🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 161: Độc mạn đà la (1)

"Cái gì?! Cửu cô nương?!" Yến Ly tràn đầy kinh ngạc nhìn Tần Hoan, "Thất ca muốn để Cửu cô nương hỗ trợ nghiệm thi?"

Yến Ly nói xong những người khác đứng ở trong phòng cũng đều chau mày. Hôm nay Tần Hoan mặc bộ váy màu xanh ngọc, bên trên là áo ngắn màu hồng cánh sen có thêu một nhánh hoa lan, cả người giống như bông hoa phong lan trong tuyết vừa thanh cao vừa tinh khiết. Để cho một tiểu cô nương như vậy lại đi nghiệm thi? Mọi người đều cảm thấy hoàn toàn không thích hợp, sau đó lại hoài nghi, một tiểu cô nương như Tần Hoan có thể nhìn ra được cái gì chứ?

"Đương nhiên có thể." Ngay tại lúc tất cả mọi người còn đang chần chờ, Tần Hoan đột nhiên tiến lên phía trước đáp lời.

Ánh mắt Yến Ly đảo quanh, bình tĩnh nhìn Tần Hoan, hắn mới chỉ gặp nàng được 3 lần, theo hắn thấy thì Tần Hoan khiến cho người ta tán dương chính là dung mạo và phong thái của nàng. Trừ điều đó ra thì hắn còn biết thêm chuyện Tần Hoan khám bệnh cho Dụ Thân vương, hắn chỉ cho là nàng đã từng học qua y thuật mà thôi, chứ hoàn toàn không ngờ đến Tần Hoan lại còn dám nghiệm thi nữa.

Trong mắt Yến Ly có vài phần nghi ngờ, ngược lại Yến Trì lại đang căn dặn Bàng Phụ Lương.

"Đi đốt đèn mang đến đây, làm cho gian phòng này sáng lên một chút."

Hiện tại ánh sáng trong phòng vẫn dựa vào cái đèn bão ban nãy Bàng Hữu Đức mang đến, Yến Trì vừa ra lệnh thì Bàng Phụ Lương vội vàng tuân theo, quay người lại đi phân phó hạ nhân.

Phục Linh đứng bên cạnh hỏi, "Tiểu thư, có cần phải đi lấy đồ đến không?"

Tần Hoan lắc đầu, đi sát đến bên cạnh người Đàm phu nhân.

Đàm phu nhân chết chưa lâu, huống hồ có nhiều người như vậy chờ xem nên Tần Hoan liền không dùng đến mấy thứ bảo hộ. Nàng chỉ xắn tay áo lên, cánh tay trắng trẻo nhỏ mảnh như ngó sen, nàng đi đến bên cạnh Đàm phu nhân sau đó dừng chân lại nhìn sang Yến Trì. Yến Trì liền gật đầu, "Bắt đầu đi..."

Tần Hoan gật đầu, Yến Trì lại nhìn sang Uông Hoài Vũ, "Đi lấy giấy bút đến đây, ghi lại."

Uông Hoài Vũ vẫn còn đang thất thần, lần đầu tiên Yến Trì dẫn Tần Hoan đến chỗ sân khấu kịch thì ông ta đã biết trong lòng Yến Trì địa vị của nàng nhất định là rất cao, lại còn lần thứ 2 đến phủ nha, Uông Hoài Vũ lại càng không dám coi thường vị Cửu cô nương Hầu phủ này. Thế nhưng ông không ngờ đến Yến Trì lại để cho Tần Hoan đi nghiệm tử thi. Tần Hoan xuất thân từ Tần thị không nói, dung mạo cũng hơn người, mà cô nương bình thường đều sẽ sợ hãi người chết, thậm chí ngay cả đại nam nhân cũng cảm thấy xui xẻo, vậy mà Yến Trì lại còn để cho nàng đến nghiệm thi.

Uông Hoài Vũ sững sờ mãi một lúc lâu sau, nghe thấy mệnh lệnh của Yến Trì mới làm cho ông hoàn hồn lại, ông nhìn về phía Bàng Phụ Lương rồi vội vàng nói, "Mau... Đi tìm giấy bút đến đây..."

Bàng Phụ Lương vội vàng hạ lệnh, rất nhanh sau đó giấy bút đã đến được tay Uông Hoài Vũ.

Lúc Uông Hoài Vũ cầm được giấy bút thì Tần Hoan vẫn đang dùng tay không sờ mó dọc từ vai cho đến bắp chân Đàm phu nhân. Sau đó nàng vén váy áo bà ta lên, kéo cả tất chân ra một chút.

