Đó là một bóng dáng cực kỳ mơ hồ, trong bóng tối chợt lóe lên đằng sau cửa sổ. Hình dáng lờ mờ khiến cho Tần Hoan cảm thấy hơi lạnh sống lưng, thế nhưng nàng có thể xác định được đó chính là bóng người.
Trong Huy viên đã không còn ai ở, mà trong thư phòng của Bàng Phụ Lương sao đột nhiên lại xuất hiện bóng người?
Tần Hoan nhăn mày, phản ứng đầu tiên nàng nghĩ đến đó chính là Tình nương.
Thế nhưng Tần Hoan chạy đến thư phòng của Bàng Phụ Lương để làm gì?
Tần Hoan nghĩ như vậy, thế nhưng muốn nhìn rõ ràng hơn nữa thì cũng không thể, trong phòng đó không hề thắp đèn, cho dù có nhìn thế nào đi nữa thì cũng chỉ thấy một bóng người đại khái như vậy thôi, thậm chí ngay cả cao thấp béo gầy cũng khó có thể phân biệt được. Tần Hoan hơi sốt ruột, nhất thời chỉ muốn biến thiên lý nhãn này lợi hại lên thêm nữa...
"Tiểu thư, nhìn thấy gì thế?"
Phục Linh thấy Tần Hoan chau mày, vẻ mặt cực kỳ lo lắng cho nên nàng cũng hơi bất an.
Tần Hoan khẽ nói, "Gian chính phía trước có người..."
"Có người? Viện này hôm nay đã bỏ trống rồi."
Phục Linh nói xong, Bạch Anh lập tức hỏi, "Tiểu thư, có cần nô tỳ đến xem thử không?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không cần..."
Vừa dứt lời thì lại có một bóng dáng khác hiện lên thấp thoáng bên trong thiên lý nhãn khiến cho Tần Hoan càng nhíu chặt mày. Nàng bình ổn lại hô hấp, sau đó vội vàng tập trung yên lặng nhìn vào cánh cửa sổ kia.
Bóng dáng đầu tiên Tần Hoan nhìn thấy, nàng nghĩ rằng đó là Tình nương, thế nhưng nếu là Tình nương thì làm sao lại có thể xuất hiện thêm một bóng người khác nữa?
Tần Hoan nhìn vào thiên lý nhãn không chớp mắt, lúc bóng dáng thứ 2 xuất hiện thì cái bóng đầu tiên cũng không hề có chút nào ngoài ý muốn. Quả nhiên người đầu tiên biết rằng người thứ 2 muốn đến, người thứ 2 cũng biết người đầu tiên đang ở đây. Hai người một trước một sau mò vào thư phòng của Bàng Phụ Lương để làm gì?
"Bàng Hữu Đức hiện tại đang ở đâu?"
Tần Hoan vội hỏi một câu, nàng ở trong viện suốt cả ngày cho nên cũng không biết bên ngoài sắp xếp thế nào.
Thế nhưng Bạch Anh lại biết, "Sáng nay Bàng quản gia đã được thả ra, nhưng đến trưa khi phát hiện Bàng lão gia mất tích thì Bàng quản gia đã bị nhốt trở lại, hiện giờ đang ở trong viện phía Bắc, được nha sai canh giữ."
Tần Hoan chau mày, toàn bộ Bàng phủ này có lẽ chỉ chó Bàng Hữu Đức dám bước vào trong thư phòng của Bàng Phụ Lương. Thế nhưng hiện tại Bàng Hữu Đức cũng đã bị nhốt lại rồi thì làm gì còn có ai to gan như thế?
Nghi vấn trong lòng Tần Hoan càng ngày càng tăng, đột nhiên cánh cửa vẫn đang đóng kia lại được mở ra.
Cửa sổ vừa mở thì Tần Hoan cũng nhìn được rõ hơn một chút bóng dáng mơ hồ trong phòng. Người đó thân cao gần 6 thước, thân hình cũng có chút mập mạp, trong lòng Tần Hoan chấn động cực lớn, đó là nam nhân! Đó căn bản không phải là Tình nương!
Người đó mở cửa ra xong rồi có vẻ như thò đầu ra bên người dò xét tình hình một lúc, sau đó rất nhanh lại đóng chặt cửa lại.
Lông mày Tần Hoan nhíu chặt, hiện tại nàng thả thiên lý nhãn trong tay xuống rồi nhìn sang Bạch Anh.
"Bạch Anh, em có biện pháp có thể tìm được Thế tử Điện hạ phải không?"
Bạch Anh hơi sững sờ, không biết vì sao Tần Hoan đột nhiên lại lo lắng như vậy, "Có thể phát tín hiệu, thế nhưng cũng không nhất định có thể nhanh chóng tìm được Điện hạ. Nếu Điện hạ ở trong vòng bán kính 10 dặm thì mới có thể."
