🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 175: Ảo thuật

"Nhị thiếu gia Bàng phủ?" Yến Trì nhướn mày.

Uông Hoài Vũ cười khổ, "Phải, Nhị thiếu gia Bàng phủ mang theo một bao đồ trên người muốn xuất phủ."

Yến Trì nhìn sang Tần Hoan, nàng cũng chau mày, "Ban nãy ta nhìn thấy bên trong gian phòng này có 2 người, nhưng bóng dáng người kia nhìn không được rõ ràng lắm, thế nhưng ta chắc chắn đó chính là một người."

Yến Trì nhìn sang Uông Hoài Vũ, "Dẫn Nhị công tử đến đây."

Uông Hoài Vũ đáp lời sau đó đi phân phó thuộc hạ, Tần Hoan lại bước vượt qua bãi máu trước cửa rồi tiến vào trong.

Trước đây nàng đi theo phụ thân làm trợ thủ đã từng gặp qua không ít án mạng, thế nhưng dù sao nàng cũng đều không phải là người của quan phủ. Sau này mặc dù tạo thành thói quen cảm thấy hứng thú với án mạng giết người thế nhưng nàng cũng không phải là người cứ thấy án mạng thì không hỏi không chịu được. Còn hôm nay, Bàng Phụ Lương chết ngay trước mắt nàng, nàng cũng không cảm thấy mình bị khiêu khích hay vũ nhục gì cả, mà chỉ thấy hơi khó chịu mà thôi.

Mặc dù Bàng Phụ Lương tội ác tày trời, thế nhưng cũng không nên chết bởi cách thức tàn nhẫn thế này. Điều mấu chốt chính là vừa rồi nàng vẫn luôn luôn nhìn sang bên này, vì sao nàng lại không phát hiện ra cái gì không ổn? Trong lòng Tần Hoan lại dâng lên chút thất bại, thất bại này cùng với tức giận lại bơm thêm dũng khí cho nàng, không cần Yến Trì hay Uông Hoài Vũ lên tiếng nàng đã tự mình đi đến gần tìm tòi nghiên cứu thực hư rồi.

Nàng nhìn lướt qua thư phòng, phòng này được trang trí như hậu duệ quý tộc, không hề có chút hỗn loạn nào. Trên giá nến bằng đồng ở góc nhà, ánh nến đã trở nên yếu dần, mồi lửa cũng đang đặt ngay ngắn gọn gàng bên cạnh chân đế. Nhìn tình hình như vậy có thể nghĩ đến người thắp đèn nhất định là rất ung dung thoải mái. Tần Hoan tỉ mỉ nhìn chỗ án thư và trên tủ cao, sau đó mới quay sang nhìn Bàng Phụ Lương.

Trước khi chết nhất định Bàng Phụ Lương đã phải chịu không ít khổ cực, nhìn dáng vẻ hai tròng mắt trợn to là có thể hiểu được. Thế nhưng ngoại trừ đau đớn, trên mặt ông ta vẫn còn có thêm chút kinh ngạc, tựa hồ như không ngờ được là sẽ bị giết chết, hoặc là không nghĩ đến hung thủ sẽ giết ông ta.

Chẳng lẽ là Bàng Nghi Võ? Lời Uông Hoài Vũ vừa nói khiến cho Tần Hoan vẫn lưu lại trong lòng, đương nhiên nghi vẫn cũng hướng về phía hắn.

Nghĩ như vậy Tần Hoan liền đi đến trước mặt Bàng Phụ Lương, đằng trước ông ta có một vũng máu lớn nên Tần Hoan đành phải đứng ở bên cạnh.

Từ góc bên cạnh nhìn sang, quả nhiên thấy được thanh trường kiếm này được đóng chặt vào trên khung cửa sổ, mà thân thể của Bàng Phụ Lương cũng cách khung cửa khoảng 2 phân, đủ để thấy được ông ta tự mình vùng vẫy muốn nhổ kiếm ra ngoài. Thế nhưng ông ta trúng kiếm mất máu, cũng không ngờ đến trường kiếm ghim chặt như vậy, càng giãy dụa thì càng khiến cho miệng vết thương càng lúc càng lớn, chỉ tăng thêm tốc độ tử vong cho ông ta mà thôi.

