Yến Trì vén màn xe lên nhìn thoáng qua bên ngoài, "Nếu như ra ngoài đi dạo thì sao lại có thể ra về tay không được?"
Nói xong hắn gõ gõ lên thùng xe, "Đi về phía Đông..."
Xa phu không quen thuộc đường ở thành Dự Châu cho nên Yến Trì phải chỉ huy. Chẳng bao lâu sau xe ngựa dã đi đến một con phố náo nhiệt phồn hoa bậc nhất trong thành, Yến Trì vén màn lên nhìn nhìn rồi nói, "Nàng tùy tiện đi xem một chút."
Mặc dù không phải ở kinh thành thế nhưng khiến cho đường đường một Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ đi chung với mình mua sắm đồ đạc thì đúng là sẽ gây chú ý khắp nơi rồi.
Tần Hoan gật đầu, đang định ra ngoài thì đột nhiên Yến Trì nhét một túi tiền vào trong tay nàng.
"Thích gì thì mua đó."
Tần Hoan nhướn cao lông mày, Yến Trì để ý đến yêu thích của nàng, cứu nàng bảo vệ nàng, thế nhưng cho nàng tiền lại là lần đầu tiên. Tần Hoan giơ tay lên đẩy trở về, "Ta có đem theo bạc rồi."
Chỉ nói 2 chữ đơn giản thế nhưng đủ để thể hiện ra hắn không cho phép nàng từ chối.
Tần Hoan mím môi giây lát, sau đó gật đầu, "Thôi được."
Nói xong nàng liền đi luôn ra ngoài, Yến Trì lui lại ngồi dựa vào vách xe, nhìn Tần Hoan và Phục Linh cùng đi vào một cửa tiệm bán tơ lụa thì lại khẽ cười, sau đó hạ màn xuống rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô nương quả nhiên là thích mấy loại tơ lụa trang sức này, có điều đối với hắn thì mấy thứ này nhìn đều giống nhau hết. Yến Trì vốn trưởng rằng Tần Hoan đi dạo ít nhất phải khoảng 2 khắc thì mới quay về, thế nhưng không ngờ chỉ chưa tới 1 khắc nàng đã quay lại rồi.
Yến Trì vén màn lên thì thấy Phục Linh chỉ ôm trong tay có mỗi một cái hộp gấm.
Hắn hơi chau mày, còn bên này Tần Hoan đã vén rèm xe lên.
"Sao lại nhanh như vậy? Chỉ mua mỗi cái này thôi à?"
Yến Trì nhìn hộp gấm kia nghĩ là Tần Hoan chọn mua trang sức gì đó, thế nhưng nàng vừa cầm hộp vào vừa cầm túi tiền trả lại cho hắn. Yến Trì kinh ngạc phát hiện có vẻ như tiền trong túi không hề thay đổi.
"Đây là cái gì?" Yến Trì bất mãn cầm lấy túi tiền, Tần Hoan cười cười mở hộp gấm ra, hắn nhổm người lên nhìn thì thấy bên trong đó là 7-8 cái túi gấm màu sắc không giống nhau. Yến Trì chau mày, chẳng trách không tốn bao nhiêu bạc.
"Những cái khác thì ta không cần lắm, chỉ có mỗi túi gấm để đựng thuốc lại không đủ rồi."
Nói xong Tần Hoan nhìn Yến Trì, "Điện hạ có cần một cái túi thuốc không?"
Yến Trì nhướn mày, "Việc này cần phải hỏi ta sao?"
Tần Hoan suy nghĩ giây lát, sau đó hiểu được rồi mới gật đầu.
Đi mua đồ đạc, bên ngoài lại thật sự quá lạnh, Yến Trì cũng không muốn để nàng ở ngoài lâu cho nên căn dặn, "Hiện giờ quay về thôi, về Thanh Huy viên."
"Vậy còn Điện hạ thì sao?" Tần Hoan đặt hộp gấm sang bên cạnh rồi vội vàng hỏi.
"Không cần lo cho ta, dọc đường ta xuống là được."
Tần Hoan muốn nói lại thôi, thế nhưng Yến Trì đã quyết định rồi thì sẽ không cho nàng nói câu 'không' nữa. Hắn gõ gõ lên cửa xe căn dặn một câu, rất nhanh xa phu đã cho ngựa chạy đi.
