Tần Hoan gật đầu, nàng đi vòng qua Yến Ly hướng về chỗ ngọn đèn bị rơi xuống đất kia. Ngọn đèn bị đổ, dầu đèn tràn ra mặt đất, thế nhưng chụp đèn lại không hề bị hư hỏng. Tần Hoan đang định đến gần hơn một chút thì bất thình lình dưới chân nàng vấp phải một hòn đá nằm lồi lên khỏi mặt đất khiến cho thân thể nhất thời nghiêng ngả, đúng lúc suýt mất đà ngã xuống thì đã có một bàn tay đỡ lên trên eo nàng.
Tần Hoan đứng vững lại mới ngước lên nhìn, chẳng biết từ lúc nào Yến Trì đã đứng ở sát ngay sau lưng nàng.
Bên trong núi giả ánh sáng mờ ảo, động tác này của Yến Trì cũng không có ai khác phát hiện ra cả, mà Yến Ly đứng bên cạnh những tầm mắt hắn cũng chỉ nhìn hướng về phía trước. Tần Hoan đứng vững rồi Yến Trì mới thu tay về, đúng lúc này bên ngoài lối đi vang lên tiếng của Uông Hoài Vũ.
"Tìm được cái gì không? Bên này vẫn còn chưa lục soát..."
Uông Hoài Vũ còn chưa nói hết câu đã giơ một cái mồi lửa bước vào, thấy Tần Hoan và Yến Trì, Yến Ly đều đứng ở bên trong thì thần sắc ông lập tức trở nên cung kính. Yến Trì hất hất cằm, "Trên bao quần áo của Lưu vận chuyển có mùi dầu thắp đèn, sau này chúng ta tìm đến đây, quả nhiên ở đây phát hiện ra một ngọn đèn. Chờ lát nữa hỏi hạ nhân trong phủ xem ngọn đèn này có phải đèn trong phòng của Lưu vận chuyển không. Còn ngươi ở bên đó thì sao? Có tìm thấy cái gì không..."
Uông Hoài Vũ lắc đầu, "Đã tìm rồi, nhưng không thấy gì khác thường cả. Bao quần áo được ném ở một góc bên ngoài tường bao, thế nhưng cũng không phát hiện bất cứ dấu vết kỳ lạ nào. Mặt khác tối hôm qua Bàng lão gia nghỉ ngơi ở gian phòng phía Đông của Huy viên, theo gã sai vặt trong viện nói thì cả đêm hôm qua hắn ngủ rất sâu, mãi đến tờ mờ sáng khi trong phủ xảy ra chuyện rồi hắn mới bị kinh động mà thức dậy."
Yến Ly chau mày, "Gian phòng phía Đông là có ý gì..."
Uông Hoài Vũ ho nhẹ một tiếng, "Bàng lão gia và Bàng phu nhân không ngủ chung một chỗ."
Tần Hoan chau mày, "Trong phòng Lưu vận chuyển không có dấu vết tranh đấu, trong viện cũng hoàn toàn bình thường, chứng minh Lưu vận chuyển tự mình đi đến đây, mà có khả năng Lưu vận chuyển cầm đèn đi theo mình. Nếu như nói ông ta phải rời khỏi Thanh Huy viên thì tại sao lại cầm theo đèn?"
Uông Hoài Vũ nheo mắt, "Cho nên Lưu vận chuyển cầm đèn ra ngoài là có lý do?"
Tần Hoan gật đầu, "Nếu như ngọn đèn này đích thật là đèn trong phòng Lưu vận chuyển thì sẽ chứng minh được điều ta vừa nói."
Yến Ly nheo mắt, "Nếu tự bản thân Lưu vận chuyển ra ngoài, thì đó là vì cái gì? Giữa đêm khuya cho dù phát hiện có người hoặc là có gì đó thì cũng không thể nào tự mình đi ra ngoài xa như thế được."
Yến Ly quay lại nhìn Yến Trì xong lại nhìn Tần Hoan, cuối cùng hắn lại đưa ra một vấn đề mà tạm thời chưa có ai có thể giải đáp.