Tần Hoan nghĩ ngợi, sau đó lại cụp mắt xuống nhìn tay và chỗ khác trên người Bàng Phụ Lương.

Cả 2 tay Bàng Phụ Lương đều buông thõng bên cạnh người, ngón tay hơi nắm hờ trên tay có vết máu thế nhưng lại không có vết thương. Còn những chỗ khác trên người ông ta cũng hoàn hảo không hề tổn hao gì. Tần Hoan chau mày, Bàng Phụ Lương bị người ta một kiếm đâm chết luôn?

Nghĩ như vậy thì nàng liền cầm tay Bàng Phụ Lương lên xem xét một hồi, vừa nhìn thấy thì ánh mắt nàng lại tối xuống.

Yến Trì bước ra đằng sau Tần Hoan, cũng thấy được bàn tay của Bàng Phụ Lương, "Chỗ ngón cái, lòng bàn tay và ngón tay ông ta đều có vết chai, quả nhiên là người luyện võ."

Trước đây Yến Trì cũng đã từng nói trong nhà Bàng Phụ Lương mở võ quán, cho nên Tần Hoan cũng không bất ngờ về chuyện Bàng Phụ Lương biết võ công.

"Trên người ông ta không có ngoại thương, cũng không thấy dấu hiệu trúng độc. Nếu như là người luyện võ thì làm sao có thể bị một kích trí mạng vậy được." Tần Hoan nói xong nhìn về thanh trường kiếm vẫn còn đang ghim trên người Bàng Phụ Lương, "Thanh kiếm này là từ đâu mang tới..."

Tần Hoan vừa nói xong thì trong viện đã vang lên một loạt tiếng ồn ào, một lát sau Uông Hoài Vũ đi ra phía cửa, "Điện hạ, Nhị thiếu gia Bàng phủ được mang đến đây rồi."

Yến Trì nhìn thoáng qua Bàng Phụ Lương, "Dẫn hắn vào đây."

Uông Hoài Vũ đáp lời sau đó liền đi ra ngoài, Tần Hoan liếc nhìn Yến Trì, sắc mặt cả 2 đều tối đen.

"Uông Tri phủ, ta... ta chỉ là muốn quay về quê nhà ở Định Châu, phụ thân ta mất tích, Đại ca cũng đã chết, trong phủ này chỉ còn lại có một mình ta, ta, ta chỉ sợ hãi mà thôi..."

Tiếng Bàng Nghi Võ nói chuyện cùng với tiếng bước chân càng lúc càng gần, chẳng bao lâu sau đã thấy 2 bóng người xuất hiện ở ngưỡng cửa thư phòng.

"Uông Tri phủ, ta cái gì cũng không biết, ta chỉ..."

Bàng Nghi Võ ôm theo bao quần áo, hoa phục trên người đã đổi sang áo bào vải xám rồi. Dáng vẻ này căn bản chính là muốn thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, lúc hắn bị Uông Tri phủ bắt lại thì cực kỳ sợ sệt rụt rè. Nhưng hắn vừa mới đi đến cửa, chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Bàng Phụ Lương bị đóng dính trên cửa sổ...

Ngay lập tức Bàng Nghi Võ sửng sốt cứng đờ như pho tượng, hai tròng mắt hắn mở to, trong mắt toàn bộ đều là vẻ kinh sợ và chấn động. Rất nhanh, giọng nói hắn run rẩy, lê chân tiến lên trước 1 bước, "Phụ thân... phụ thân..."

Bước chân hắn lảo đảo, thâm chí ngay cả máu chảy dưới đất cũng đều không nhìn rõ nên đã giẫm cả lên vũng máu rồi.

Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám đến gần, chỉ bước vào bên trong cửa sau đó vừa sợ hãi lại vừa kinh ngạc đau đớn sau đó không nhúc nhích nữa.

Bàng Nghi Võ trợn mắt lên nhìn Tần Hoan sau đó lại nhìn Yến Trì, rồi quay sang nhìn Uông Hoài Vũ, mãi một lúc lâu sau mới nói, "Các ngươi... Phụ thân ta sao lại như vậy... Là ai... Là ai hạ thủ?"

Vành mắt Bàng Nghi Võ đỏ bừng, Yến Trì lại híp mắt nhìn thoáng qua bao quần áo đeo trên lưng hắn, "Nhị công tử đây là muốn đi đâu?"

Bàng Nghi Võ không dám nhìn thẳng vào Yến Trì, hắn trốn tránh rồi cụp mắt xuống nhìn vũng máu dưới đất, thế nhưng cuối cùng hắn lại không dám nhìn mà ngước mắt lên nhìn về hướng khác của gian phòng, "Thế tử Điện hạ... Ta... Ta sợ hãi, cho nên muốn rời khỏi Thanh Huy viên."

"À? Vậy trong bao quần áo của ngươi đựng cái gì?"

Yến Trì khẽ hỏi nhưng cũng đủ khiến cho lông mày Bàng Nghi Võ run lên.

"Một chút lộ phí dọc đường mà thôi..."

Dáng vẻ Bàng Nghi Võ đúng thật là muốn chạy trốn, thế nhưng kể cả Bàng gia bị cuốn vào mấy vụ án mạng thì chỉ cần Bàng Nghi Võ không giết người thì không có gì mà phải trốn cả. Nhưng hiện tại điều kỳ lạ chính là vì sao Bàng Phụ Lương lại ở trong phủ?

Yến Trì nhìn thoáng qua thi thể Bàng Phụ Lương, "Nhị công tử trước khi rời đi có đến gặp Bàng lão gia không?"

Bàng Nghi Võ hít sâu một cái rồi lắc đầu, "Không có, ta không có..."

Bàng Nghi Võ ngước mắt lên nhìn Yến Trì một cái sau đó lại cúi đầu xuống. Yến Trì thấy thế liền nở một nụ cười lạnh lùng, "Vào đây lâu như vậy rồi, có vẻ như Nhị công tử không hề kinh ngạc vì sao Bàng lão gia lại quay về phủ à?"

Bả vai Bàng Nghi Võ co rút lajii, Yến Trì nhìn về phía Uông Hoài Vũ nói, "Uông Tri phủ hẳn còn nhớ rõ, chính Nhị công tử nói ra tin tức Bàng lão gia không có ở trong phủ cho nên toàn bộ chúng ta mới vì thế mà rời khỏi Thanh Huy viên để đuổi theo, thế nhưng Nhị công tử lại chờ đến tối rồi chuẩn bị rời khỏi Thanh Huy viên. Còn có Bàng lão gia nữa, trang phục này của Bàng lão gia có vẻ như là cũng chuẩn bị để chạy trốn."

Yến Trì không nói thì Tần Hoan cũng không nghĩ nhiều, trên người Bàng Phụ Lương cũng là y phục màu xám, so với Bàng Nghi Võ thì xem ra còn gọn gàng linh hoạt hơn rất nhiều. Ông ta vốn dùng chiêu điệu hổ ly sơn, sau đó lại tính toán chuyện gì?

Tần Hoan nhìn tủ cao trong phòng này, ban ngày Bàng Phụ Lương phải trốn ở chỗ nào chứ?

"Ta... Ta không biết... Ta thật sự bởi vì quá sợ hãi..."

Bàng Nghi Võ vẫn rụt rụt bả vai, giọng nói lại có chút trầm thấp. Yến Trì nhìn hắn giây lát, "Uông Tri phủ, xem xem Nhị công tử ra ngoài đã mang theo thứ gì..."

