Giọng cười trẻ con có chút lạnh lẽo khiến cho người ta phải sợ hãi, trong nháy mắt tóc gáy cả bốn người Tần Hoan đều dựng thẳng lên. Tần Sương túm được cánh tay Tần Hoan, run rẩy hỏi, "Ai thế? Ai trốn ở phía sau?!"
"Em bé nhỏ, mau trốn đi..."
"Đằng sau tảng đá cười ha ha..."
Vẫn không có ai trả lời Tần Sương, mà giọng hát kia lại vang lên. Câu ca dao này Tần Hoan đã từng được nghe qua, trước đây lúc Bàng Gia Ngôn trêu chọc Bàng Nghi Văn cũng đã hát lên câu ca dao này. Thế nhưng giọng hát này không phải của Bàng Gia Ngôn, mà hiện tại Bàng Gia Ngôn cũng không có khả năng xuất hiện ở tại chỗ này. Tần Hoan hơi mím môi, ánh mắt nhìn xung quanh sau đó rơi lên trên con đường mòn bên cạnh, từ con đường đó đi vào trong liền có thể đi vòng qua tảng đá đến bên cạnh rừng trúc lùn. Tần Hoan chau mày, "Có muốn biết ai đang giở trò quỷ không?"
"Em bé nhỏ, mau trốn đi..."
"Đằng sau tảng đá cười ha ha..."
Giọng hát giống bé gái kia lại vang lên lần nữa, thế nhưng lần này mọi người đã hiểu, lần này vị trí phát ra âm thanh đã thay đổi rồi.
Sắc mặt Tần Sương hơi trắng nhìn sang Tần Hoan, "Muội có sợ không? Đây là người hay quỷ thế..."
Tần Hoan chau mày, "Đương nhiên là người, nàng ta muốn bỏ chạy."
Tần Sương nghe thấy vậy thì bĩu môi một cái, thế nhưng nhìn thoáng qua Phục Linh và Vãn Tình rồi lại do dự hỏi, "Vậy chúng ta đến phía sau nhìn xem thử?"
Chỗ này hơi tăm tối, thế nhưng cũng không tính là tối đen hoàn toàn, thấy Tần Sương cũng đã bạo dạn lên rồi nên Tần Hoan liền kéo tay Tần Sương đi thẳng vào trong con đường nhỏ kia. Có vẻ như nghe thấy tiếng bước chân của các nàng bước tới nên người đứng sau tảng đá kia cũng càng lúc càng lùi ra xa.
"Em bé nhỏ, mau trốn đi..."
"Đằng sau tảng đá cười ha ha..."
Mấy người Tần Hoan không tiến lên thì không sao, thế nhưng khi tiến lên rồi lại thực sự giống như đang chơi trốn tìm cùng với người đó. Đường dẫn đến núi đá rất nhỏ hẹp, ánh sáng lại mờ ảo, Tần Hoan nheo mắt lại rồi nắm chặt Hàn Nguyệt bên trong tay áo.
Có thể chơi đùa cỡ này bên trong Thanh Huy viên thì đương nhiên là người, không chỉ có là người mà lại còn là người có thân phận không bình thường.
Nếu như chỉ là một hạ nhân thì làm gì có ai dám đối xử như vậy với khách như vậy?
Thế nhưng Tần Hoan nghĩ tới nghĩ lui, Bàng Phụ Lương cũng không có nữ nhi, vậy người đó là ai...
Nghĩ đến đây đoàn người đã đi đến vườn trúc lùn, chỗ này lại là một con đường ở phía khác của tảng đá. Đoạn giao nối giữa 2 con đường chính là tảng đá án ngữ ở đó như một bức bình phong, cùng với cây trúc lùn tạo nên cảm giác đỡ trống trải. Trúc lùn mọc cao nhất cũng chỉ ngang bằng chiều cao của một người, Tần Hoan đi đến phía trước thế nhưng lại không nhìn thấy người đâu, còn giọng hát lại tiến xa hơn ban nãy khoảng 10 bước.
"Em bé nhỏ, mau trốn đi..."
"Đằng sau tảng đá cười ha ha..."
