Bàng Hữu Đức nghe thế lại ngẩn ngơ, không thể ngờ được tại sao Yến Trì lại đặt trọng tâm lên người ông ta.
Ông ta nhìn Yến Trì tỏ vẻ không hiểu, sau đó lại nhìn Bàng Phụ Lương theo bản năng. Mà Bàng Phụ Lương nghe nói như thế cũng lại sửng sốt, "Điện hạ, đây là vì sao..."
Yến Trì nhìn Bàng Phụ Lương thế nhưng lại mím môi không nói gì.
Trong nháy mắt, câu kế tiếp của Bàng Phụ Lương cũng nói không nên lời.
Bàng Phụ Lương đã qua tuổi 40, suốt cả nửa đời đã chứng kiến vô số gió mưa, thế nhưng khi ở trước mặt Yến Trì, ông vẫn bị khí thế quanh thân Yến Trì chấn nhiếp.
Đôi mắt phượng của Yến Trì híp lại, "Bàng lão gia cũng biết vì sao Đại công tử ăn mặc không chỉnh tề mà lại xuất hiện ở đây đúng không?"
Bàng Phụ Lương nhìn thẳng vào mắt Yến Trì, cổ họng như bị một bàn tay to lớn bóp chặt lại. Thấy ông ta không nói câu gì, Yến Trì lại nhếch môi, "Một khi đã như vậy, cũng chỉ đành hỏi Bàng quản gia một chút vậy."
Khóe môi Yến Trì mặc dù hơi cong thế nhưng đáy mắt lại không hề có chút ý cười nào.
Hắn quay đầu lại, nhìn sang Uông Hoài Vũ. Uông Hoài Vũ cũng hơi sững sờ khi nghe thấy câu này, sau đó ngay lập tức phất phất tay về phía nha sai đứng bên cạnh, "Dẫn Bàng quản gia về nha môn đi..."
Mấy nha sai không dám thất lễ, chỉ tiến lên túm lấy cánh tay Bàng Hữu Đức vặn xoắn ra sau.
Bàng Hữu Đức không dám kêu oan với Yến Trì, chỉ chần chờ gọi to, "Lão gia..."
Bàng Phụ Lương đứng yên tại chỗ, bên cạnh là Bàng Nghi Văn mặt mũi tràn đầy máu tươi nằm dưới đất. Cách đó không xa Bàng Hữu Đức đang bị vặn tay ép rời đi, khóe môi ông khẽ nhúc nhích thế nhưng nhất thời lại không biết phải nói cái gì.
Bàng Hữu Đức trợn tròn mắt bị dẫn đi, Bàng Phụ Lương vừa quay đầu lại đã thấy Tần Hoan đi từ bên trong tòa tiểu lâu ra ngoài, đằng sau lưng nàng chính là Thường thị và mấy người Bàng Gia Ngôn. Trên người Bàng Gia Vận đã được phủ lên một cái áo choàng, hiện tại diện mạo của nàng đều bị mũ trùm của áo choàng che khuất, bóng dáng nho nhỏ gầy yếu giống với trẻ con cùng đi ra khỏi cửa tầng 1. Bước chân Thường thị đột ngột dừng lại, nàng ta liếc nhìn Bàng Nghi Văn cả người đầy máu một cái sau đó mỗi bên kéo Bàng Gia Ngôn và Bàng Gia Vận đi theo Tần Hoan xuống dưới.
Hai tròng mắt Bàng Phụ Lương nheo lại, trong mặt hiện lên một tia sắc lạnh dán lên sống lưng của Thường thị.
Thường thị không thèm nhìn Bàng Phụ Lương mà chỉ lẳng lặng đi theo đằng sau Tần Hoan. Yến Trì căn dặn, "Mặt khác bố trí một sân viện khác, phái người đến canh giữ Bàng phu nhân và Bàng cô nương, còn có Tam thiếu gia nữa..."
Yến Trì phân phó xong, Bàng Phụ Lương cũng nhíu chặt lông mày.
Con người Uông Hoài Vũ xoay chuyên, "Vâng, hiện tại hạ quan đi căn dặn ngay."
Lúc này Yến Trì mới cụp mắt xuống nhìn về phía Bàng Nghi Văn trên mặt đất, "Bàng lão gia cho rằng hắn chết thế nào?"