Tần Hoan gật đầu, "Được, vậy em lập tức phát tín hiệu đi."
Bạch Anh đáp lời, sau đó xoay người đi về cửa sổ ở phía Bắc. Chỉ nghe 'vụt' một tiếng vang rất nhỏ, một tia sáng trắng giống như sao băng được bắn lên trên trời sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện. Phục Linh đứng bên cạnh thấy thế thì hơi thất thần, nhất thời không phản ứng được kịp vì sao Tần Hoan lại sai bảo Bạch Anh tìm Yến Trì. Còn bên này, Tần Hoan lại cầm thiên lý nhãn trong tay lên nhìn.
Lần thứ 2 cầm lên nhìn thì Tần Hoan kinh ngạc khi phát hiện ra mới chỉ giây lát thôi mà trong thư phòng của Bàng Phụ Lương lại đốt lên một ngọn đèn. Một khi đèn đã thắp lên thì bóng dáng mơ hồ trong bóng tối kia nay đã rõ ràng hơn nhiều rồi. Hai bóng người in lên trên cửa sổ, một người đứng thẳng ở đằng trước, còn một người khác không biết đang đứng nói gì đó với hắn, rất nhanh sau đó đã đi ra khỏi thư phòng.
Tần Hoan chau mày, người nào dám bước vào thư phòng của Bàng Phụ Lương, đã thế lại còn ngang nhiên thắp đèn lên?
Ngọn đèn này sáng lên đã phủ định được hoài nghi ban nãy của Tần Hoan. Vừa rồi nàng nhìn thấy một nam nhân co đầu rụt cổ trong thư phòng khiến cho nàng thậm chí còn nghi ngờ Bàng Phụ Lương vốn vẫn không hề rời khỏi Thanh Huy viên, hoặc có thể là rời đi rồi nhưng nửa đường quay trở lại. Còn hiện tại, nếu như người trong phòng chính là Bàng Phụ Lương thì làm sao ông ta lại dám đốt đèn? Vậy thì người còn lại là ai?
"Bạch Anh, chúng ta qua đó xem đi..."
"Tiểu thư, xin chờ thêm chút nữa."
Tần Hoan cất thiên lý nhãn đi, đang định xuống lầu thì đột nhiên Bạch Anh đi đến từ cửa sổ phía Bắc. Trên mặt Bạch Anh hiện lên chút chần chờ rồi đứng ngăn ở trước mặt Tần Hoan.
Tần Hoan chau mày, Bạch Anh nhìn thoáng qua cửa sổ phía Bắc, "Điện hạ ở ngay trong khoảng cách 10 dặm, trong vòng 2 khắc sẽ trở về đây nhanh thôi. Vừa rồi Điện hạ đã gửi tín hiệu trả lời."
Trong vòng 2 khắc? Thời gian 2 khắc cũng không phải là lâu...
Nghĩ như vậy Tần Hoan liền cầm thiên lý nhãn kia lên tiếp tục quan sát thư phòng của Bàng Phụ Lương. Nàng thấy trong phòng vẫn thắp đèn như cũ, còn bóng dáng thẳng tắp kia vẫn đứng bên cạnh cửa sổ, tựa như đang chờ đợi ai đó, hoặc là đang đứng trầm tư suy nghĩ, cứ đứng mãi như vậy một lúc lâu mà vẫn không hề nhúc nhích.
Trong lòng Tần Hoan khẽ buông lỏng, hiện tại có người xuất hiện ở bên trong thư phòng của Bàng Phụ Lương thì không hề bình thường. Mà chỉ cần người đó không có ý định rời đi thì thật sự nàng không cần phải ra ngoài tránh gặp phải nguy hiểm.
"Được, vậy thì cứ chờ một chút."
Tần Hoan nói xong rồi thì chỉ im lặng cầm thiên lý nhãn quan sát người đứng bên cửa sổ kia.
Bạch Anh ở bên cạnh cũng khẽ thở phào, Tần Hoan là chủ tử của nàng, nếu như Tần Hoan thật sự muốn ra ngoài thì nàng cũng không thể ngăn cản được.
Chờ đợi luôn là thời gian dài dằng dặc, cánh tay cầm thiên lý nhãn kia của Tần Hoan cũng cảm thấy tê mỏi, thế nhưng kỳ quái chính là người đứng ở cửa sổ kia mãi vẫn không động đậy gì. Tần Hoan chau mày, người đó rốt cuộc là ai?
Gió lạnh ngoài cửa sổ thét gào không ngừng nghỉ, trên bầu trời tối đen như mực không trăng sao. Ngay tại lúc Tần Hoan chờ đợi đến mất kiên nhẫn thì ở phía Bắc lại có một tia sáng trắng lóe lên, Bạch Anh lập tức lên tiếng, "Tiểu thư, Điện hạ lập tức đến rồi!"