Yến Trì vừa nói xong thì ngay lập tức Bàng Nghi Võ ôm bao quần áo của mình chặt hơn nữa. Uông Hoài Vũ vừa nhìn đã thấy có vấn đề rồi nên mới tiến lên túm lấy bao quần áo của Bàng Nghi Võ. Vóc dáng Bàng Nghi Võ hơi gày gò, cũng không cao lắm, còn Uông Hoài Vũ có thể tính là cao to vạm vỡ, ông chỉ kéo một cái đã giật lại được bao quần áo trong tay Bàng Nghi Võ. Hắn nhìn chằm chằm vào bao quần áo của chính mình, thế nhưng khi đối mặt với Uông Hoài Vũ thì hắn hoàn toàn bất lực phản kháng. Còn Yến Trì ở bên cạnh nhìn thấy đôi môi trắng bệch của Bàng Nghi Võ thì lại hơi nheo mắt lại.

Bao quần áo của Bàng Nghi Võ cũng không lớn, Uông Hoài Vũ cầm đến mở ra ở trên án thư. Vừa mở ra thì thấy quả nhiên là một chút ngân phiếu chi phí đi đường linh tinh, Uông Hoài Vũ chau mày, sau đó lại phát hiện một xâu chìa khóa nhỏ. Uông Hoài Vũ cầm chìa khóa kia lên sau đó nhìn sang Bàng Nghi Võ, "Nhị công tử, chìa khóa này là ở đâu ra?"

Bàng Nghi Võ ngay lập tức nhìn thoáng qua xâu chìa khóa trong tay Uông Hoài Vũ sau đó lại tiếp tục cụp mắt xuống, "Là... là chìa khóa phòng ta..."

Uông Hoài Vũ khẽ cười một cái, "Vậy sao, Nhị công tử đã nghĩ kỹ chưa? Đợi lát nữa ta cho người đi thử, nếu như Nhị công tử nói dối thì sẽ phải bị trị tội lừa gạt quan phủ."

Nghe thấy thế thì mồ hôi lạnh đã bắt đầu tràn ra trên trán Bàng Nghi Võ.

Uông Hoài Vũ và Yến Trì thấy như thế thì liếc nhau một cái, Uông Hoài Vũ lại tiếp tục nói, "Người đâu..."

Ông ta lớn tiếng phân phó, vừa dứt lời thì Bàng Nghi Võ lập tức ngẩng đầu lên, "Uông Tri phủ, đó... đó không phải là chìa khóa của ta, đó là..."

Nói xong Bàng Nghi Võ nhìn thoáng qua thi thể của Bàng Phụ Lương giây lát, "Đó là... đó là phụ thân cho ta."

Uông Hoài Vũ nghe thấy thế liền chau mày, "Phụ thân người đưa cho ngươi từ bao giờ?"

Lại có 2 giọt mồ hôi lớn rơi xuống từ trên mặt Bàng Nghi Võ, sắc mặt hắn cũng trắng bệch như quỷ. Hai tay hắn vẫn buông thõng bên người, hắn vừa sợ hãi bị trị tội, cũng sợ hãi đôi mắt còn đang mở to, chết không nhắm mắt của Bàng Phụ Lương.

"Ta... Ta..."

Bàng Nghi Võ muốn nói nhưng lại không dám nói, một bàn tay run lẩy bẩy đưa lên lau mồ hôi.

Giọng nói Uông Hoài Vũ hơi mềm mại xuống, "Nhị công tử không quản lý việc trong phủ, mà cho dù có thì cũng không nhất định là ý muốn của chính mình. Chỉ cần Nhị công tử nói ra tình hình thực tế, đương nhiên bản quan sẽ không để Nhị công tử bị oan uổng."

Nói xong Uông Hoài Vũ lại bổ sung, "Phụ thân ngươi đã chết, hiện tại ngươi có liên quan rất lớn đến cái chết của phụ thân ngươi. Nếu ngươi không nói rõ ràng, thậm chí ngươi còn có khả năng là hung thủ..."