Bàng Phụ Lương nhìn thi thể đã bắt đầu chuyển lạnh của Bàng Nghi Văn, ánh mắt sâu thẳm, "Nhất định không phải ngoài ý muốn..."
"Vậy thì hung thủ là ai?"
Giọng nói Bàng Phụ Lương cực kỳ u ám, mang theo một chút nghiến răng nghiến lợn, thế nhưng Yến Trì hỏi lại với giọng điệu cực kỳ thoải mái. Khóe môi Bàng Phụ Lương co giật, sao có thể nói được nữa. Trước mặt biết bao nhiêu người, Bàng Gia Vận có mặt ở dưới tầng 1, còn Bàng Nghi Văn lại tơi từ tầng 3 xuống đất... Thế nhưng Bàng Phụ Lương không thể nào tin được Bàng Nghi Văn lại rơi xuống chết ngoài ý muốn.
"Tiểu nhân không biết, đây là việc của Uông Tri phủ."
Mặc dù giọng nói Bàng Phụ Lương nhỏ lại thế nhưng vẫn hàm chứa chút sắc sảo. Yến Trì nhìn sang Uông Hoài Vũ, "Được, vậy thì mời Uông Tri phủ điều tra."
Tựa hồ như Uông Hoài Vũ đã hiểu thấu được ý của Yến Trì, ông tiến lên trước nói, "Bàng lão gia yên tâm, bất luận cái chết nào trái với tự nhiên đều phải điều tra, hiện tại ngươi cứ nén bi thương trước đã. Người đâu, đến đây thu dọn thu thể của Đại công tử đến đặt cùng một chỗ với thi thể của Lưu vận chuyển."
Mấy nha sai vừa nghe phân phó đã lập tức chuyển động. Nhìn thi thể của Bàng Nghi Văn bị mấy nha sai khiêng đi một cách thô lỗ, Bàng Phụ Lương cảm thấy tính tình mà mình liều mạng khắc chế hiện tại cũng sắp bạo phát ra rồi.
Yến Trì thở dài, "Bàng lão gia xin nén bi thương."
Nói xong Yến Trì lại nhìn sang Uông Hoài Vũ, "Cái chết của Lưu vận chuyển tiếp tục điều tra."
Uông Hoài Vũ lập tức đáp lời, "Vâng, xin điện hạ an tâm."
Yến Ly đã sớm đứng chờ ở bên dưới nghe thấy vậy liền tiến lên nói, "Làm sao thế? Sao lại phải canh giữ Bàng phu nhân? Vụ án này có liên quan đến các nàng à? Sao ta cảm thấy Đại công tử này là chết ngoài ý muốn mà? À...không đúng, cũng không thể nói là ngoài ý muốn được, phải biết rằng vì sao hắn lại mò đến chỗ này."
Yến Trì gật đầu, "Thân thể Bàng cô nương không khỏe, phải đợi Bàng phu nhân chăm sóc nàng cẩn thận xong rồi giúp chúng ta hỏi một chút."
Con ngươi Yến Ly xoay chuyển, "Vậy à..., Bàng cô nương chỉ nói chuyện với Bàng phu nhân..."
Mấy câu đó khiến cho sắc mặt Bàng Phụ Lương khẽ biến, Uông Hoài Vũ lại dứt khoát, "Viện này phu nhân quen thuộc hơn ta, tự phu nhân chọn cho mình một khu viện độc lập đi. Mấy ngày nay vất vả cho phu nhân không thể tùy ý đi lại rồi."
Nhìn thì có vẻ như là giam cầm, thế nhưng thật ra là bảo vệ.
Thường thị gật đầu, "Phía Tây vẫn còn 2 viện giành cho khách."
Viện phía Tây chính là chỗ sát vách với khách viện mà mấy người Tần Hoan ở. Uông Hoài Vũ nghe thế thì có chút hài lòng, chỉ vài người ra căn dặn, "Các ngươi dẫn phu nhân cùng đến đó đi, canh giữ ở ngoài cửa là được."
Mấy nha sai tuân lệnh, sau đó 'hộ tống' nhóm người Thường thị rời khỏi tiểu lâu này.