Tiếng sột soạt không ngừng vang lên, thế nhưng người đó lại chỉ đi ra đi vào bên trong vườn trúc giống như thật sự chơi trốn tìm cùng với người ta. Mấy người Tần Hoan đứng đây nhìn vào thì chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao gầy lúc ẩn lúc hiện, thế nhưng người đó có diện mạo thế nào thì lại không thể trông thấy rõ. Tần Sương chau mày, giống như vừa mới có thêm can đảm, "Chỉ cần ngươi không phải quỷ thì ta sẽ không sợ ngươi, có bản lĩnh thì ngươi đừng chạy..."
Tần Sương gầm lên một câu sau đó lôi xềnh xệch Tần Hoan xuyên vào bên trong vườn trúc kia. Tần Hoan thấy thế cũng cười khổ một tiếng, nàng vội vàng kéo Tần Sương ngược lại rồi hất hàm ý muốn chỉ ra đằng trước. Quả nhiên bóng người kia lại có vẻ như chạy ra xa hơn, chẳng bao lâu sau đã không còn nghe thấy tiếng sột soạt nữa.
"Nàng ta chạy rồi, đằng trước chắc là một con đường khác."
Tần Sương chau mày, "Cho nên nàng chỉ là muốn hù dọa mấy người bọn ta à?"
Nói xong Tần Sương cũng thở phào một hơi, giơ lòng bàn tay lên cho Tần Hoan xem, "Xem ta sợ đến mức tay toát mồ hôi nè, người này thật đúng là... Cũng không biết là hạ nhân ở chỗ nào, đã vậy còn quá không biết cấp bậc lễ nghĩa, ngày mai nhất định ta phải đi cáo trạng với Bàng quản gia!"
Tần Hoan nheo mắt nhìn về vườn trúc lùn trước mắt đã trở nên an tĩnh rồi lắc đầu nói, "Cuối cùng ta cũng cảm nhận được chỗ nào không đúng rồi, hạ nhân chắc chắn không dám làm thế, ngay cả kẻ có lòng muốn dọa người cũng sẽ không dọa kiểu như vậy. Đây là rất kỳ lạ."
"Còn nữa." Tần Hoan chậm rãi nói, "Bài ca dao này Tam thiếu gia Bàng gia cũng đã từng hát qua."
"Hả?" Tần Hoan nói như vậy thì Tần Sương mới nhớ ra, "Uh nhỉ, Bàng Gia Ngôn cũng đã từng hát bài gần giống thế này."
Nghĩ như vậy trong mắt Tần Sương cũng có chút nghi hoặc, "Chẳng lẽ là hầu nô bên cạnh Bàng Gia Ngôn?"
Tần Hoan lắc đầu, sau đó lại nhìn xung quanh lần nữa nhưng không phát hiện ra ai nữa. Ban đầu lúc nghe thấy tiếng hát thì nàng cũng có chút sợ hãi, thế nhưng hiện tại có thể thấy người đó cũng không có ác ý gì với các nàng, nhưng mà rốt cuộc người đó là ai?
Tần Hoan trầm ngâm, "Ngày mai có cơ hội thì đi hỏi một chút, còn hiện tại quay về đã."
Bên ngoài cực kỳ lạnh, Tần Hoan nói xong thì đoàn người liền ra ngoài từ phía sau tảng đá. Sau khi quay về con đường chính mọi người đi thẳng về phía viện giành cho khách. Hiện tại trời đã khuya, 2 người Tần Hoan quay về phòng xong không bao lâu sau đã nghỉ ngơi.
Ngủ một đêm an giấc, sáng sớm hôm sau Tần Hoan còn chưa tỉnh dậy thì Tần Sương đã chạy đến đây.
"Đừng ngủ nữa, mau đứng dậy đi, người Song Thanh ban đã quay lại rồi."
Tần Hoan ngồi bật dậy, trên mặt vẫn còn mê man, "Đều đã quay về rồi?"
Tần Sương lắc đầu, "Thanh Lan kia còn chưa quay về, nói là đã định án, chính nàng ta làm hại Thanh Ly sư phụ..."
Tần Hoan vừa nghe thấy thế thì nhất thời tỉnh cả ngủ, mới như vậy đã định án rồi?
Thấy vẻ mặt Tần Hoan nghiêm nghị, Tần Sương chớp chớp mắt nói, "Người Song Thanh ban cũng đã đi rồi, không biết bọn ta khi nào mới đi... Vừa rồi ta thấy thành viên nòng cốt đều đã trở về rồi, nói ngày mai sẽ rời đi. Không còn Thanh Ly cũng không có Thanh Lan nữa, hiện tại Song Thanh ban chỉ còn lại có một mình Thanh Nhàn, chắc phải đổi tên thành 'Đơn Thanh ban' quá."