Lưu vận chuyển là mệnh quan triều đình lâu năm, cho nên làm việc gì đương nhiên sẽ đều có suy xét. Đêm khuya yên tĩnh, một tiếng động phổ thông bình thường chắc chắn sẽ không đủ sức để thu hút ông ta đến hồ sen. Mà người kia dẫn dụ Lưu Nhân Lệ đến đó, chắc chắn là vì muốn ông ta phải chết chìm ở trong hồ. Tần Hoan chau mày, "Trong phủ chỉ có một hồ sen ở chỗ này sao? Còn có hồ nước nào khác nữa không?"
Uông Hoài Vũ lắc đầu, "Không có hồ nước, chỉ có 2 chỗ có hồ sen và mấy chỗ có dòng nước và nhà thủy ta. Hồ sen chỗ này là sâu nhất, những chỗ khác chỉ là tiểu cảnh trang trí mà thôi."
Tần Hoan thầm cân nhắc trong lòng, "Có lẽ hung thủ từ sớm đã có ý định muốn Lưu vận chuyển phải chết kiểu này."
Uông Hoài Vũ trầm tư giây lát, "Hung thủ chắc chắn là người trong Thanh Huy viên không thể nghi ngờ." Dứt lời, đột nhiên ông lại nói tiếp, "Hung thủ có thể là người mà Lưu vận chuyển quen biết hay không? Hoặc là... hoặc là hung thủ làm ra cái gì, khiến cho Lưu vận chuyển không thể không ra ngoài?"
Hung thủ là người mà Lưu vận chuyển quen biết?
Yến Trì ở bên cạnh lại hơi trầm ngâm, "Không phải không có khả năng này, có điều Lưu vận chuyển đã ở trong phủ nhiều ngày, nếu như quen biết thì ngay từ đầu đã nhận ra rồi, không thể nào bây giờ mới nhận ra được..."
Uông Hoài Vũ và Tần Hoan đều biết đến vụ án năm xưa mà Yến Trì vừa nhắc đến sáng nay, hiện tại nếu cứ phân tích như vậy tiếp xuống thì càng ngày càng phát hiện ra vụ án này có mối liên hệ chặt chẽ với vụ án năm đó. Uông Hoài Vũ đăm chiêu ủ dột, "Nếu như là người trong phủ, chỉ sợ có chút khó tìm. Hôm qua vụ án xảy ra sau nửa đêm, toàn bộ người trong phủ đều đã ngủ say, là người quen thuộc trong phủ thì đương nhiên sẽ biết cách để tránh tai mắt người khác."
Lời Uông Hoài Vũ nói hoàn toàn có lý, vừa dứt lời ông lại chau mày, "Không biết trên thi thể có còn manh mối gì không?"
Ban nãy Tần Hoan mới chỉ xác định nguyên nhân tử vong chứ chưa hề nghiệm thi tỉ mỉ hay là mổ nghiệm. Nghe thấy như vậy Tần Hoan liền lên tiếng, "Được, vậy ta quay lại xem xem, nếu như bắt buộc thì sẽ mổ nghiệm."
Uông Hoài Vũ tràn đầy cảm kích, ngỗ tác của phủ nha vẫn còn chưa quay về, nếu như không có Tần Hoan thì những vụ án này rất khó để tìm ra manh mối.
Tần Hoan nói xong cũng không ở lại đây nữa, Yến Trì liền nói, "Ta đi cùng ngươi."
Uông Hoài Vũ liếc kinh ngạc liếc nhìn Yến Trì một cái, mặc dù thời gian ông quen biết Yến Trì không bao lâu, thế nhưng cũng nhìn ra Yến Trì đối xử với Tần Hoan rất đặc biệt. Ông vốn cũng định đi cùng, thế nhưng hiện tại không hiểu sao lại thấy hơi chần chờ cho nên liền nuốt những lời sắp nói ra miệng xuống, "Tốt lắm, vậy thì làm phiền Điện hạ rồi, ta gọi người đến điều tra chỗ này."
Yến Trì gật đầu sau đó mới đi ra khỏi núi giả cùng với Tần Hoan. Lúc hắn vừa ra khỏi thì Bạch Phong lại xuất hiện trước mặt.
"Chủ tử, Cửu cô nương..."
Bạch Phong cúi người hành lễ sau đó mới lên tiếng, "Ban nãy tiểu nhân đến hỏi hạ nhân trong phủ, bọn họ nói mấy ngày nay từ lúc xảy ra án mạng của Thanh Quân thì trong phòng Lưu vận chuyển luôn đốt đèn sáng đến tận sau nửa đêm. Mặt khác một người hầu phụ trách gian phòng cho khách còn nói, trong phòng Lưu vận chuyển đúng là mỗi ngày đổi mới nến 1 lần, phòng ông ta ngoại trừ thắp nến thì vẫn còn một ngọn đèn dầu nữa."