Người phải đi đều đã đi rồi, mùi lửa cùng mùi khói hòa quyện cùng với mùi máu tươi khiến cho người ta ngửi vào có chút buồn nôn. Mặc dù lửa đã bị dập tắt thế nhưng tòa tiểu lâu này đã biến thành một nơi cực kỳ hỗn loạn bừa bộn. Đám hạ nhân của Thanh Huy viên túm năm tụm ba đứng ở phía xa xa nhất thời không có chủ kiến gì, trong phủ liên tiếp có người chết thì không nói, mà hiện tại ngay cả Đại thiếu gia cũng đã chết rồi...
Uông Hoài Vũ nhìn Bàng Phụ Lương cứ đứng đờ đẫn mãi mà không nói chuyện, "Bàng lão gia, trong Thanh Huy viên liên tiếp xảy ra chuyện không may, chỉ sợ trước mắt toàn bộ trong viện này đều phải bị phong tỏa. Tối hôm nay ta không quay về nữa, chờ một chút lại điều thêm một ít nhân thủ đến đây rồi nhân tiện điều tra luôn xem lệnh công tử là có chuyện gì xảy ra."
Bàng Phụ Lương nhất thời cũng chẳng biết phải nói gì, Uông Hoài Vũ lại lên tiếng, "Bàng lão gia mất đi ái tử thì tâm tình nặng nề, có thể đi về nghỉ ngơi trước đi."
Bàng Nghi Võ từ sớm đã chạy đến đây, thế nhưng từ nhỏ hắn đã không được thương yêu cho nên đến rồi cũng sợ hãi rụt rè. Vừa rồi nhìn thấy bước chân Bàng Phụ Lương hư hư thực thực nên mới chạy đến đỡ. Bàng Phụ Lương nhìn hắn một cái, rốt cuộc cũng không còn vẻ thờ ơ soi mói như ngày thường nữa, ông ta giơ một tay lên, Bàng Nghi Võ thấy thế lập tức cầm lấy đỡ ông ta đi.
Mắt thấy phụ tử 2 người nâng đỡ nhau đi từ từ xa dần, hai trong mắt Yến Trì mới híp nhỏ lại.
"Bàng quản gia này từ lúc nào thì bắt đầu đi theo Bàng Phụ Lương?"
Yến Trì hỏi như vậy thì trong nhất thời Uông Hoài Vũ cũng không trả lời được, "Cái này thật sự hạ quan không biết."
"Thẩm vấn Bàng quản gia xong thì phái người đến giám sát Bàng Phụ Lương."
Uông Hoài Vũ gật đầu thế nhưng lại có chút không hiểu đầu đuôi ra sao. Điều Tần Hoan biết chỉ nói cho mình Yến Trì, hiện tại Uông Hoài Vũ vẫn còn chưa được biết. Yến Trì khẽ nói, "Cực kỳ có khả năng liên quan đến vụ án năm đó."
Uông Hoài Vũ khẽ nhếch miệng, đáy mắt lại sáng bừng lên, "Như vậy chẳng phải là..."
Yến Trì lắc đầu, "Cũng không dễ dàng như vậy, trừ phi Bàng quản gia này cũng là một trong những tội phạm năm đó, nếu không thì không có chứng cứ, căn bản không thể đè ép hắn được."
Lúc này Uông Hoài Vũ mới hiểu được Yến Trì căn dặn giám sát Bàng Phụ Lương là có ý gì, "Vâng, hạ quan ngay lập tức đi an bài, hiện tại sẽ thẩm vấn Bàng quản gia suốt đêm..."
Yến Trì gật đầu, "Việc này phải nhanh lên, không được chậm trễ, ta và ngươi cùng thẩm..."
Tần Hoan mở bên cạnh nghe nói như thế thì đột nhiên lại nghĩ đến lời đồn Yến Trì dùng hơn chục loại cực hình tàn khốc để đối phó với mật thám của Nhung địch. Nàng nhìn Yến Trì giây lát, thế nhưng lại không hình dung ra được hắn dùng cực hình tra tấn người kia là cái dạng gì.
Sắc trời đã tối hẳn, Yến Trì liền nhìn về phía Tần Hoan nói, "Ngươi về trước nghỉ ngơi đi."
