"Lão gia, đã xảy ra chuyện..." Sắc mặt Bàng Hữu Đức cực tệ, đáy mắt vẫn có chút kinh hoàng.
Bàng Phụ Lương chau mày, "Xảy ra chuyện gì? Bà ta không muốn đến à? Không muốn thì thôi..."
Giọng Bàng Hữu Đức khẽ run rẩy, "Không, không phải là không muốn đến, Đàm phu nhân... Bà ấy chết rồi..."
Lời này vừa nói ra thì mấy người trong phòng đều biến sắc mặt. Tần Diễm chau mày, tốc độ phản ứng còn nhanh hơn Bàng Phụ Lương, "Sao lại như vậy?"
Ánh mắt Bàng Hữu Đức chớp lóe, chỉ nhìn về phía Bàng Phụ Lương. Bàng Phụ Lương nhíu chặt lông mày, cứ như bị tin tức này làm cho đông cứng nên nhất thời còn chưa phản ứng kịp. Còn Lưu Nhân Lệ lại đứng lên ngay lập tức, "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
Lưu Nhân Lệ quát một tiếng về phía Bàng Hữu Đức, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
"Không, không thể nào, làm sao có thể chứ..."
Lưu Nhân Lệ nói xong liền lê bước chân ra ngoài, Bàng Nghi Võ ngồi ở bên cạnh bị tin tức này khiến cho hoang mang lo sợ. Nhìn thấy Lưu Nhân Lệ cũng đã chạy ra khỏi đây rồi thì Bàng Phụ Lương mới đứng dậy, "Thế tử, thật sự xin lỗi..."
Tần Diễm cũng đứng dậy, "Không có gì phải xin lỗi cả, Bàng công, chúng ta mau đến xem một chút đi."
Bàng Phụ Lương liền gật đầu, xoay người đi ra ngoài rồi căn dặn người hầu, "Tình nương, dẫn Tam thiếu gia về Gia Huy lâu đi."
Tình nương đứng chờ bên ngoài thấy thế liền đáp lời, Tần Diễm theo bản năng cũng đi theo Bàng Phụ Lương.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bàng Phụ Lương vốn đã đi ra ngoài rồi thế nhưng lại quay lại, "Thế tử Điện hạ không cần phải đi theo đâu, Điện hạ quay về nghỉ ngơi đi, miễn cho... miễn cho xui xẻo."
Đã chết người rồi, nếu là người bình thường đúng là không muốn dính đến người chết, thế nhưng đối với Tần Diễm mà nói thì hắn không thể lý giải được tại sao đang êm đẹp mà khách của Bàng phủ lại chết. Bởi vậy đương nhiên hắn phải đến đó xem thử, "Bàng công không cần khách khí, nếu như người thật sự đã chết rồi thì cũng phải xem xem vì sao mà chết. Nếu như bị hãm hại, chúng ta cũng ở lại trong Thanh Huy viên thì đương nhiên cũng có liên quan đến chúng ta."
Bàng Phụ Lương lại nhìn sang Tần Diễm, sau đó mới gật đầu đi ra ngoài.
Tần Diễm đi sau Bàng Phụ Lương 2 bước, vừa quay đầu lại cũng nhìn thấy Tần Hoan và Tần Sương đi theo, hắn chau mày, "Hai người bọn muội vẫn nên..."
Mới nói được 1 nửa thì Tần Diễm đã thấy ánh mắt của Tần Hoan, mắt nàng vừa có chút khả nghi lại có chút sốt ruột nên Tần Diễm không ngăn cản nữa mà chỉ khẽ nói, "Đi theo ta là được."
Tần Hoan gật đầu, sau đó Tần Diễm mới quay người lại đi cùng với Bàng Phụ Lương.
Thấy Tần Hoan và Tần Sương đều đuổi theo, Tần Tương đi đến cửa liền dừng bước.
Vãn Hà khẽ nói, "Đang yên lành sao lại có người chết chứ? Tiểu thư, chúng ta có cần phải đến xem không?"
Tần Tương lắc đầu, "Chúng ta trở về phòng thôi, xui xẻo."
Vãn Hà muốn nói lại thôi, từ sau khi Tần Tương gặp phải chuyện ở Bách Thảo viên thì càng ngày càng không hòa hợp với mọi người. Hiện tại ngay cả Lục tiểu thư cũng không muốn đến thăm nàng nữa, Vãn Hà định khuyên một câu thế nhưng Tần Tương đã khăng khăng bỏ đi rồi, làm gì còn dáng vẻ lắng nghe lời khuyên nữa chứ.