"Khi nào thì Điện hạ rời khỏi?" Đột nhiên Tần Hoan lại hỏi.
Yến Trì khẽ cười nhìn nàng, "Không vội..."
Tần Hoan gật đầu, lại không biết hắn không vội vởi vì nàng hay là vì vẫn còn việc khác. Còn Yến Trì lại có vẻ như đọc được suy nghĩ của nàng, "Yến Ly cũng cần phải trở lại kinh thành, có lẽ sẽ muốn đi chung với ta, đến lúc đó ta sẽ đi chậm hơn các nàng một chút."
Tần Hoan mở to mắt, "Điện hạ có thể quay về kinh thành trước mà."
Yến Trì nhìn nàng, "Ta lo lắng."
Trong lòng Tần Hoan lại thấy hơi mệt mỏi, còn Yến Trì chỉ nhìn nàng rồi khẽ cười, chẳng bao lâu sau hắn vén mành lên rồi nhìn thoáng qua bên ngoài. Thấy xe ngựa đã gần đến con đường dẫn vào Thanh Huy viên rồi hắn liền gõ gõ cửa xe ra hiệu dừng lại.
Yến Trì tiến đến ôm Tần Hoan một cái, lại khẽ hôn lên môi nàng sau đó không nói gì nữa mà xuống xe.
Lúc xe ngựa di chuyển, Tần Hoan vén màn lên nhìn, Yến Trì cả người thẳng đứng như cây tùng mọc ở ven đường nhìn sang nàng. Chẳng qua đây chỉ là chia tay ra về bình thường thôi vậy mà trong lòng nàng cũng có chút buồn bã, chờ đến khi xe ngựa rẽ vào khúc quanh không nhìn thấy Yến Trì nữa thì nàng mới buông rèm xuống.
Tần Hoan mở hộp gấm ra, lúc nàng đi mua túi gấm thì đã cố ý chọn một túi màu đen, túi được may bằng tơ lụa đen có thêu một bông hoa lan nho nhỏ tăng thêm vẻ tao nhã. Tần Hoan lần đầu tiên nhìn đến đã cảm thấy nó cực kỳ hợp với Yến Trì.
...
Vừa vào đến cửa Thanh Huy viên, Tần Hoan liền nhìn thấy mấy người ở ngoài cửa đã lén lút bàn luận cái gì đó.
Tần Hoan biết, quả nhiên Uông Hoài Vũ đã đến đây rồi.
"Tiểu thư... có phải là Uông..."
"Suỵt." Tần Hoan ra hiệu chớ có lên tiếng, "Để tránh gặp phiền toái, trước mắt chuyện này đừng có nói cho Tam ca."
Phục Linh gật đầu, "Tiểu thư tín nhiệm Thế tử Điện hạ hơn."
Tần Hoan nghe thấy thế thì vẫn chưa phản bác, mà cũng thật sự là không biết phải phản bác cái gì.
Hai người các nàng cùng đi về viện của mình, vừa mới vào cửa thì Tần Sương đã chạy vọt ra từ phòng đối diện, "Ngươi đi đâu thế, sao mãi mới quay về, trong tay ngươi cầm cái gì?"
Tần Sương nói xong liền tiến đến giật lấy hộp gấm sau đó mở ra, trên mặt tràn đầy thất vọng.
"Sao lại là túi gấm..."
Tần Hoan cười cười bước vào phòng mình, "Hết túi để đựng thuốc rồi."
Tần Sương bất đắc dĩ quẳng hộp lại cho Phục Linh, "Sao vẫn phải làm túi thuốc, lúc đi qua sông Nhạn cũng không thấy dùng đến nhiều như vậy?"
Tần Hoan chỉ cười mà không nói gì, Tần Sương lại vội vàng lên tiếng, "Muội biết không, vừa rồi Tri phủ Dự Châu dẫn người đến bắt Thanh Nhàn và phó bầu gánh Dương Anh đi rồi, nói là tìm được điểm đáng ngờ mới. Có vẻ như ngày mai Song Thanh ban không thể rời đi được rồi."
Đúng như dự kiến của Tần Hoan, "Có nói là tìm được điểm đáng ngờ nào không?"