Tần Hoan nhún người, sau đó lại gật đầu một cái với Uông Hoài Vũ rồi mới rời đi.
Tần Diễm và Tần Sương cũng ở cách đó không xa, hiện tại nhìn thấy Tần Hoan quay về đây thì Tần Sương lập tức tiến lên hỏi, "Sao rồi? Vì sao Bàng cô nương và Bàng Nghi Văn lại cùng ở bên trong?"
Tần Hoan lắc đầu, ý bảo không cần nói ở chỗ này, Tần Sương thấy thế mới không hỏi nhiều nữa.
Mà Tần Diễm nhìn hoàn cảnh này thì trong lòng cũng đã sáng tỏ.
Tần Sương lại nhìn về phía Tây, "Bàng phu nhân và mấy người Bàng cô nương sao lại bị dẫn đến bên kia rồi?"
"Vụ án này của Bàng Nghi Văn phải hỏi Bàng cô nương, còn Bàng cô nương còn cần phải được Bàng phu nhân chăm sóc."
Tần Hoan nhắc lại câu nói thoái thác của Yến Trì, trên mặt Tần Sương mặc dù vẫn có chút nghi hoặc thế nhưng chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, "Nói ra thì tiểu lâu kia có chút kỳ quái, tại sao lửa ở tầng 1 lớn như vậy mà tầng 2 lại không tổn hao gì?"
Tần Hoan nhất thời chau mày, Tần Diễm lại nói, "Ở khu vực lạnh giá phía Tây Bắc có một loại gỗ sồi, loại này thể chất cực kỳ cứng rắn, nghe nói ngay cả tên bắn cũng không đâm xuyên được, lại cực kỳ không dễ bắt lửa. Loại đại thụ này đại khái vào khoảng 50-60 năm trước được phát hiện ra, sau đó được khai thác với số lượng lớn bán đến từng châu phủ ở phía Tây Bắc, cũng được chào giá rất cao. Mà Thanh Huy viên này trước đây chính là dinh thự của một vị Thân vương, nên ta đoán căn tiểu lâu này cực kỳ có khả năng dùng loại gỗ này để xây dựng nên, chứ nếu là gỗ bình thường thì toàn bộ đã cháy rụi rồi."
Trên đời lại còn có loại gỗ như vậy sao? Cả Tần Hoan lẫn Tần Sương đều kinh ngạc.
Huynh muội mấy người cùng nhau đi về phía Tây, đi gần đến nơi quả nhiên nhìn một căn viện độc lập ở cách viện của Tần Hoan không xa đang đốt đèn sáng trưng. Tần Hoan nghĩ đến thỉnh cầu ngày đó của Thường thị mà đáy lòng khẽ động, đột nhiên nàng nghĩ đến đi xem bệnh cho Bàng Gia Vận.
"Ta đến thăm Bàng phu nhân một chút."
Tần Sương nhìn thoáng qua sân viện đó, "Vậy muội đừng nên chậm trễ quá lâu."
Tần Hoan gật đầu, huynh muội mấy người tách nhau ra ở chỗ này. Tần Sương kéo tay áo Tần Hoan không rời, "Không được, ta cũng phải đi."
Tần Sương chỉ vì tò mò cộng thêm lòng muốn xem náo nhiệt, Tần Hoan lại nghĩ đến Thường thị không tình nguyện nhắc đến lý do Bàng Gia Vận phát điên nên lại thấy hơi do dự. Tần Sương lập tức chỉ tay lên trời thề thốt, "Ta đảm bảo cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói."
Tần Hoan vốn không quá tin tưởng, thế nhưng Tần Sương tha thiết nhìn nàng, nàng cũng đành không nỡ cự tuyệt rồi.
"Vậy cũng được, chúng ta cùng qua đó, còn không biết nha sai có cho vào hay không."
Tần Sương vui vẻ gật đầu, Tần Hoan dẫn nàng đi về khách viện phía Tây, nhưng đi đến cửa quả nhiên bị nha sai ở đó cản lại. Cũng may trong số đó có một người chính là người ban nãy đi xuống lầu mời Tần Hoan lên cho nên hắn nhận ra nàng, hắn nhìn thoáng qua trong viện, cuối cùng vẫn mở cửa ra, "Đây là Trung Dũng Hầu phủ Cửu cô nương đã giúp đỡ Tri phủ Đại nhân nghiệm thi, không cần phải cản trở."
