Trong xe ngựa, Yến Trì sửa sửa lọn tóc hơi tán loạn của Tần Hoan.
Nàng giận dữ trợn tròn mắt liếc nhìn Yến Trì một cái sau đó mới xoay người bình thản bước xuống xe ngựa. Hiện tại hoàng hôn đã buông xuống hết, nàng xuống xe ngựa nói một tiếng cảm tạ rồi sau đó mới đi vào trong cửa Thanh Huy viên.
Yến Trì lại đợi một lát ở bên ngoài, mãi đến khi bóng dáng Tần Hoan tiêu biến không thấy nữa thì hắn mới hạ lệnh rời đi.
Phục Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua, muốn nói lại thôi, "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy Điện hạ đối xử với người rất tốt."
Tần Hoan gật đầu, Phục Linh lại nhìn bên sườn mặt của Tần Hoan xong lại có chút do dự, "Tiểu thư vẫn không nghĩ đến... Ừm... Hình như không có ai đối xử với tiểu thư tốt được như Điện hạ cả..."
Trong lòng Tần Hoan khẽ nhúc nhích, quay đầu sang nhìn Phục Linh sau đó lại có chút do dự. Tính cách Phục Linh đơn thuần, nếu như nàng biết rõ việc này thì hiện tại ở bên ngoài cũng không sao, thế nhưng sau này đến kinh thành bước vào Hầu phủ rồi, chỉ sợ nàng sẽ để lộ ra dấu vết.
Tần Hoan mím mím môi, ra vẻ như không thèm để ý đến, "Thái Trưởng Công chúa, Quận chúa, còn có nghĩa phụ và nghĩa mẫu cũng đều đối xử rất tốt với ta."
Nàng nói như vậy, Phục Linh cũng gật gật đầu, "Hình như cũng đúng là như vậy..."
Thấy lần này nàng lại nói dối qua ải nên Tần Hoan liền lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3746546/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.