Tần Hoan xuống giường mặc y phục rồi búi tóc, vừa rửa mặt vừa nói, "Tam ca nói thế nào?"
Tần Sương lắc đầu, "Ta vẫn chưa gặp Tam ca, hình như đêm qua Tam ca quay về trễ lắm." Tần Sương lại tiếp tục nói, "Trước đây vốn nói là giới thiệu một người cho Tam ca, sau đó còn muốn mời Song Thanh ban biểu diễn 2 ngày trong Thanh Huy viên này. Hiện tại Song Thanh ban đã xảy ra chuyện, nên chắc chắn bọn họ không thể diễn được nữa, không biết chuyện Tam ca gặp người đó thế nào rồi."
Người Tần Diễm muốn gặp chính là Lưu vận chuyển, đêm qua lúc ở lại bên kia nói chuyện cũng là nói chuyện với người này.
Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không biết nữa, đợi lát nữa gặp Tam ca rồi hỏi là được."
Hai người đang mải nói chuyện, khoảng 2 khắc sau Chu Hoài đến mời 3 tỷ muội Tần Hoan qua bên viện của Tần Diễm dùng bữa sáng.
Vừa vào viện của Tần Diễm đã thấy cơm nước dọn xong, đồ ăn đương nhiên phong phú hơn so với Bách Thảo viên rất nhiều.
"Tam ca định khi nào rời đi?" Vừa mới bắt đầu dùng cơm thì Tần Hoan đã hỏi một câu.
Tần Diễm cười nói, "Cửu muội muội sốt ruột rồi hả? Chúng ta vẫn theo như kế hoạch cũ, chờ mấy hôm nữa rồi đi."
Tần Hoan mấp máy môi, "Tam ca và Lưu vận chuyển nói chuyện thế nào rồi?"
Đáy mắt Tần Diễm hơi sáng lên, Tần Hoan đương nhiên nhạy cảm hơn so với Tần Sương và Tần Tương. Hắn suy nghĩ một chút rồi giản lược, "Lưu vận chuyển này đã làm quan nhiều năm cho nên cực kỳ có kinh nghiệm trong chuyện vận chuyển muối. Bọn ta có thể nói là trò truyện cực vui vẻ."
Tần Hoan gật đầu, "Lưu vận chuyển luôn làm công việc vận chuyển muối à?"
Nàng hỏi như vậy khiến Tần Diễm thở dài, "Lưu vận chuyển đã đến tuổi 40 rồi, thế nhưng con đường làm quan của ông ta đều không hề thuận lợi. Hơn 20 tuổi mới làm tay sai cho quan Huyện, sau đó thăng chức lên Huyện lệnh ở Tri Châu, tiếp đến là Phó sứ của Bạc tư (quản lý tàu thuyền hàng hóa),rồi mới làm đến vận chuyển muối. Có thể đi đến chức vụ ngày hôm nay có thể nói là cực kỳ không dễ dàng, mà mấy năm nay trong ngoài triều đều giám sát chuyện vận chuyển muối này cực kỳ chặt chẽ. Mấy người Diêm vận sử bọn họ mặc dù nắm chức vụ cực quan trọng thế nhưng cũng không dễ làm. Giáp Tết năm ngoái, ở phía Đông đã bắt được vài Diêm vận sử tham ô, không những nhận hối lộ của các thương nhân buôn muối mà lại còn chiếm thuế muối của triều đình làm của riêng..."
Giọng nói Tần Diễm hơi cảm thán, nói một hồi đủ để thấy được hắn hiểu biết rất sâu về triều đình. Tần Hoan gật đầu, "Song Thanh ban đã rời khỏi rồi sao?"
Tần Diễm gật đầu, "Ừ, xảy ra chuyện như vậy Bàng công cũng không tiện giữ lại."
Tần Hoan không hỏi thêm nữa, nhưng Tần Sương lại nói, "Tam ca, Song Thanh ban này không còn Thanh Ly sư phụ nữa, lại thiếu đi một đồ đệ của bầu gánh, sau này có phải sẽ hoàn toàn suy tàn không?"