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng lùi lại 2 bên.
Tần Hoan gật đầu cảm ơn người vừa lên tiếng, sau đó nàng mới đi vào sân.
Vừa vào cửa thì Tần Hoan đã nghe thấy giọng cười nói của Bàng Gia Ngôn, "A tỷ, cái này đẹp không?"
Cửa phòng chính vốn đang rộng mở, chẳng biết vì sao Bàng Gia Ngôn lại lấy một mặt nạ nhỏ ra đeo lên trên mặt. Đó là mặt nạ Hầu vương, sau đó thằng bé làm ra mấy động tác của con khỉ để chơi đùa cùng với Bàng Gia Vận. Bàng Gia Vận ngơ ngác nhìn Bàng Gia Ngôn, còn Thường thị ở bên cạnh lại thở dài, "Vận Nhi, đệ đệ đang dỗ con vui vẻ đó, con vui lên một chút đi..."
Bàng Gia Vận ngơ ngẩn giây lát sau đó đột nhiên cong cong môi, Bàng Gia Ngôn thấy thế lại càng vui vẻ hơn.
"A tỷ cười rồi, a tỷ cười rồi."
Tình nương đứng bên cạnh nhìn mà đỏ bừng hốc mắt, nàng ta ngước lên thì đột nhiên nhìn thấy Tần Hoan đang đứng ở cửa viện cho nên mới vội vàng nói với Thường thị. Cả 2 cùng nhau đứng dậy, Tần Hoan bảo mấy người Bạch Anh đứng chờ ở bên ngoài, nàng chỉ dẫn theo Tần Sương tiến vào bên trong.
"Cửu cô nương đến rồi..."
Thường thị đi ra đón, Tần Hoan đến cửa liền nhún người.
"Lúc này vẫn còn đến đây, quấy rầy phu nhân rồi."
Hiện tại Thường thị cực kỳ cảm kích Tần Hoan, nàng căn bản đã tính toán xong đêm nay quay về Huy viên để hứng chịu lửa giận của Bàng Phụ Lương, thế nhưng không ngờ đến Yến Trì lại dùng cách như vậy tạm thời đưa bọn họ đến đây để bảo vệ, "Sao lại nói là quấy rầy, ta còn chưa nói lời cảm tạ với Cửu cô nương."
Tần Hoan lắc đầu, nhìn về phía Bàng Gia Vận đang đứng ngơ ngác bên trong phòng, "Ngày đó phu nhân nói để ta xem bệnh cho Bàng cô nương là thật?"
Thường thị sửng sốt, đáy mắt lập tức sáng lên. Nàng thật sự không ngờ tới thực ra Tần Hoan lại vì chuyện này nên mới đến đây, "Đương nhiên! Đương nhiên là thật... Cửu cô nương, nếu như người có thể chữa khỏi cho Vận Nhi, ta nhất định..."
Tần Hoan khoát tay, "Trước mắt phu nhân đừng nói thế này, y thuật Tần Hoan không tinh thông, muốn chữa khỏi bệnh cho Bàng cô nương chỉ sợ có chút khó khăn. Cho dù có thể chữa khỏi thì cũng không phải là công sức một sớm một chiều. Hiện tại ta nhìn thấy thân thể Bàng cô nương quá mức gày gò cho nên trong lòng có chút lo lắng cho sức khỏe của Bàng cô nương, bởi vậy mới thừa dịp đêm nay đến đây..."
Thường thị càng cảm kích hơn, "Ta biết ta biết, bệnh như vậy dân gian rất ít người có thể chữa koir, Cửu cô nương đã có tấm lòng như vậy ta cũng thật sự không biết phải báo đáp thế nào. Mời Cửu cô nương vào trong, nếu như để cho thân thể Vận Nhi tốt lên thì ta cũng đã cực kỳ vui mừng rồi, có đôi khi ta cũng muốn con bé cứ mãi như vậy, cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, cứ thế sống cả cuộc đời vô ưu vô lo là cực kỳ tốt."