Tần Sương thấy Tần Hoan bình tĩnh như vậy thì trong lòng có chút kinh ngạc, thế nhưng nghĩ lại thì ngày nào Tần Hoan cũng chỉ trưng cái mặt không cảm xúc này ra nên nàng mới thấy bình thường lại đôi chút, "Chuyện này sao có thể nói ra được? Dù sao cũng đã bắt người đi rồi."
Tần Hoan lại hỏi, "Tam ca thì sao?"
Tần Sương lắc đầu, "Không biết, lúc ta trở về thì Tam ca đã không ở trong viện rồi, nói là được Bàng lão gia mời đến, cũng không biết để bàn bạc chuyện gì."
Tần Hoan gật đầu rồi không nói gì thêm nữa, chỉ mở túi hương ra.
Chuyện nàng có thể làm trong vụ án của Thanh Ly thì cũng đã làm rồi, ngày trước không biết Thanh Ly ham mê bài bạc, lại còn ép buộc chính cô nương trong gánh hát của mình đi hầu hạ quý nhân kinh thành. Lần này đã biết được khá nhiều, có lẽ Uông Tri phủ sẽ tự có phán quyết của riêng mình.
Tần Hoan bắt đầu làm thuốc bỏ vào túi gấm mới mua, đợi đến tận chiều Tần Diễm mới về, vừa đi vào trong Tần Diễm đã nói, "Cửu muội muội quay về rồi à?"
Nhìn sang Tần Diễm, Tần Hoan đột ngột phát hiện ra hôm nay có vẻ như Tần Diễm đang hơi bực bội, hắn vẫn còn đang nhăn mày.
"Tam ca ngồi xuống uống ly trà không?"
Tần Hoan nói một câu xong Tần Diễm liền ngồi xuống, nàng rót cho hắn một ly trà, "Tam ca đi nói chuyện với Bàng lão gia à?"
"Còn có Lưu vận chuyển..."
Tần Diễm bê ly trà lên khẽ nhấp một ngụm, Tần Hoan lại nói, "Sắc mặt Tam ca không tốt, là gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao?"
Tần Diễm cũng không phủ nhận, ngược lại nhìn Tần Hoan một cái rồi lại lắc đầu, "Một chút việc nhỏ mà thôi, nói với một cô nương gia là muội thì muội cũng sẽ không hiểu. Đây không phải đại sự, muội không cần lo lắng."
Nói như vậy Tần Hoan liền biết chính là chuyện trong triều đình rồi.
Nếu là chuyện triều đình thì cực kỳ có khả năng liên quan trực tiếp đến Lưu Nhân Lệ...
Tần Hoan tùy ý nói, "Chẳng lẽ Bàng lão gia đưa ra một đề khó cho Tam ca? Lưu vận chuyển chẳng phải vẫn ở trong phủ sao? Tam ca có thể thương lượng cùng Lưu vận chuyển một chút."
Tần Hoan cố tình nói ra câu này, thế nhưng khi vừa dứt lời thì Tần Diễm đã cười khẽ một tiếng, "Lưu vận chuyển... Sự việc chính là từ ông ta mà ra..."
Tần Diễm nói nửa câu rồi thôi, thế nhưng cũng không định nói tiếp, vừa ngước lên đã thấy Tần Hoan nhìn hắn bằng đôi mắt cực kỳ trong sáng. Sống lưng hắn hơi lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã lỡ miệng rồi, thế nhưng nhìn thần sắc của Tần Hoan thì có vẻ như không giống như nàng đang cố ý thăm dò hắn. Tần Diễm cười cười bất đắc dĩ, "Lưu vận chuyển cũng không có cách giải quyết."
Tần Hoan chỉ khơi ra rồi dừng lại đúng lúc chứ không hỏi gì thêm, thế nhưng thế cũng đủ hiểu Lưu Nhân Lệ có liên quan đến chuyện Tần Diễm đang lo nghĩ.
Chẳng lẽ là Tần Diễm muốn lôi kéo Lưu Nhân Lệ thế nhưng đã bị ông ta từ chối?
Địa vị của Lưu Nhân Lệ trong việc vận chuyển muối không hề thấp, thế nhưng suy cho cùng ông ta cũng chỉ là một vị quan Tứ phẩm, lại không có gia tộc hiển hách chống lưng, vậy mà lại dám cự tuyệt ý tốt của Thái tử?