Tần Hoan và Yến Trì liếc nhau, Yến Trì chỉ gật đầu mà không nói gì.
Thấy Tần Hoan muốn đi nghiệm thi, Tần Sương đi theo cũng không được mà không theo cũng chẳng xong. Thấy Tần Diễm không nhúc nhích thì Tần Sương liền tiến đến bên cạnh Tần Diễm, "Tam ca, muội ấy quá lợi hại..."
Giọng nói của Tần Sương rất phức tạp, trong sự cảm thán lại pha lẫn với chút xíu ghen tỵ, "Một tiểu cô nương, sao có thể cùng đi phá án với nam nhân chứ? Mà muội ấy cứ năm lần bảy lượt đi nghiệm thi, cũng không sợ dính đến mấy thứ không sạch sẽ hay sao."
Tần Diễm đứng yên không động đậy, nhìn Tần Hoan và Yến Trì sóng vai nhau đi về gian phòng đặt thi thể của Lưu Nhân Lệ ở cách đó không xa.
Tần Diễm nheo mắt, "Thế tử Điện hạ đối xử với muội ấy tốt thật."
Tần Sương trợn mắt nhìn, "Còn không à, dù sao cũng là cháu gái mà Thái Trưởng Công chúa thừa nhận, huống hồ lúc ở Cẩm Châu muội ấy cũng từng giúp Thế tử Điện hạ tra án..."
Tần Diễm nhìn Tần Hoan và Yến Trì càng đi càng xa, hai tròng mắt hơi híp lại.
Phía bên này, Tần Hoan nói, "Ta còn nhớ rõ hôm đó lúc phát hiện ra Thanh Quân chết thì phản ứng của Lưu vận chuyển rất lớn, thậm chí còn có chút đau buồn khác thường. Đã nhiều ngày nay ông ta không thể say giấc vào ban đêm, lý do chắc chắn có liên quan đến cái chết của Thanh Quân."
"Ta đã cho người đi thăm dò cẩn thận lai lịch của bọn họ, xem xem rốt cuộc có liên quan gì đến vụ đại án cướp vàng năm đó hay không."
Tần Hoan 'Ừ' một tiếng, vừa dứt lời thì nàng cũng đã đi đến gian phòng đặt thi thể của Lưu Nhân Lệ. Nha sai ngoài cửa nhìn thấy Yến Trì đi đến thì ngay lập tức hành lễ, Yến Trì gật đầu rồi đẩy cửa vào. Bên trong phòng, trên thi thể của Lưu Nhân Lệ được phủ lên bởi y phục của chính ông ta.
Tần Hoan vén tay áo, nàng tiến đến nhấc áo choàng của Lưu Nhân Lệ lên, nàng nhìn đi nhìn lại 2 lần, cuối cùng cũng phát hiện một chấm bẩn ở bên góc của vạt áo choàng.
Lưu Nhân Lệ mặc áo choàng màu xanh biển, bị thấm nước vào liền biến thành màu xanh đậm, mà sau khi ngâm nước thì cho dù áo choàng có mùi gì cũng sẽ không còn ngửi được ra nữa. Tần Hoan phát hiện ra chấm bẩn này có vẻ như chính là dầu thắp đèn.
"Không có mùi gì, chỗ này trông hơi giống với dấu vết của dầu thắp đèn."
Nói xong Tần Hoan lại phát hiện ra thêm nhiều dấu vết nữa trên áo choàng của Lưu Nhân Lệ. Mấy dấu vết đó phân tán ở trước ngực và sau lưng Lưu Nhân Lệ, mặc dù hiện tại dấu vết đã bị phai mờ gần hết thế nhưng vẫn nhìn ra được hóa ra là từng vòng từng vòng.
Tần Hoan chau mày, cẩn thận sờ mó lên từng vết bẩn trên áo choàng...
"Làm sao thế?" Yến Trì lại đang quan sát vết sẹo cũ trên vai Lưu Nhân Lệ, hắn vừa ngước lên đã thấy vẻ mặt Tần Hoan u ám.