Bàng Nghi Võ vốn dĩ đã cực kỳ sợ hãi, vừa nghe thấy câu này thì lập tức run rẩy như vỡ mật, "Không phải không phải, lúc ta đến đây thì phụ thân mới đi từ trong mật thất ra ngoài, ta và phụ thân đã giao hẹn xong rồi."

Hắn nói ra với tốc độ cực kỳ nhanh, vốn là căng thẳng nhìn Yến Trì và Uông Hoài Vũ một cái, sau đó mới ủ rũ ra vẻ cam chịu số phận, "Sáng nay Bàng quản gia đã được thả ra, ông ta đến chỗ này sau đó phụ thân nói chuyện một lúc, sau khi ông ta rời đi thì phụ thân liền gọi ta tiến vào. Phụ thân... phụ thân nói nhiều năm trước Bàng gia đã làm một cuộc mua bán bất nhân bất nghĩa, vốn là đã tránh được rồi thế nhưng hiện tại... Bởi vì người đã chết, cho nên sự việc năm đó cũng có khả năng sẽ bị điều tra ra, cho nên hiện tại Bàng gia đang đứng giữa ranh rới sống và chết. Phụ thân muốn ta diễn một vở kịch với người, ta đi mời đại phu, sau đó giữ đại phu lại và cố ý để lộ ra chút sơ hở, như vậy mới khiến cho mọi người tưởng lầm rằng phụ thân đóng giả đại phu kia chạy trốn. Kỳ thật... kỳ thật phụ thân chỉ là trốn ở bên trong mật thất mà thôi..."

"Ban ngày trong phủ có rất nhiều nha sai, ngay cả con ruồi cũng không bay lọt cho nên chỉ có thể đợi cho đến khi nha sai bị điều đi, buổi tối mới có thể ra ngoài. Phụ thân bảo ta trời tối thì qua đây, cho nên ta mới thay y phục trước đợi đến lúc thì mới đến đây."

Bàng Nghi Võ ngừng một chút rồi nhìn vào cái chìa khóa để trong tay Uông Hoài Vũ, "Lúc ta tới thì phụ thân đã ở đây chờ lâu rồi, ta vừa tới thì phụ thân đã đưa chìa khóa này cho ta. Sau đó người nói cho ta biết, trong căn nhà cũ ở Định Châu có mấy hòm tài sản của Bàng gia, nói rằng một khi chuyện này xảy ra chỉ sợ gia nghiệp của Bàng gia sẽ không còn nữa, còn nói chỗ tài sản này giao cho ta, bảo ta mang chúng đến Lương Châu, sau đó ông ấy sẽ tự đến Lương Châu chờ ta..."

Yến Trì liếc nhìn Tần Hoan, trong mắt đều sáng bừng lên.

Uông Hoài Vũ cũng nhạy cảm chú ý đến hai chữ 'tài sản' này, "Phụ thân ngươi có nói tài sản là cái gì không?"

Bàng Nghi Võ lắc đầu, "Không nói, có điều ta đoán chắc là mấy loại vàng bạc châu báu."

Uông Hoài Vũ gật đầu, "Sau đó thì sao?"

Bàng Nghi Võ trả lời, "Phụ thân bảo ta đi cửa Tây, ông ấy chờ sau khoảng gần 1 khắc thì mới lại đi. Nói rằng nếu như ta bị bắt thì cứ bảo là cái gì cũng đều không biết, chỉ sợ hãi cho nên mới không dám ở đây là được."

Ban nãy đúng thật là Bàng Nghi Võ cũng từng nói như vậy, Yến Trì nhìn hắn giây lát sau đó lại nhìn sang Tần Hoan. Tần Hoan liền gật gật đầu, nàng cảm thấy lời Bàng Nghi Võ nói chính là sự thật...

