị vạ lây." Nói xong Tần Thuật hít vào một hơi, "Nó chết cũng được, chỉ là tự làm khổ thê tử và nữ nhi nhà mình."

"Vâng, lúc hài nhi đến Cẩm Châu thì bên trong Tần phủ cũng đã không ra dáng vẻ gì nữa rồi."

Tần Thuật nhìn chằm chằm vào Tần Diễm, "Nhìn thấy Tam thúc con như vậy, con có rút ra bài học gì không?"

Tần Diễm gật đầu, "Vâng, hài nhi nhất định lấy đó làm gương."

Nghe xong Tần Thuật mới gật đầu vừa lòng, "Triều cục hiện nay càng lúc càng không rõ ràng, cả 2 chúng ta đều cần phải thật sự cẩn thận, nhất định không thể đi sai lầm một bước nào cả. Thái tử có thể bảo vệ chúng ta một lần nhưng không thể thêm lần thứ 2 thứ 3, huống chi gần đây nhờ xử lý vụ án tham ô ở phía Đông nên Thành vương đã gây ra tiếng vang quá lớn, khiến cho Hoàng thượng cực kỳ vui lòng, đã ban thưởng rất nhiều lần rồi, mà vì thế Thái tử cũng đã bị Hoàng thượng nhắc nhở." Nói xong ông lại thở dài, "May mắn chúng ta không có khúc mắc nhiều với Lưu Nhân Lệ, Thái tử đã muốn xử lý mạnh tay chuyện phía Nam rồi."

Tần Diễm nghĩ đến cũng có chút run sợ, mà nhắc đến Thành vương thì đột nhiên Tần Diễm cũng nhớ đến Phùng Chương mà mình gặp ở ngoài cửa thành chiều nay, "Chẳng trách chiều nay lúc vào thành hài nhi gặp Phùng Chương, hắn còn hung hãn hơn so với bình thường một chút."

"Hung hãn?" Tần Thuật cười như không cười, "Cứ cho hắn hung hãn đi, tốt nhất hung hãn đến mức quên bản thân mình là ai mới tốt. Thành vương được sủng ái, Tố Quý phi gần đây cũng cực kỳ được sủng ái, toàn bộ Trung Quốc công phủ hiện tại cái đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi. Hắn là Thế tử đương nhiên cũng có cái dựa vào để mà hung hãn, sau này mà gặp thì cứ thuận theo hắn là được."

Tần Diễm gật đầu, "Hài nhi hiểu rồi, hài nhi sẽ nhún nhường."

Tần Thuật gật đầu, Tần Diễm lại hỏi, "Phải rồi phụ thân, hôm nay lúc hài nhi trở về có nhìn thấy vệ binh ngoài thành kiểm tra dân chúng ra vào rất gắt gao, trong thành đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy thế thì Tần Thuật thở dài, "Sau khi con đi thì bên trong thành xảy ra mấy vụ án mạng."

Đột nhiên Tần Diễm nghĩ đến suốt dọc đường bản thân mình chứng kiến hung án, đang định hỏi thì Tần Thuật đã lên tiếng, "Người chết đều là nữ tử, trước khi chết đều bị cưỡng hiếp. Việc này Thánh thượng cũng đã biết đến nên đang nghiêm lệnh cho Thái tử Điện hạ đốc thúc. Gần đây Thái tử đều lo điều tra tham ô ở phía Nam cho nên chuyện này tạm thời giao cho phủ doãn thành Lâm An điều tra. Có điều không biết hiện tại đã tra ra cái gì mà ban lệnh giới nghiêm toàn thành rồi."

Tần Diễm chau mày rồi không hỏi thêm nhiều nữa, Tần Thuật là chủ Lại bộ, không quan hệ gì đến Hình bộ và Đại Lý Tự. Nếu so sánh thì vụ án tham nhũng gây ra làn sóng cực lớn, cho nên sự thay đổi nhân sự do việc này gây ra mới chính là điều mà Hầu phủ quan tâm nhất lúc này.

Tần Diễm nghĩ đến đây liền chuyển đề tài đến chuyện tham ô trong vận chuyển muối.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.