Tần Hoan phục hồi lại tinh thần, đột nhiên lại hỏi, "Điện hạ đã từng được thấy một loại ảo thuật gọi là trốn thoát từ trong nước chưa?"
Yến Trì chau mày sau đó lắc đầu, "Cái này thì ta chưa hề thấy."
Yến Trì quanh năm trên chiến trường cho nên rất ít đi tiêu khiển ở mấy nơi náo nhiệt, thấy thế Tần Hoan liền nói, "Ta nhớ rõ lúc còn bé đã được xem qua một lần, hình như là trong một buổi tụ họp nào đó. Lúc đó có một gánh hát ở phía Bắc, bọn họ ngoài khả năng có thể khiến cho người ta biến mất hoặc xuất hiện lại ở trong hộp trống, thì còn biểu diễn ảo thuật tìm được đường sống trong chỗ chết. Bọn họ dùng một sợi dây thừng chắc đến nỗi có thể kéo được một chiếc xe ngựa, trói người ta lại rồi ném vào trong một vại nước lớn, xem xem người đó có thể tự cởi trói thành công rồi thoát ra ngoài hay không. Nếu như không thể thì sẽ bị chết đuối."
Ánh mắt Yến Trì trở nên chăm chú, "Có huyền cơ gì?"
Khóe môi Tần Hoan hơi cong, quả nhiên phản ứng của Yến Trì rất nhanh.
Yến Trì nhìn ra vì sao nàng lại cười liền nói, "Phàm là những màn ảo thuật thế này đều có nguyên do."
Tần Hoan gật đầu rồi nói, "Bọn họ dùng một loại dây thừng chuyện dụng, dây thừng bình thường mà lấy ra trói người thì chắc chắn người đó không thể thoát ra được. Nhưng nếu như dùng một loại dây khi gặp nước sẽ mất đi độ bền thì lại khác."
Yến Trì nhìn Tần Hoan, Tần Hoan nói tiếp, "Lúc bọn hắn diễn ảo thuật, ban đầu dùng dây thừng kéo xe ngựa hoặc kéo tảng đá lớn, cho khán giả thấy dây thừng này cực kỳ chắc chắn, thậm chí còn có thể gọi khán giả bất kỳ bên dưới lên trói người kia lại, trói xong còn kiểm tra xem trên người người đó có dụng cụ cắt dây nào không, kiểm tra xong rồi mới yên tâm. Thế nhưng khán giả không hề hay biết, dây thừng kia cũng không phải dây thừng bình thường..."
"Dây thừng không phải là dây thừng?" Yến Trì hơi kinh ngạc.
Tần Hoan gật đầu, "Là làm bằng giấy, thế nhưng không phải loại giấy thông thường dùng để viết chữ. Bọn họ dùng một loại giấy thô vàng đặc chế trộn chung với sợi gai, trừ khi dân chúng dùng dao cắt dây ra rồi cẩn thận quan sát, chứ nếu không chỉ dùng mắt thường nhìn thì cũng sẽ không phát hiện ra điều đặc biệt. Dây thừng gặp nước thì tính chất cũng không dễ thay đổi, phải rất lâu sau mới bị ảnh hưởng, nhưng giấy thì không như vậy. Giấy ngâm trong nước sẽ nở to lên rồi tan ra, dây thừng cứ thế thì không còn chắc chắn nữa, chỉ cần người kia biết nín thở cộng với sức khỏe tốt thì việc thoát khỏi sợi dây trói đó liền cực kỳ đơn giản."
Yến Trì liếc mắt một cái nhìn Lưu Nhân Lệ, "Cho nên..."
Tần Hoan đưa áo choàng của Lưu Nhân Lệ đến trước mặt, "Ngài nhìn đi, ban nãy ta nói trên tay và cổ ông ta phát hiện vết dây, lúc ấy vẫn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, thế nhưng hiện tại nhìn thấy dấu vết trên áo choàng ông ta mới nghĩ đến khả năng này. Nếu dùng dây thừng trói người rồi ném xuống nước, như thế thì quá rõ ràng rồi, thế nhưng nếu đổi thành loại dây thừng như ta vừa nói thì sẽ có thể che giấu tai mắt người khác. Như thế, đi tìm vớt ở dưới đáy hồ sen có lẽ sẽ tìm thấy được gì đó, tuy nhiên chuyện này ta cũng không chắc chắn lắm."