"Phụ thân ngươi có mở cửa sổ dò xét tình hình bên ngoài không?"

Đột nhiên Tần Hoan hỏi, Bàng Nghi Võ kinh ngạc nhìn nàng, "Sao ngươi lại biết?"

Tần Hoan không trả lời, thế nhưng đáy lòng nàng đã hiểu được. Trước lúc đèn trong phòng sáng lên thì người mở cửa sổ dò xét bên ngoài đúng thật là Bàng Phụ Lương, "Sau đó ngươi liền đi luôn à?"

Bàng Nghi Võ gật đầu, "Phải, phụ thân bảo ta đi trước."

Tần Hoan nhăn mày, "Trước khi ngươi rời khỏi thì gian phòng này có đốt đèn không?"

Bàng Nghi Võ lắc đầu, "Không đốt, phụ thân vụng trộm lưu lại trong phủ, sao có thể đốt đèn được chứ?"

Tần Hoan siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn của nàng, đây chính là vấn đề!

Sau khi Bàng Phụ Lương đóng cửa lại thì nàng đã bảo Bạch Anh đi phát tín hiệu cho Yến Trì, sau đó thì sao? Sau đó nàng mới chỉ quay sang nói với Bạch Anh 2 câu thì đèn trong phòng đã sáng lên. Đèn vừa sáng thì Bàng Phụ Lương liền bất động, thế nhưng Tần Hoan nhìn được rõ ràng là khi đèn sáng thì trong phòng cũng có 2 bóng người!

Vậy thì lúc đó người còn lại chính là hung thủ sao?

Tần Hoan khẽ thở dài, thời điểm đó hung án cũng đã xảy ra, mà bóng người trước và sau khi đèn sáng lại không phải của cùng 1 người. Nói cách khác, hung thủ đã tiến vào ngay tại lúc Bàng Nghi Võ rời đi, ngay tại lúc Bàng Phụ Lương không hề phòng bị mà hạ sát ông ta trong bóng tối...

Như vậy mới giải thích được vì sao Bàng Phụ Lương lại không hề phản kháng, có lẽ thời điểm đó Bàng Phụ Lương còn tưởng rằng Bàng Nghi Võ quay lại.

Thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hung thủ làm thế nào để nhắm đúng thời cơ tiến vào?

Nghĩ đến đây Tần Hoan lập tức nhớ đến Tình nương biến mất một cách kỳ lạ. Nếu Tình nương chính là Thanh Huyên thì chắc chắn nàng ta có thân pháp và khinh công cực giỏi. Lúc Tần Hoan lên tầng 2 của tiểu hồng lâu thì thấy cửa sổ đều mở toang, cực kỳ có khả năng Tình nương nhảy xuống từ cửa sổ sau đó mới đi vào trong gian chính. Tình nương đã ở trong phủ nhiều năm, mà nàng trăm phương nghìn kế để tiến vào Thanh Huy viên thì vì cái gì không cần phải nói cũng biết. Đương nhiên nàng cực kỳ quen thuộc bố cục của gian chính, dựa vào thân pháp của nàng, cực kỳ dễ dàng lặng yên không tiếng động mà trốn ở bên ngoài.

Tình nương, người có khả năng nhất chính là Tình nương.

Nếu như vậy thì toàn bộ suy đoán trước đây của nàng mới có thể tương xứng phù hợp được với nhau.

Nghĩ đến đây đột nhiên Tần Hoan lạnh sống lưng, đây mới chỉ là suy đoán của nàng mà thôi, nếu như không có chứng cứ thì phải làm thế nào?

Bóng người thứ 2 kia hoàn toàn không tiến đến gần cửa sổ, nàng chỉ biết là trong phòng có người thế nhưng vẫn không biết là nam hay nữ, là cao hay thấp. Nếu lấy điều này ra để làm chứng thì mũi nhọn chắc chắn sẽ chỉ về Bàng Nghi Võ ban nãy vừa thừa nhận là đã vào phòng...