Còn bên này, Bàng Hữu Đức đi theo Bàng Phụ Lương nói, "Tiểu nhân đến cửa viện của phu nhân gọi 2 câu, thấy bên trong không có động tĩnh gì thì mới bước vào. Vừa vào trong thì thấy cửa chính khép một nửa, tiểu nhân lại gọi thêm 2 tiếng nữa nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Trong lòng tiểu nhân liền có nghi ngờ cho nên mới đẩy cửa tiến vào. Vào trong thì đã thấy phu nhân treo cổ ở trong phòng..."
Treo cổ... Bước chân Bàng Phụ Lương đột ngột khựng lại, lông mày cũng giương cao hẳn lên.
Từ Triều Huy đường đi về hướng Bắc, đi qua vườn mai ở bên cạnh Triều Huy đường liền đến được con đường chủ đạo ở trong phủ. Tiếp tục đi về hướng Đông Bắc liền đến một sân viện, trông cũng không khác gì mấy so với viện giành cho khách mà mấy người Tần Hoan ở. Chỉ khác ở chỗ viện này chỉ có 3 gian phòng, trong sân cũng rộng hơn, trang trí nhã nhặn hơn. Cửa viện vừa mở ra liền có thể nhìn thấy gian phòng chính kia đang mở cửa một nửa.
Trời cũng đã tối, vậy mà trong viện này lại chưa hề thắp đèn, trong phòng cũng tối đen như mực. Mọi người đi vào trong nhưng Lưu Nhân Lệ vẫn đứng ở ngoài cửa ngơ ngác nhìn ngó, Bàng Hữu Đức lấy mồi lửa thắp đèn ở hành lang lên thì mọi người mới nhìn rõ được biểu tình của Lưu Nhân Lệ. Trong mắt ông ta vừa sợ hãi vừa đau thương, ông ta đứng nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang treo lơ lửng giữa không trung ở trong phòng kia.
Bàng Phụ Lương bước lên bậc thang tiến vào, Tần Diễm cũng theo sát phía sau, Tần Hoan và Tần Sương lại bước đi rất chậm. Từ khi cánh cửa mở ra rồi mọi người mới nhìn thấy dáng vẻ vị Đàm phu nhân này, cả người bà mặc váy tím đậm cùng áo giao lĩnh, tuổi tác khoảng vừa đến 40 tuổi, trên tóc đã có điểm hoa râm, dung mạo rất xinh đẹp, dáng người lại nhỏ mảnh. Trên mặt bà ta vẫn còn đang phủ phấn trang điểm, mười đầu ngón tay cũng được tô màu đỏ tím đan xen.
Tần Hoan để ý đến móng tay của Đàm phu nhân được cắt tỉa cực kỳ gọn gàng, có thể nhìn ra được đây là một lão nhân gia chăm sóc bản thân cực tốt mà lại còn rất biết cách ăn mặc...
Nàng tiếp tục cúi đầu nhìn xuống bên dưới, 2 bàn tay bà ta buông thõng bên người, thân thể cứng đờ thẳng tắp y như cá khô. Chân bà ta đi giày thêu màu đỏ tím, dưới ánh sáng phát ra từ ngọn đèn trong tay Bàng Hữu Đức thì đôi giày này càng tỏa ra một màu sắc tươi đẹp đến đáng sợ.
Mà điều khiến cho Tần Hoan kinh ngạc chính là đai lưng màu đỏ tím của Đàm phu nhân lại đang treo trên cổ bà ta. Áo khoác do mất đi đai lưng liền trở nên rộng rãi, gió nhẹ thổi đến khiến cho tà áo tung bay, bao bọc hoàn toàn vóc người nhỏ bé của bà.
Tần Hoan liếc mắt một cái liền biết, người này đã chết rồi, cứu không được nữa.
"Vậy... vậy mà lại treo cổ chết..."
Phục Linh run rẩy khẽ nói một câu, Tần Diễm ở đằng trước tựa hồ như nghĩ đến cái gì liền quay đầu lại nhìn Tần Hoan một cái, sau đó lại nhìn Phục Linh. Thế nhưng khi thấy Tần Hoan đứng im không nhúc nhích chút nào thì Tần Diễm lại mím môi một cái rồi không nói gì nữa.
"Nàng... Nàng làm sao có thể..."
Lưu Nhân Lệ ngơ ngác đứng ngoài cửa, giọng nói tràn đầy đau đớn bi thương.
Bàng Phụ Lương đến gần mấy bước, nhìn thoáng qua thi thể Đàm phu nhân rồi nghiến chặt răng, sau đó liếc nhìn Lưu Nhân Lệ một cái rồi thở dài, "Trước tiên cứ đỡ người xuống đã..."
Bàng Hữu Đức vội vàng gọi 2 người hầu đi theo phía sau, hai người bước vào, rất nhanh liền đỡ được người xuống.
