Tần Hoan nói xong liền đưa phương thuốc cho Chu Hoài, Chu Hoài nghe thấy thế liền gật đầu, "Vâng, tiểu nhân biết rồi."
Nói xong Chu Hoài cũng ra ngoài lấy thuốc, trên xe ngựa của bọn họ cũng có mang theo chút dược liệu.
"Đa tạ Cửu muội muội, Cửu muội muội am hiểu y thuật đã giúp cho bọn ta bớt đi nhiều phiền phức rồi."
Tần Hoan khẽ cười, "Là điều nên làm, Tam ca phải chú ý giữ gìn thân thể mới tốt."
Tần Diễm nghe thế cũng cười cười, "Biết rồi, thuốc muội kê đương nhiên ta sẽ uống thật cẩn thận." Tần Diễm ngừng một chút rồi nói, "Ngũ muội muội cùng với tỳ nữ của muội thế nào rồi?"
Nói đến đây Tần Hoan liền thấy hơi bất đắc dĩ, Tần Sương nghe thấy thế liền nhanh nhảu lên tiếng, "Ngũ tỷ tỷ đã không có việc gì từ lâu rồi, chẳng qua tỷ ấy xấu hổ không muốn gặp người khác thôi, ngược lại Bạch Anh vẫn còn chút nghiêm trọng."
Tần Diễm cho rằng Tần Sương vẫn tức giận chưa nguôi cho nên không muốn hỏi gì thêm nữa, "Được, vậy mấy đứa về nghỉ ngơi đi, ngày mai đã là ngày cuối cùng rồi, đến được thành Dự Châu thì sẽ không vất vả như vậy nữa."
Tần Sương gật đầu đang định đi thì Tần Hoan lại nói, "Tam ca muốn dẫn bọn ta cùng đến tiệc mừng tho Dụ Thân vương sao?"
Đến chúc mừng Dụ Thân vương đương nhiên là tốt, thế nhưng còn chưa gặp ai đi chúc mừng lại dẫn theo 3 người muội muội cả. Đoàn người này của các nàng thật sự không ít, nếu như thật sự cùng đến thì đúng là quá mức chói mắt.
Tần Diễm nghe thấy thế cũng có chút do dự, "Tất cả đều dẫn đến thì đương nhiên là không ổn, có điều lần này người đến chúc thọ Dụ Thân vương cũng không phải là ít, để mấy đứa đi cũng coi như làm quen dần, cũng là chuyện tốt."
Vừa nghe thấy thế thì Tần Sương lên tiếng ngay, "Bệnh của Ngũ tỷ tỷ chưa lành, sợ là không tiện đến thọ yến."
Tần Hoan và Tần Diễm liếc nhau, hai người đều nở nụ cười bất đắc dĩ, Tần Sương ho nhẹ một cái, "Ta... Ta có phải thể hiện quá rõ ràng không..."
Tần Hoan che miệng cười rộ lên, Tần Sương chỉ là suy nghĩ quá nhanh, bộc tuệch chứ không phải là người nham hiểm cho nên nàng lên tiếng, "Ta có đi hay không đều được, nếu như Tam ca không tiện thì cứ dẫn 2 vị tỷ tỷ đi thôi."
Tần Sương nhất thời trợn mắt lên, "Ngươi... ngươi thế này chẳng phải khẳng định ban nãy ta là kẻ cực kỳ tồi tệ sao?"
Tần Hoan bật cười, "Lục tỷ tỷ nhanh mồm nhanh miệng thôi, đương nhiên Tam ca hiểu được."
Tần Diễm nhìn tỷ muội 2 nàng, trên mặt không có chút nào là không vừa lòng cả, chỉ nói, "Được, để ta suy nghĩ, 2 đứa về ngủ sớm đi."
Nói xong Tần Hoan và Tần Sương mới xoay người ra về, vừa ra khỏi cửa Tần Sương đã hừ nhẹ một tiếng, "Sao muội lại phải nhường? Chẳng lẽ muội thật sự không muốn đi hay sao? Hay là muội nguyện ý để cho Ngũ tỷ tỷ đoạt hào quang của muội?"
Tần Hoan nghĩ nghĩ, thọ yến của Thân vương đương nhiên không như người bình thường, thanh thế lớn lại còn cực kỳ náo nhiệt, còn có thể gặp được cực kỳ nhiều người có thân phận tôn quý. Như thế đối với nữ nhân gia các nàng mà nói thì không chừng còn gặp được thanh niên tài tuấn nào đó...