Nói xong Tần Hoan lại chau mày, "Loại dây thừng này chỉ có người trong gánh hát mới biết được."
"Song Thanh ban?" Yến Trì khẽ nhướn mày.
Tần Hoan lại lắc đầu, "Nếu là Song Thanh ban, vậy thì cái chết của Thanh Quân tính thế nào?"
"Vậy nói cách khác, trong phủ này có người xuất thân từ gánh hát?"
Tần Hoan gật đàu, "Mặc dù không phải xuất thân từ gánh hát thì cũng cực kỳ gần gũi với gánh hát, nếu không sẽ không biết đến điều này."
Yến Trì gật đầu, đi ra cửa căn dặn 2 câu, lúc hắn quay lại liền thấy Tần Hoan đang chìm trong suy nghĩ, "Đang nghĩ đến cái gì?"
Tần Hoan ngước mắt lên nhìn Yến Trì, "Đêm đầu tiên ta đến Thanh Huy viên, lúc nửa đêm ta từng nghe thấy người ta hát hí khúc."
Yến Trì chau mày, "Đêm đầu tiên? Là Song Thanh ban?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không phải, bởi vì giọng hát kia vừa có phần đau thương lại có chút sợ hãi, chính là... cảm giác không giống với người bình thường hát lắm. Lúc đó ta cảm thấy rất lạ, còn hỏi qua Bạch Anh với Phục Linh thế nhưng bọn họ đều nói không nghe thấy."
Đều nói không nghe thấy...
Yến Trì nhìn áo choàng Lưu Nhân Lệ, "Nàng cảm thấy người hát chính là hung thủ?"
Tần Hoan lắc đầu rồi đi đến bên cạnh thi thể Lưu Nhân Lệ, "Không chắc chắn lắm, chỉ là nghe được tiếng hát mà thôi. Thế nhưng ta cảm giác trong phủ này nhất định còn có người hiểu biết rất nhiều về biểu diễn trong gánh hát. Cái khác chưa bàn tới, Bàng lão gia năm nào cũng mời Song Thanh ban đến cũng đủ để cho rất nhiều hạ nhân đều quen thuộc Song Thanh ban rồi."
Tần Hoan cũng xem xét đến vết thương cũ trên người Lưu Nhân Lệ, "Thương thế kia ít nhất phải trên 10 năm rồi."
"Là loại vết thương gì?" Vết sẹo trên vai Lưu Nhân Lệ đã không còn hung dữ đáng sợ nữa, thế nhưng cũng không phải dấu vết của những vết thương thường thấy, mà là một vết thương hình bầu dục không quá ngay ngắn.
Tần Hoan cẩn thận quan sát giây lát, "Giống như trúng tên, mà lại to hơn so với trúng tên, giống như... giống như dấu vết của trường thương..."
Vừa nhắc đến trường thương, Yến Trì ngay lập tức nheo mắt, một lúc lâu sau mới nói, "Đúng thật rất giống."
Yến Trì cũng dùng trường thương nên đương nhiên hiểu được Tần Hoan nói là có ý gì, chỉ là vết thương của Lưu Nhân Lệ đã lành miệng rất nhiều năm rồi, hắn cũng không phải đại phu cho nên cũng không nhìn ra vết thương ban đầu là cái dạng gì. Lần đầu nghiệm thi Tần Hoan nhìn thấy được vết sẹo cũ thì cũng chưa cẩn thận nghiên cứu, hiện tại quan sát xong rồi, Tần Hoan và Yến Trì không hẹn mà cùng nghĩ đến vụ án năm đó.
"Xem ra còn phải đi điều tra trước kia Lưu vận chuyển có gặp phải chuyện gì nguy hiểm hay không."
Mặc dù nói là phải điều tra thế nhưng dù sao năm tháng đã quá lâu rồi, nhất thời Yến Trì cũng không nắm chắc lắm.
Tần Hoan lại kiểm tra toàn thân trên dưới Lưu Nhân Lệ lần nữa, lần này nàng phát hiện ra gót chân và gót chân thi thể có mấy vết trầy da nhỏ. Tần Hoan ghi nhớ từng cái một sau đó lại dặn Phục Linh quay về lấy hương khử thối và đồ đạc đến để chuẩn bị mổ nghiệm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]