"Chủ tử, đã chết rồi..." Bàng Hữu Đức nặng nề bẩm báo.
Tần Hoan liếc nhìn xung quanh, thấy trong phòng này cực kỳ chỉnh tề, ngay dưới chân Đàm phu nhân vừa mới treo cổ thì có một cái ghế bị đổ lệch sang một bên. Trông cái ghế như vậy thì có vẻ giống như tự sát...
Ngay lúc Tần Hoan đang mải đánh giá gian phòng thì Bàng Hữu Đức đã lo lắng nhìn Bàng Phụ Lương, "Lão gia, phải làm sao bây giờ?"
Dù sao cũng đã có người chết, ngay cả không liên quan gì đến Bàng Phụ Lương thì cũng chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái.
Bàng Phụ Lương nheo mắt định nói chuyện, Tần Diễm mới chau mày nói, "Bàng công, người này là ai? Vì sao lại phải tự sát bên trong Thanh Huy viên?"
Bàng Phụ Lương liếc nhìn Tần Diễm một cái rồi lắc đầu, "Chỉ là một cố nhân thôi, gần đây bà ta gặp phải chút rắc rối nên đến đây xin ta giúp đỡ. Lúc trưa này thì ta vẫn còn chưa đồng ý, không ngờ hiện tại bà ta đã..."
Bàng Phụ Lương lại nhìn thoáng qua thi thể, "Trong nhà bà ta cũng không còn người nào nữa, chọn một cái quan tài thật tốt rồi hạ táng thôi."
Bàng Hữu Đức đang định đáp lời thì Tần Diễm đã chặn lại, "Không báo quan sao?"
Bàng Phụ Lương thở dài, "Việc này truyền ra ngoài dù sao cũng làm tổn hại thanh danh của Bàng phủ. Vẫn là đừng báo quan thì hơn, hoặc là phái một người đến thông báo cho Tri phủ Đại nhân một tiếng cũng được..."
Dù sao cũng đang ở trong Bàng gia, ngay cả Tần Diễm có cảm thấy có chút không ổn thì cũng không định nhiều lời xen vào.
Bàng Hữu Đức vội vàng chỉ huy 2 người hầu kia, "Căn dặn xuống dưới, đến tiệm quan tài bên thành Tây mua một cái thật tốt về đây."
Người hầu đáp lời rời đi, Bàng Phụ Lương lại nhìn thoáng qua người nằm trên mặt đất sau đó lại nhìn sang Lưu Nhân Lệ. Lưu Nhân Lệ cũng vào phòng, nhưng so với vẻ trầm ổn bình tĩnh của Bàng Phụ Lương thì đến tận bây giờ Lưu Nhân Lệ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được.
Tần Diễm nhạy cảm phát hiện ra điểm này, "Lưu vận chuyển cũng quen biết người này à?"
Lưu Nhân Lệ ngay lập tức hoàn hồn, sau đó mới gật gật đầu, "Vâng... Nhận ra..."
Tần Diễm do dự không biết có nên hỏi tiếp hay không, Lưu Nhân Lệ và Bàng Phụ Lương có giao tình thì thôi, hiện tại lại có một vị nữ khách đến đây, không những là bạn cũ của Bàng Phụ Lương mà ngay cả Lưu Nhân Lệ cũng quen biết. Quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc là có bao nhiêu sâu sắc?
Mà càng kỳ lạ hơn nữa chính là vị nữ khách này sau khi đến Thanh Huy viên liền thắt cổ tự sát!
Trong lòng Tần Hoan tràn đầy nghi hoặc, Bàng Phụ Lương lại nói, "Thế tử, chỗ này không nên ở lâu, còn có 2 vị Tần cô nương nữa càng không nên ở lại chỗ này. Hay là Thế tử dẫn 2 vị cô nương rời đi trước?"
Bàng Phụ Lương vừa nói xong thì Tần Diễm mới hoàn hồn, hắn nhìn sang, Tần Hoan thì không nói thế nhưng Tần Sương lại có chút sợ sệt. Hắn lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn thoáng qua Đàm phu nhân trên mặt đất, "Được, vậy ta dẫn các muội muội quay về trước."
Nói xong Tần Diễm quay người bước đi, Tần Sương lập tức đuổi theo kịp còn Tần Hoan lại hơi do dự.
Tần Diễm quay đầu lại nhìn Tần Hoan rồi gọi, "Cửu muội muội..."
Gọi như vậy Tần Hoan mới chần chờ chuyển động bước chân.
Nhìn Tần Hoan đi ở sau cùng, hai mắt Bàng Phụ Lương nheo lại. Một cô nương gia, không những cùng theo đến đây mà hiện tại lại nhìn chằm chằm vào thi thể người chết trên mặt đất, vậy mà không hề sợ hãi ư?