Trong lòng Tần Hoan buông lỏng, quả nhiên chỉ chờ thêm giây lát nữa đã có 2 bóng dáng rơi xuống bên ngoài tiểu hồng lâu. Tần Hoan không nghĩ nhiều nữa, nàng lập tức xách váy áo chạy xuống bên dưới, trong lúc gấp rút còn suýt chút nữa thì trượt chân ở trên bậc thang. Thế nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý, ngay lúc nàng vừa bước xuống dưới tầng 1 thì cửa chính cũng được mở ra.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài dù sao vẫn sáng hơn bên trong một chút, Tần Hoan vừa ngước lên đã thấy bóng dáng cao lớn của Yến Trì đứng bên ngưỡng cửa. Nàng vội vàng chạy đến trước mặt Yến Trì, thế nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Yến Trì đã nắm chặt lấy tay nàng, "Xảy ra chuyện gì? Sao bây giờ nàng lại ở đây?"
Mặc dù giọng nói của Yến Trì vẫn cẩn trọng, thế nhưng bên trong đã có chút lo lắng. Tần Hoan nghe thấy thế liền hiểu ra ngay khiến cho trong lòng nàng thêm phần mềm mại, "Ta đi theo Tình nương đến đây."
"Tình nương?" Yến Trì hơi kinh ngac, hắn còn không biết Tình nương có điều gì kỳ quái.
Tần Hoan gật đầu rồi nói tiếp, "Đã tìm thấy Bàng Phụ Lương chưa?"
Yến Trì lắc đầu, hắn dùng chính thân mình để cản bớt gió lạnh cho nàng, vì thế cũng cản luôn ánh sáng ở bên ngoài, vì vậy lúc Phục Linh nhìn thấy 2 người đứng cạnh nhau thì cũng không phát hiện ra Yến Trì đang nắm lấy tay Tần Hoan.
"Chưa thấy, đã tìm khắp nơi bên ngoài rồi, không thấy bất cứ tung tích nào cả."
Câu trả lời của Yến Trì đúng như trong dự liệu của Tần Hoan, nàng nhấc tay lên chỉ về hướng gian chính.
"Có khả năng Bàng Phụ Lương căn bản chưa hề ra ngoài, vừa có người tiến vào thư phòng của ông ta."
Yến Trì khẽ thở ra, "Gian chính bên kia?"
Vừa nói Yến Trì vừa xoay người qua một phía, đằng trước tiểu hồng lâu có bức tường hoa ngăn cản tầm mắt, thế nhưng bởi vì vóc người Yến Trì rất cao nên có thể nhìn vượt qua bức tường. Cộng thêm thị lực hắn vốn cực kỳ tốt, gian phòng có đèn sáng trong đêm cũng cực kỳ bắt mắt cho nên hiện tại hắn chỉ liếc mắt một cái liền thấy thư phòng sáng đèn kia cùng với bóng người in trên cửa sổ.
Yến Trì thấy bóng người không rõ lắm, chỉ biết là có người đứng đằng sau cửa sổ mà thôi.
"Quả thực là có người, là Bàng Phụ Lương à?"
"Không xác định, có điều hiện tại người khác chắc chắn sẽ không tự mình mò đến thư phòng của ông ta. Ban nãy ta còn nhìn thấy thêm một người nữa, thế nhưng người đó đã rời đi rồi."
Yến Trì hơi trầm ngâm, "Bạch Phong..."
"Vâng, chủ tử có gì căn dặn?"
Yến Trì gọi Bạch Phong, "Lập tức đi điều tra thủ vệ ở khắp nơi trong phủ tối nay, xem xem có người nào rời khỏi hay không. Đợi Uông Tri phủ quay lại thì nhanh chóng báo cáo lại..."
Bạch Phong đáp lời sau đó lập tức nhảy vọt đi. Yến Trì quay sang giải thích với Tần Hoan, "Trong phủ có nha sai canh giữ khắp nơi, nếu như đó chính là Bàng Phụ Lương mà ban nãy nàng nói lại có thêm một người nữa tiến vào, chỉ cần không ra khỏi phủ là có thể tra ra được. Uông Tri phủ cũng đang dẫn theo người chạy đến đây, ta chỉ đi trước ông ta một bước mà thôi, chúng ta cứ chờ ông ta quay lại."
Tần Hoan gật đầu, "Mọi người vốn cũng chuẩn bị quay lại đây à?"
Yến Trì trả lời, "Ở bên ngoài không có kết quả, ta nghi ngờ chúng ta để sót gì đó."
Tần Hoan gật đầu, "Đúng là có khả năng đó."
Yến Trì nhìn Tần Hoan sâu sắc, đột nhiên nói, "Chẳng phải nói đi theo Tình nương đến đây sao? Vậygiờ Tình nương đó đâu rồi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]