Tần Diễm nghe thấy vậy cũng tiếc nuối nói, "Có lẽ là như vậy, dù sao chỉ còn một người thì khó mà chống đỗ, cũng mất đi biệt hiệu của Song Thanh ban rồi."
"Vậy ư, lời này là nói thế nào?"
Tần Diễm trả lời, "Nguồn gốc của Song Thanh ban muội cũng biết?"
Tần Sương đảo mắt, "Tam ca là nói... chuyện lúc trước có 2 vị đào kép ở phía Nam kết nghĩa kim lan rồi lập ra gánh hát?"
Tần Diễm gật đầu, "Đúng vậy, hai người này đều là bầu gánh, về sau 2 người lại thu đồ đệ riêng, rồi đồ đệ của các nàng cũng lại trở thành bầu gánh. Cứ như thế truyền tiếp xuống từng thế hệ."
Tần Sương chớp chớp mắt, "Vậy sao đến chỗ Thanh Ly sư phụ này chỉ còn lại có một người?"
Tần Diễm cười nói, "Việc này ta cũng không nắm được hoàn toàn, chỉ biết là ở thế hệ của sư phụ của Thanh Ly thì chỉ còn lại 1 vị bầu gánh mà thôi. Có vẻ như là vị sư thúc của Thanh Ly đã rời khỏi Song Thanh ban rồi lập gia đình. Bởi vì như vậy nên 1 mạch bên đó đã bị đứt đoạn."
"Thì ra là thế, vẫn như ta nói mà, nếu gọi là Song Thanh ban thì đương nhiên phải có 2 người tên 'Thanh' mới được."
Tần Sương tự nói xong thì Tần Diễm lại lên tiếng, "Mặc dù đào kép xuất thân từ Song Thanh ban đều được người ta tán thưởng, thế nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là đào kép. Đám quý nhân lúc nào thích thì sẽ vung tiền như rác, còn một khi đã khiến cho bọn họ không thích rồi thì chẳng phải sẽ lại bị lãng quên như cái chổi rách sao? Lại có nếu như không nghe lời, nhẹ thì bị đoạt mất chén cơm, nặng thì ngay cả tính mạng cũng không còn giữ được nữa, suy cho cùng cũng chẳng khác gì nô dịch."
Địa vị của đào kép ở Đại Chu cũng không cao, cho nên mấy người bọn họ không thể không từ kinh thành hướng xuống phía Nam biểu diễn. Chỉ vì được nhân vật nào đó mời, đưa tiền bạc là Song Thanh ban sẽ đồng ý, nếu như đắc tội nhân vật đó thì có lẽ Song Thanh ban cũng chẳng còn đường sống.
"Thật sự là đáng thương, nghĩ đến Thanh Ly cũng sắp biểu diễn xong rồi, vậy mà lại bị chính đồ đệ của mình hại chết." Tần Sương nói xong thì lại cười lạnh, "Một ngày làm thầy, cả đời làm mẹ, thật sự là quá độc ác rồi."
Sắc mặt Tần Diễm tối sầm lại, "Đây chính là lòng người, sau này mấy đứa chứng kiến những chuyện thế này sẽ càng lúc càng nhiều, cho nên bắt buộc phải có lòng phòng bị."
Tần Diễm tranh thủ mà răn dạy mấy câu, cả 3 tỷ muội đều gật đầu nghe theo.
Ăn cơm xong đột nhiên Tần Hoan như nghĩ đến cái gì, "Tam ca, Bàng lão gia có nữ nhi không?"
Tần Diễm nghe thấy thế thì ánh mắt cũng lóe lên, "Hỏi cái này làm gì?"
Tần Hoan nhạy cảm phát hiện Tần Diễm có chút không ổn, "Chẳng lẽ Bàng lão gia thật sự có nữ nhi?"
Tần Diễm đối diện với ánh mắt chắc chắn của Tần Hoan thì lại cười khổ một tiếng, "Muội quản chuyện này làm gì chứ..."
"Muội chỉ hỏi Tam ca một chút mà thôi, với lại tuổi tác của Bàng phu nhân trông có vẻ không thể sinh ra Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia được. Trong chuyện này còn có cái gì mà bọn muội chưa biết à?" Tần Hoan dừng lại một chút rồi nói, "Đương nhiên muội sẽ không nói lung tung."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]