Nàng ta nói như vậy thế nhưng lại cực thương cảm, còn bên này Tình nương cũng cảm động mà bước đến bên cạnh Bàng Gia Vận, "Tiểu thư, mau đến bên cạnh bàn ngồi đi, vị tỷ tỷ này có thể trị bệnh cho người đó."
Mặt Bàng Gia Vận không chút thay đổi, thế nhưng nghe thấy lời Tình nương nói liền bước đến ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tần Hoan hơi kinh ngạc, nhìn hành vi cử chỉ này của Bàng Gia Vận thì tựa như cũng không nhận ra nàng là người bệnh.
Thường thị thấy thế liền nói, "Con bé chỉ nghe lời ta và Tình nương thôi, người khác nói nói không nghe đâu."
Tần Hoan đã chứng kiến dáng vẻ chui rúc ở trong ngăn tủ của Bàng Gia Vận, đương nhiên biết lời của Thường thị không phải là giả. Nàng đến bên cạnh Bàng Gia Vận khẽ nói, "Gia Vận, đưa cổ tay đến đây..."
Nàng nói xong thì quả nhiên Bàng Gia Vận vẫn bất động, Tình nương lên tiếng, "Tiểu thư, duỗi tay ra."
Bàng Gia Vận giơ tay ra, trực tiếp duỗi đến trước mặt Tần Hoan. Tần Hoan nghiêng người, một tay đỡ cổ tay còn một tay bắt mạch, giây lát sau nàng chau mày, vẻ mặt lại hơi uể oải. Nàng trầm ngâm giây lát sau đó lại đổi sang bắt mạch ở tay còn lại, rất nhanh sau đó nàng lên tiếng, "Chỗ này có giấy bút không? Ta viết phương thuốc để điều trị thân thể cho Bàng cô nương, nàng vừa phải uống thuốc bổ lại vừa phải ăn đồ bổ nữa. Còn về bệnh chỗ này của nàng... ta tạm thời chưa quyết định được dùng cách nào chữa trị mới tốt."
Tần Hoan không nói Bàng Gia Vận có bệnh ở đầu, mà nàng chỉ ra hiệu vào chỗ trái tim mình.
Thường thị lắc đầu, "Chỗ này vẫn chưa kịp chuẩn bị giấy bút, có điều Cửu cô nương có thể nói cho Gia Ngôn, thằng bé có thể nhớ được."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, phương thuốc của nàng ít nhất có 10 vị thuốc, cộng thêm mỗi loại lại có một số lượng khác nhau, muốn nghe xong liền nhớ chính xác toàn bộ đều không phải dễ dàng gì. Thế nhưng Tần Hoan không vội vã nghi ngờ, nàng chỉ nói toàn bộ lại một lần, chờ nàng nói xong thì khuôn mặt Bàng Gia Ngôn tràn đầy tươi tắn, sau đó thằng bé lại nghiêm túc suy nghĩ trong giây lát rồi mới gật đầu, "Đã nhớ kỹ."
Tần Hoan có chút ngoài ý muốn, Bàng Gia Ngôn vì chứng minh chính mình cho nên lại đọc hết lại một lần.
Chờ Bàng Gia Ngôn đọc xong thì cả Tần Hoan lẫn Tần Sương đều kinh ngạc hẳn lên.
"Tam thiếu gia thật sự quá lợi hại, trí nhớ tốt đến như vậy."
Khuôn mặt Bàng Gia Ngôn không có chút nào khờ dại của trẻ con cả, nó liếc mắt một cái nhìn Tần Sương khinh bỉ sau đó không thèm nói gì nữa.
Thường thị cười khổ, "Trước đây trí nhớ của Vận Nhi cũng tốt lắm, chỉ là..."
Nói đến đây Bàng Gia Vận vẫn không có phản ứng gì, Tình nương lại dứt khoát, "Đêm đã khuya rồi, tiểu thư chuẩn bị đi ngủ được không?"
Bàng Gia Vận không phản ứng gì, Tình nương lại nói, "Vậy tiểu thư cầm lấy mặt nạ của Tam thiếu gia, sau đó vào bên trong nằm nhé?"