Ánh mắt Bàng Phụ Lương càng lúc càng tối đen, Lưu Nhân Lệ bên cạnh cũng nói, "Phụ Lương..."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Bàng Phụ Lương quay lại giận dữ gần như gầm lên. Tiếng quát này trực tiếp khiến cho Lưu Nhân Lệ cực kỳ hoảng sợ, ngược lại Bàng Phụ Lương lại căn dặn Bàng Hữu Đức, "Tốc độ phải thật nhanh, chuyện lớn hóa nhỏ."
Bàng Hữu Đức gật đầu, Bàng Phụ Lương lại bất giác nhìn về phía Tần Hoan. Chẳng biết tại sao, ánh mắt chần chờ ban nãy của Tần Hoan khiến cho ông ta cực kỳ bất an. Chờ đến lúc Tần Hoan đuổi theo Tần Diễm đi xa rồi thì Bàng Phụ Lương mới thoáng thở hắt ra.
...
"Tam ca..."
Ánh mắt Bàng Phụ Lương như con dao gắn lên lưng Tần Hoan, mãi cho đến khi đi khuất rồi Tần Hoan mới gọi Tần Diễm một câu. Tần Diễm ngừng chân lại hỏi, "Làm sao thế?"
Tần Hoan quay đầu lại, thấy không có ai đi theo mới khẽ nói, "Tam ca cảm thấy người đó là tự sát à?"
Tần Diễm nheo mắt, lúc ở Bách Thảo viên thì hắn phát hiện ra Tần Hoan tuyệt đối không sợ người chết, không chỉ có như vậy, có thể là do nàng đã học qua y thuật lại cộng thêm cực kỳ thông minh nữa cho nên còn biết cả nghiệm thi. Cũng chính vì như vậy cho nên vừa rồi hắn mới để cho Tần Hoan đi theo mình đến đây một chuyến.
Mà hiện tại câu hỏi của Tần Hoan hắn không biết phải trả lời thế nào, "Xem ra thì giống, nếu như người khác làm hại thì trong phòng sao có thể không có dấu vết tranh đấu vùng vẫy chứ?"
Tần Hoan khẽ mím môi, trên mặt có chút muốn nói lại thôi.
Tần Diễm bước chậm lại một chút, "Cửu muội muội cảm thấy không phải tự sát?"
Tần Hoan ngước lên nhìn Tần Diễm, nàng suy nghĩ giây lát rồi nói, "Không biết Tam ca có chú ý đến hay không, trên án kỷ bên cạnh cửa sổ có 1 ấm trà, mà ly trà bên trong vẫn còn đầy nước, chứng tỏ rót trà ra rồi mà vẫn chưa uống."
Tần Diễm nghe thấy thế liền kinh ngạc, Đàm phu nhân treo cổ ở chính đường, ánh mắt của hắn cũng không rời bỏ xà nhà và gian chính đường này. Còn Tần Hoan lại nói đến án kỷ nằng ở tận bên cửa sổ của phòng bên trái, đột nhiên hắn nhớ đến lúc đó hình như Tần Hoan có bước sang bên đó vài bước, không ngờ là nàng đang muốn đi nhìn gian phòng...
"Sau đó thì sao? Cái này thể hiện điều gì?"
Tần Hoan giải thích, "Cửa sổ bên kia mở ra một nửa, có vẻ như để thông khí. Mà ta thấy rõ, trong ly tràn kia là Tuyết phong hảo hạng của Vân Vụ, có lẽ do bà ấy dặn người mang đến. Nếu đã cố tình căn dặn người ta mang trà đến, mà lại 1 giọt cũng chưa uống, đây là vì sao? Huống hồ một người nếu đã bi phẫn tuyệt vọng đến mức muốn chết thì sao vẫn còn có tâm tình để uống trà? Còn nữa..."
Tần Hoan chau mày, giọng nói hơi trầm trọng, "Toàn thân trên dưới vị phu nhân kia đều rất chau chuốt cẩn thận tỉ mỉ, vậy mà bà ấy lại cởi đai lưng của mình xuống tự sát. Đến tuổi của bà ấy mà lại còn có thể trang điểm chỉnh trang cho mình như vậy đủ để thấy bà là một người cực kỳ thích chưng diện, đã như vậy thì sao bà có thể chịu đựng được sau khi chết váy áo của mình lại bất chính đến thế?"
Tần Diễm nghe xong liền chau mày, hắn cũng có chú ý đến Đàm phu nhân kia toàn thân hoa phục, bởi vì không có đai lưng cho nên váy áo mới tung bay tán loạn, thật sự có hơi bất nhã, "Chỉ bằng những điều này liền có thể kết luận bà ta không phải tự sát?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]