Thế nhưng những thứ này đối với nàng mà nói chẳng tính là gì cả, nàng là thật sự không hề muốn đi.
"Cũng không phải là nhường lại, nếu đi cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ cả y phục lẫn đầu óc nữa, suốt dọc đường này ta đã mệt muốn chết rồi, mọi người cứ tự vui chơi đi, ta nghỉ ngơi trong nhà trọ là được.
Giọng nói Tần Hoan trầm ổn, không hề có chút giả dối nào, Tần Sương nhìn nàng rồi trợn trừng mắt, thế nhưng lại chẳng nói thêm gì nữa.
"Người hiền hay bị bắt nạt, ngươi thật đúng là tốt tính."
Tần Hoan cười nhạt, "Được rồi, mặc kệ thế nào thì tỷ cũng vẫn có thể đi mà, cứ yên tâm quay về nghỉ ngơi đi, ta đi đưa thuốc cho Thế tử Điện hạ."
Nói đến Yến Trì, con ngươi Tần Sương lại đảo một vòng, "Nói ra thì mấy hôm nay Ngũ tỷ tỷ rất hay nhìn lén Trì Điện hạ."
Tần Hoan chớp chớp mắt, "Hả...? Ngũ tỷ tỷ lại động tâm à?"
Tần Sương hừ nhẹ một tiếng, "Nếu nói động tâm với Trì Điện hạ thì tỷ ấy còn phải tự cân nhắc lại bản thân mình. Có điều... nếu như thật sự cho tỷ ấy một cơ hội thì muội nghĩ tỷ ấy có dám không? Cứ nghĩ đến lần trước là biết!"
Tần Hoan gật đầu, "Lá gan của Ngũ tỷ tỷ thật ra cũng rất lớn."
Tần Sương lại nhìn Tần Hoan từ trên xuống dưới vài lần, "Muội cái đồ ngốc này sao lại không thông suốt như vậy?"
Tần Hoan ngây thơ, "Làm sao thế?"
Tần Sương thở dài, dáng vẻ cực kỳ thành khẩn, "Làm sao cái gì chứ, suốt dọc đường này Trì Điện hạ cực kỳ quan tâm đến muội, mặc kệ là bởi vì cái gì thì muội cũng phải hiểu 1 câu là gần quan được ban lộc chứ."
Tần Hoan nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, "Hình như có chút đạo lý..."
Giọng nói nàng hoàn toàn bình thản, rõ ràng chỉ là ứng phó Tần Sương thôi, vì vậy Tần Diễm nổi giận, "Nếu như ta mà có dung mạo được như muội, từ sớm ta đã..."
Tần Hoan hỏi lại, "Từ sớm đã làm gì?"
Tần Sương chẳng biết nghĩ đến cái gì sau đó lại lắc đầu, "Cũng không được, kể cả ta có dung mạo như muội thì ta cũng sẽ không mơ ước đến Trì Điện hạ. Trì Điện hạ đánh giặc ở phía Tây, là một tên Ma vương giết người như ngóe, tạo ra nghiệp sát cực kỳ lớn, ông trời chắc chắn sẽ không cho hắn quả báo tốt. Không chừng còn liên lụy đến những người ở bên cạnh đó, Hoàng quyền phú quý đương nhiên tốt, thế nhưng cũng không phải đón nhận những điều như vậy."
Tần Sương nói liền một mạch, giọng nói có cảm giác cứ như nhìn thấu hồng trần vậy. Tần Hoan bật cười, "Những lời này của tỷ nghe được từ đâu thế, Trì Điện hạ là vì bảo vệ quốc gia..."
"Tổ mẫu nói." Tần Sương nhớ đến Tưởng thị thì trong mắt lại có chút u sầu, "Tổ mẫu cực kỳ tin những chuyện này, mà muội xem tình cảnh hiện giờ của Tần phủ đi, chẳng phải là ứng nghiệm chuyện báo ứng này hay sao. Phụ thân tự mình như vậy... thế nhưng còn làm liên lụy đến tất cả mọi người trong phủ."
Tần Hoan hơi mím môi, nếu nói đến Tần An thì đúng là đã nhận được báo ứng thật.
Nói đến đây, 2 người đã đi đến cửa phòng Tần Sương, Tần Sương dừng chân lại, "Muội cũng đừng quá thân cận với Trì Điện hạ."
Lời nói này có đôi chút thân thiết, Tần Hoan cười khổ một cái rồi gật gật đầu.