"Nạn nhân là nữ, tuổi tác trong khoảng 45-55 tuổi."

Tần Hoan nói xong, ánh mắt rơi lên chỗ mắt cá chân Đàm phu nhân. Làn da bà ấy thiên về trắng, mà hiện tại trên mu bàn chân đã có thi ban màu tím cực kỳ nhỏ hiện lên. Tần Hoan liền nói, "Đã có thi ban màu đỏ tím xuất hiện trên mắt cá và mu bàn chân nạn nhân, chúng xếp theo hình khối và hơi cong, thi thể đã bước vào thời kỳ cương cứng đầu tiên, tứ chi đã bắt đầu cứng lại."

Nói xong Tần Hoan đứng dậy đi đến bên cạnh đầu Đàm phu nhân, tay nàng thăm dò từng chút bên trong búi tóc bà ta, sau đó lại nghiêng nghiêng đầu bà sang 2 bên, kiểm tra lần lượt từ sau gáy cho đến ngũ quan, nàng khẽ chau mày sau đó mới bắt đầu kiểm tra cổ thi thể. Cổ áo Đàm phu nhân khá cao, cài khuy kín kẽ, Tần Hoan cởi bỏ 4 khuy áo phía trên, ngay lập tức vết dây hằn trên cổ Đàm phu nhân xuất hiện ra ngoài. Tần Hoan nhìn giây lát rồi đột nhiên ngước mắt lên nhìn xung quanh một chút...

Ngay lúc đó Yến Trì lập tức giơ một ngọn đèn đến gần bên người nàng.

Tần Hoan liếc nhìn Yến Trì một cái sau đó lại cúi đầu xuống cẩn thận quan sát...

Đèn được đưa đến gần, vết dây trên cổ Đàm phu nhân càng hiện ra rõ ràng hơn, "Sắc mặt nạn nhân trắng bệch, do huyết mạch ở gáy bị đè nén gây ra, mặt khác, dưới mí mắt nạn nhân có những điểm xuất huyết rất nhỏ, méo trên của vết hằn trên cổ cũng có những đường máu đọng màu đỏ sậm. Trên người hiện tại không phát hiện ra ngoại thương, tạm thời chưa phát hiện ra dấu vết trúng độc, trước mắt chỉ xác định được duy nhất vết thương chí mạng trên cổ do bị treo cổ mà chết."

Vừa dứt lời, Uông Hoài Vũ chau mày, "Thật sự là treo cổ tự sát?"

Tần Hoan không ngẩng đầu, giọng nói lại nghiêm trang lạnh thấu xương, "Treo cổ chết, cũng không nhất định là tự sát."

Uông Hoài Vũ chỉ mím môi một cái rồi không nói tiếp nữa, hiện tại chỉ yên lặng ghi nhớ toàn bộ lời của Tần Hoan mà thôi. Tần Hoan cẩn thận xem xét vết thương cổ của Đàm phu nhân, một lát sau lại tách miệng bà ta ra nhìn nhìn, sau đó lên tiếng, "Vết dây hằn sâu đằng trước, nông dần sang 2 bên rồi biến mất ở phía sau gáy, mà màu sắc vết hằn tạo thành màu xanh tím vừa rộng vừa ngay ngắn, độ rộng lại không khác biệt lắm so với đai lưng. Đai lưng làm bằng tơ lụa mềm, vết hằn trên cổ cũng không có tổn thương gì, tương đối phù hợp cho nên có thể xác định nạn nhân chính xác là bị đai lưng mà mọi người nhìn thấy kia thắt cổ chết. Vết hằn nằm phía trên yết hầu, đầu lưỡi nạn nhân ngang bằng với răng, chưa lồi ra ngoài, xương móng tổn thương nhẹ, có tình trạng xuất huyết..."

(Xương móng: là xương hình chữ U nằm ở gốc lưỡi phía trước cổ, dưới và là lớn nhất của , không phải móng tay đâu nhé)

Đêm lạnh vốn đã khiến cho người ta sợ hãi rồi, từng câu từng chữ bình tĩnh, rõ ràng rành mạch của Tần Hoan không hiểu sao càng khiến cho gian phòng này lạnh hơn vài phần. Nàng nói xong những điều này thì lông mày hơi chau lại, sau đó nàng lại nghiêng người nhìn sang 2 bàn tay Đàm phu nhân.

"Thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng 2 canh giờ trước, chính là từ qua nửa giờ Mùi đến giữa giờ Thân." Tần Hoan vừa nói vừa cẩn thận xem xét tay Đàm phu nhân, lông mày nàng lại càng nhíu chặt hơn nữa.

"Qua nửa giờ Mùi đến giữa giờ Thân? Lúc đó ta vừa mới an bài xong viện cho bà ta, bà ta nói muốn ngủ lại ở đây." Bàng Phụ Lương vội vàng lên tiếng, có thể nhìn ra được ông ta cực kỳ phiền não, đang êm đẹp vậy mà lại có người chết.

Uông Hoài Vũ viết từng câu xuống, ngước mắt lên thì thấy được Tần Hoan đang chau mày, "Cửu cô nương? Sao thế?"

Tần Hoan ngừng giây lát, "Trong phòng không có bất luận dấu vết vùng vẫy tranh đấu nào, trên tay chân nạn nhân cũng không hề có bất cứ vết thương nào khác."

Nói như vậy xong, Uông Hoài Vũ lại nheo mắt, "Cho nên... vẫn là tự sát?"

Tần Hoan suy nghĩ giây lát rồi nhìn sang Uông Hoài Vũ, "Uông Tri phủ nhất định đã chứng kiến qua không ít vụ án, cũng đã gặp rất nhiều người tự treo cổ khác, mặc dù là chính mình hạ quyết tâm tự sát thế nhưng đau đớn trước khi chết lại hoàn toàn không phải vì thế mà giảm đi. Bất cứ ai treo cổ thì lúc đó đều là cực kỳ đau đớn, một khi đau đớn thì chắc chắn sẽ vùng vẫy theo bản năng... Bình thường, lúc treo lên thì cổ sẽ là nơi chịu đựng toàn bộ sức nặng của cơ thể, vết hằn dây chắc chắn sẽ sung huyết và có một vài điểm xuất huyết, thậm chí còn có tổn thương trên da ở đâu đó do vùng vẫy trong vô thức. Vậy mà lần này, mặc dù đúng là nạn nhân treo cổ trên đai lưng mà chết, thế nhưng nếu như nạn nhân đã vùng vẫy thì chắc chắn điểm xuất huyết và vết sung huyết dưới da chắc chắn sẽ rất nhiều. Còn đằng này, Uông Tri phủ mời xem..."

Tần Hoan chỉ lên cổ Đàm phu nhân, "Vết hằn như vậy, có thể nói là cực kỳ ngay ngắn chỉnh tề."

Uông Hoài Vũ đi đến bên cạnh Đàm phu nhân, cúi đầu xuống quả nhiên nhìn thấy đúng như lời Tần Hoan nói. Thân là Tri phủ, án lớn án nhỏ trong thành Dự Châu ông đều tham dự, mặc dù không phải ngỗ tác thế nhưng cơ bản nhất ông vẫn sẽ biết đến. Vừa nghe Tần Hoan nói như vậy thì Uông Hoài Vũ cũng có chút chần chừ, "Vậy thì Cửu cô nương cảm thấy được đây là vì sao?"

Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Vẫn chưa xác định được, có điều vẫn còn có chút kỳ quái."

Tần Hoan nói xong lại quay đầu nhìn sang sợi dây lưng kia, dây lưng làm bằng tơ lụa cực kỳ mềm mại, đã sớm bị tháo xuống để sang bên cạnh người của Đàm phu nhân. Tần Hoan cầm dây lưng lên cẩn thận xem xét một lần, ngoại trừ chỗ thắt nút và chỗ vắt qua xà nhà có chút nếp nhăn bị mài mòn thì chỗ khác hoàn toàn không bị tổn hao gì. Bởi vậy Tần Hoan lại chau mày lại.

Đã đến lúc này rồi Uông Hoài Vũ cũng không dám sinh ra chút lòng coi thường nào đối với Tần Hoan, ông vội hỏi, "Sao thế?"

Tần Hoan ngước lên nhìn thoáng qua Uông Hoài Vũ, nhưng nàng lại có chút do dự, "Trừ khi lúc Đàm phu nhân tự sát đã không còn biết đau đớn khó chịu nữa, nếu không phải như vậy thì người bình thường vào lúc đó sẽ theo bản năng mà vùng vẫy rồi túm lấy sợi dây treo. Thế nhưng sợi dây này hoàn toàn không có dấu vết gì của móng tay cào vào cả. Chỗ này là đoạn vắt lên trên xà nhà, còn chỗ này là nút thắt, ngoài ra những nơi khác không hề có dấu vết tổn hại nào cả. Hơn nữa sợi dây lưng này là Thanh tơ của Hồ Châu, là một trong những loại tơ lụa cực kỳ dễ sinh ra nếp nhăn."