"Ngươi làm sao thế?" Đột nhiên Yến Trì hỏi một câu, hiện tại sắc mặt Tần Hoan cũng có chút nhợt nhạt.

Tần Hoan ngước đầu lên nhìn Yến Trì giây lát, trong lòng nàng rất căng thẳng, nàng đã nghĩ thông được các điểm mấu chốt, vấn đề sau cùng quan trọng nhất cũng đã tạm thời xuất hiện. Tình nương làm toàn bộ việc này, vừa vặn bị nàng nhìn hết vào trong mắt, thế nhưng lại cứ như nàng ta đang dùng một loại ảo thuật che mắt gì đó. Cái ảo thuật này là để cho Tần Hoan xem, Tình nương căn bản ngay từ đầu đã biết mấy người Tần Hoan đi theo nàng ta rồi!

Sống lưng Tần Hoan căng cứng, lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi...

Cho tới bây giờ đều là nàng cẩn thận thăm dò bóc phá huyền cơ, thế nhưng không ngờ đến hôm nay nàng lại trở thành một quân cờ của người khác.

Tần Hoan lắc đầu, dùng khẩu hình nói 2 chữ, "Tình nương."

Yến Trì nghe vậy liền gật đầu, ngược lại nhìn sang Uông Hoài Vũ nói, "Uông Tri phủ, hiện tại dẫn Nhị công tử ra ngoài, ta có lời muốn nói với ngươi."

Uông Hoài Vũ vừa nghe liền biết còn có chuyện khác nữa cho nên vội vàng căn dặn nha sai dẫn Bàng Nghi Võ ra ngoài.

Bàng Nghi Võ vừa đi, Yến Trì liền nói rành mạch rõ ràng những phát hiện và nghi ngờ của Tần Hoan cho Uông Hoài Vũ. Đợi đến khi hắn nói xong thì Uông Hoài Vũ há hốc miệng đứng chết trân tại chỗ, "Tình nương? Là... đồ đệ năm đó của Thanh Hi?"

Đừng nói là Uông Hoài Vũ, mà ngay cả Yến Trì khi nghe thấy tin tức này cũng đều kinh ngạc, bởi vậy chẳng có ai thấy bất mãn với dáng vẻ trợn mắt há mồm của Uông Hoài Vũ cả. Uông Hoài Vũ cố gắng khép miệng lại rồi nói, "Thế nhỏ tuổi như Thanh Lan đương nhiên không biết đến thế hệ của Thanh Huyên kia, thế nhưng Thanh Quân và Thanh Ly chắc hẳn đều phải quen biết Thanh Huyên chứ, sao lại không ai nhận ra Tình nương?"

Vẻ mặt Tần Hoan nghiêm trang, "Thanh Lan nói nàng đã đến Thanh Huy viên này nhiều lần rồi nhưng chưa từng có ấn tượng gì với Tình nương, mà hiện tại lúc Thanh Quân đến thì Tam thiếu gia có nghe được đoạn đối thoại giữa Bàng Phụ Lương và Thanh Quân thế nhưng Tình nương lại vắng mặt. Uông Tri phủ cũng biết, Tình nương luôn chăm sóc Tam thiếu gia một tấc cũng không rời... Ta đã hỏi Tình nương, nàng nói ngày đó thân thể không khỏe cho nên mới không ở bên cạnh Tam thiếu gia. Ta đang nghĩ không biết liệu có phải mỗi một lần Thanh Quân và Thanh Ly đến thì Tình nương đều lấy cớ để không có mặt? Nếu không thì không có chuyện Thanh Lan cực kỳ quen thuộc với Tam thiếu gia thế nhưng lại không hề có ấn tượng gì với bà vú bên cạnh thằng bé cả..."

Uông Hoài Vũ lại sững sờ thêm giây lát để tiêu hóa tin tức, sau đó ưỡn thẳng ngực, "Được, hiện tại hạ quan đi bắt người!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.