Tần Hoan có chút suy nghĩ không thông, thế nhưng cũng không định hỏi thăm vào mấy chuyện đấu đá trong triều này. Mà hiện tại Tần Diễm cũng đã im lặng không nói gì nữa, nếu nàng càng hỏi thì sẽ càng khiến cho hắn khó chịu. Tần Diễm ngồi lại một lúc sau đó lại cáo từ rồi quay về viện của mình.
Ăn cơm tối xong Tần Hoan lại tiếp tục làm túi thuốc, sau đó mới đi rửa mặt nghỉ ngơi. Một đêm ngủ ngon đến sáng hôm sau, Tần Hoan ngủ thẳng đến lúc nắng chiếu rực rỡ thì mới thức dậy...
Tần Hoan ngồi dậy rửa mặt chải đầu, vừa làm xong xuôi thì Tần Sương bước vào.
"Muội đoán ta vừa nhìn thấy cái gì?"
Tần Hoan đang uống nước, quay lại thấy Tần Sương đã ăn mặc rất chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng, trông có vẻ như vừa từ bên ngoài quay về. Nàng còn chưa kịp hỏi thì Tần Sương lại nói tiếp, "Trong Thanh Huy viên lại có khách đến rồi!"
"Lại có khách đến à?" Thật ra Tần Hoan cũng không hề kinh ngạc gì, chẳng qua muốn phối hợp với Tần Sương vậy thôi.
"Hơn nữa lại là một vị lão phu nhân đến..."
Tần Hoan nghe câu này thì mới kinh ngạc một chút, đến đây là một vị lão phu nhân?
Nghĩ nghĩ, Tần Hoan lại nói, "Cũng không có gì lại, có lẽ là thân thích của vị kia của Bàng gia."
Tần Sương nhún vai, "Vừa nãy ta mới đi đến chỗ đình nghỉ mát hôm qua, tình cờ nghe được mấy tôi tớ bàn tán, thế nhưng ta vẫn không biết đó là ai." Nói xong nàng chuyển đề tài, "Chúng ta đến chỗ Tam ca ăn bữa sáng."
Tần Hoan cùng Tần Sương ra khỏi cửa, đến viện của Tần Diễm rồi thế nhưng thấy Tần Diễm đã trôi qua 1 đêm mà mặt mày vẫn còn cau có.
Vừa thấy 2 người đến thì Tần Diễm đã nói, "Ngày mai chúng ta liền rời khỏi chỗ này về kinh thành."
Cuối cùng cũng được về kinh thành nên đương nhiên Tần Sương rất vui vẻ, Tần Hoan lại cảm thấy có gì đó không bình thường.
Nhưng thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Tần Diễm thì nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chờ Tần Tương đến rồi 4 huynh muội liền bắt đầu dùng cơm.
Ăn sáng xong Tần Sương tóm lấy Tần Diễm rồi hỏi, "Tam ca, Thanh Nhàn và Dương Anh kia còn chưa quay lại sao?"
Tần Diễm gật đầu, "Vẫn chưa, có lẽ vụ án của Thanh Ly không đơn giản như vậy, rốt cuộc ai là hung thủ thì vẫn chưa nói chính xác được."
Con ngươi Tần Sương đảo một vòng, nhất thời cũng không hiểu được, "Thôi mặc kệ bọn họ, dù sao sáng sớm mai bọn ta đã phải đi rồi, lần này đến kinh thành chỉ cần đi 4-5 ngày phải không?"
Tần Diễm gật đầu, "Nếu nhanh thì 4 ngày, còn chậm thì cũng phải 5-6 ngày."
Tần Sương vui mừng vỗ vỗ tay, thấy dáng vẻ Tần Diễm không muốn nói nhiều nữa liền kéo Tần Hoan ra cửa, "Tam ca làm sao thế? Hình như gặp phải chuyện gì đó phiền lòng."
Ngay cả Tần Sương cũng phát hiện ra thì có thể nói đây không phải chuyện nhỏ rồi.
Tần Hoan lắc đầu, "Chắc chắn là chuyện trong triều đình, chúng ta không nên hỏi đâu."
Tần Sương gật đầu, lại kéo tay Tần Hoan, "Đi thôi đi thôi, ta dẫn muội đi xem cái này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]