Uông Hoài Vũ nheo mắt, "Có vẻ đúng là như vậy, nhưng có khi nào bà ta đã hạ quyết tâm nhất định phải chết?"

Tần Hoan trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu, "Rất khó, khả năng phải nói là cực nhỏ."

Khả năng cho dù có cực nhỏ thì cũng hoàn toàn có thể xảy ra, Bàng Phụ Lương thấy thế liền nói, "Ý của Cửu cô nương chính là... cũng có thể là tự sát? Tri phủ Đại nhân, sự tình phát sinh trong nhà ta, nếu nói bà ta bị người ta sát hại ta tuyệt đối không tin. Nếu như ta muốn hại người thì cần gì phải để cho bà ta chết ở trong nhà? Chờ sau khi bà ta rời khỏi rồi sai người hạ thủ chẳng phải sẽ ổn thỏa hơn sao?"

Lời này cũng có chút đạo lý, ánh mắt Uông Hoài Vũ hơi đổi, "Cũng có thể là người khác?"

Bàng Phụ Lương cười khổ, "Làm sao có thể chứ, trong phủ ta tổng cộng chỉ có mấy người chỗ này, nếu như có kẻ cố ý hại người vậy thì có thể là ai chứ? Bà ta chẳng qua chỉ là một người bạn cũ của ta thôi, con trưởng và con thứ của ta cũng không quen thuộc lắm, còn phu nhân và con thứ 3 của ta thì lại càng không quen. Nếu nói là hạ nhân nhà ta hại người, ai lại dám giết người trong nhà của chủ nhân chứ?"

"Nếu như sự việc có thể suy đoán theo lẽ bình thường thì trên đời này sẽ không còn nghi án nữa rồi." Yến Trì chợt lên tiếng, ánh mắt cũng đảo qua khắp gian phòng này, cuối cùng nhìn về án kỷ bên cạnh cửa sổ, "Ly trà trên bàn kia, bên trong vẫn đầy nước trà, chứng tỏ trước khi chết bà ta muốn dùng trà, vậy mà chưa uống một giọt nào?" Nói xong Yến Trì lại nhìn dây lưng dưới đất, "Nhìn trang phục và dáng vẻ vị phu nhân này xem ra cực kỳ chỉnh trang, người như vậy sao lại có thể tháo dây lưng của mình ra thắt cổ? Dây lưng này... xem ra càng giống như trong tình thế cấp bách nên mới bất đắc dĩ lấy ra dùng."

Lời này của Yến Trì không chỉ khiến cho đáy mắt Tần Hoan sáng lên mà ngay cả Tần Diễm và Tần Sương cũng y như vậy. Mới ban nãy Tần Hoan đã nói những lời y hệt như thế, vậy mà hiện tại Yến Trì lại nhắc lại không khác chút nào.

"Thế tử Điện hạ nói cũng có lý." Uông Hoài Vũ đứng dậy, lập tức đi đến bên cạnh nhìn nhìn vào ly trà, sau đó lại nhấc ấm trà trên bàn lên rồi chau mày nói, "Nước trong ấm có vẻ như vẫn còn đầy, xem ra đúng là một giọt cũng chưa uống."

Uông Hoài Vũ nói xong lại nhìn sang Bàng Phụ Lương, "Bàng lão gia, người này rốt cuộc là ai? Hôm nay vào phủ đã phạm phải chuyện gì?"

Bàng Phụ Lương nghe vậy thì đành nở nụ cười khổ, ông nhìn lướt qua Lưu Nhân Lệ rồi nói, "Haizz, ta căn bản không muốn nói, bởi vì đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì... Thế nhưng hiện tại đã đến nước này rồi thì đương nhiên ta phải nói ra sự thật rồi."

Bàng Phụ Lương nói thế thì Tần Hoan cũng đứng lên. Bàng Phụ Lương nhìn quanh mọi người rồi cười khổ, "Xin 2 vị Điện hạ, Tri phủ Đại nhân và cả Tần Thế tử tha thứ, vừa rồi ta đã giấu diếm các vị. Vị phu nhân này... vị phu nhân này kỳ thật là sư phụ của bầu gánh Thanh Ly trong Song Thanh ban, tên là Thanh Quân..."

Lời này vừa nói ra thì toàn bộ người có mặt ở đây đều kinh ngạc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.