Bàng Gia Vận không lên tiếng thế nhưng vẫn đứng dậy, cầm lấy mặt nạ của Bàng Gia Ngôn để ở trên bàn sau đó xoay người lại bước vào trong phòng. Tần Hoan hơi kinh ngạc, Bàng Gia Vận không chỉ có thể hoàn thành chuỗi mệnh lệnh đơn giản như 'đi qua, ngồi xuống' mà lại còn có thể thực hiện động tác phức tạp 'cầm mặt nạ, đi vào trong, nằm xuống ngủ'. Mà Tình nương cũng không đi theo sau, chứng tỏ nàng cũng có thể tự mình nằm xuống ngủ thật sự rồi.
Tần Hoan đã biết Bàng Gia Vận điên ngốc, thế nhưng bệnh điên ngốc của nàng ta cực kỳ khác với người bình thường. Nhìn vào bóng lưng của Bàng Gia Vận, Tần Hoan nhất thời rơi vào trầm tư, một lát sau lại nói, "Bàng cô nương cực kỳ nghe lời của Tình nương."
Thường thị liền cảm kích nhìn sang Tình nương, "Tình nương vào phủ lúc ta vừa mới sinh Gia Ngôn, tỷ đệ 2 đứa nó đều do Tình nương chăm sóc mà lớn lên."
Tần Hoan gật đầu, ngược lại nhìn sang Bàng Gia Ngôn. Yến Trì nói đúng, nếu như việc này của Bàng Phụ Lương không có chứng cứ thì cũng không thể làm gì được hắn. Đã qua nhiều năm như vậy, chuyện năm đó có thể nói là chết không đối chứng.
Tần Hoan nghĩ nghĩ, vẫn nên hỏi Thường thị thử, "Phu nhân có biết Bàng lão gia có chỗ nào gọi là cực kỳ bí mật không? Hoặc là ông ta có cánh tay đắc lực nào khác ở bên ngoài không?"
Thường thị chau mày, sau đó nói, "Thư phòng? Mỗi lần ông ta tiếp khách quan trọng đều ở trong thư phòng, với lại một chỗ nữa gọi là nhà kho trong phủ, chìa khóa ông ta luôn giữ bên mình, các chỗ khác thì ta cũng không biết. Người đắc lực... cũng chính là Bàng quản gia, còn về làm ăn bên ngoài thì ta không biết."
Thường thị đều chỉ ở trong viện cho nên cũng không có cơ hội biết quá nhiều. Tần Hoan quay sang nhìn Bàng Gia Ngôn, "Tam thiếu gia biết không?"
Bàng Gia Ngôn chớp chớp mắt, "Không biết, ngày trước vị phu nhân kia và Lưu Đại nhân đến đây thì phụ thân đều không cho ta ở bên cạnh. Lần này là lần đầu tiên ta mới nghe được mấy câu đó thôi..."
Bàng Phụ Lương quả thật đề phòng rất nghiêm ngặt, mà trước đây tuổi tác Bàng Gia Ngôn vẫn còn nhỏ như thế. Tần Hoan âm thầm thở dài, nàng nhìn sang Tình nương theo bản năng, "Tình nương thì sao? Ngươi vẫn luôn luôn chăm sóc Tam thiếu gia mà?"
Tình nương hơi xấu hổ, "Ngày đó trong người nô tỳ không khỏe cho nên không đi theo bên cạnh Tam thiếu gia."
Tần Hoan gật đầu, ghi nhớ nhà kho mà Thường thị nhắc đến vào trong lòng.
Quả nhiên sắc trời không còn sớm nữa, Tần Hoan không tiện liền lời nữa nên đành cáo từ rời đi. Lúc ra đến cửa viện, Tần Hoan theo bản năng nhìn váy áo của Bạch Anh và Phục Linh, sau đó lại nhìn váy áo của chính mình. Phục Linh thấy thế liền hỏi, "Tiểu thư làm sao vậy?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không có việc gì, ta nhìn xem váy áo của bọn ta có bị đốt cháy hay không."
Phục Linh cười nói, "Không có không có, nô tỳ đã để ý thay cho tiểu thư rồi, trong tòa lầu kia một chút đốm lửa cũng không hề có."
Tần Hoan vốn đang đi về phía trước thì bước chân đột nhiên dừng lại, vậy váy áo của Tình nương làm thế nào lại bị đốt thủng được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]