Đợi đến khi Tần Sương vào cửa xong rồi Tần Hoan mới đi về hướng phòng mình. Đây là lầu 2 của nhà trọ, Tần Diễm ra tay rất hào phóng, bao toàn bộ lầu 2 tổng cộng có 9 gian phòng. Bốn huynh muội Tần thị, mỗi người dẫn theo hầu nô của mình đến ở 1 gian, Yến Trì một gian, Bạch Anh bị thương ở 1 gian, còn 3 gian còn lại giành cho thị vệ của Tần phủ.
Mà cũng không biết chọn lựa thế nào, phòng của Yến Trì lại ở cuối hành lang phía Tây, chỉ cách ở giữa có 1 gian phòng của Bạch Anh. Chính bởi vì như vậy, Tần Hoan muốn đi đến gian phòng của Yến Trì rất nhanh và tiện.
"Tiểu thư, có cần nô tỳ đi cùng người không?"
"Không cần, ta đi rồi về ngay, em thêm than vào chậu đi."
Bạch Anh dưỡng thương cho nên bên cạnh Tần Hoan giờ chỉ có mình Phục Linh. Tần Hoan không để cho Phục Linh đi theo cho nên nàng chỉ còn biết ở yên trong phòng.
Từ khi Yến Trì cứu Tần Hoan ngay trước mặt nàng, nàng liền cực kỳ sùng kính và tín nhiệm hắn. Tần Hoan phải đến đưa thuốc cho hắn thì nàng chẳng có chút lo lắng nào cả, hơn nữa bên đó chỉ cách đây khoảng 20 bước chân thôi, cũng không thể xảy ra chuyện gì được."
Tần Hoan cầm một lọ thuốc đi đến trước cửa phòng Yến Trì, vừa mới đi đến Bạch Phong đã từ bên trong đi ra. Hắn nhìn thấy Tần Hoan đến đây liền vội vàng nở nụ cười, "Cửu cô nương..."
Tần Hoan giơ bình thuốc trong tay lên, "Ta đến đưa thuốc cho Điện hạ."
Bạch Phong cười cười rồi gật đầu, vội vàng nghiêng người nhường lối, "Mời Cửu cô nương."
Tần Hoan cười đáp lại rồi sau đó bước vào trong, nàng vừa vào thì Bạch Phong đã đóng cửa lại.
Yến Trì từ sớm đã cởi áo ngoài ra, hiện tại chỉ mặc một lớp áo trong màu đen ngồi trên giường cạnh cửa sổ nhìn gì đó. Hôm nay hắn vẫn chưa lột hết đồ ra, xem ra cực kỳ có nề có nếp, nhìn thấy Tần Hoan bước vào liền ngoắc ngoắc tay, "Qua đây..."
Tần Hoan cầm bình thuốc đi đến trước mặt Yến Trì, liền thấy Yến Trì đang đọc công văn trên bàn. Nói là công văn nhưng thực ra trông giống như mật báo mà người của hắn đưa đến, vì thế Tần Hoan chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu đi ngay. Yến Trì thấy thế liền kéo nàng vào lòng mình.
"Chính là để cho nàng xem, nàng tránh né cái gì."
Tần Hoan bị Yến Trì ấn lên chân hắn, nàng cảm thấy như vậy quá mức thân mật nên mới vùng vẫy trong giây lát. Thế nhưng người vừa mới động một cái thì ánh mắt đã rơi lên trên trang giấy kia, đó là một bản danh sách, trên đó ghi tên và cả chức quan. Tần Hoan dừng lại nhìn từng cái từng cái, thấy đa số là quan viên bản địa của Dự Châu, thế nhưng cũng không hề thiếu đám người con nhà quyền quý cùng với quan lại ở kinh thành.
Trong đó, tên của Thái tử và các vị Thân vương cũng được liệt kê ra rõ ràng.
Tần Hoan nghiêm nghị, "Đây là danh sách khách sẽ đến dự thọ yến của Dụ Thân vương?"
Yến Trì khẽ cười, "Còn chưa đầy đủ, thế nhưng cũng không thiếu nhiều lắm. Trong này Thái tử và mấy vị Thân vương có lẽ sẽ không đích thân đến, còn những người khác chắc chắn sẽ đến."
"Cho ta xem cái này làm gì..."
Bản danh sách này khá dài, Tần Hoan vẫn chưa xem hết toàn bộ. Nàng vốn không định đến dự thọ yến, đương nhiên sẽ không quan tâm đến mấy thứ này. Yến Trì thấy thái độ nàng như vậy thì nheo mắt lại, "Cho nàng biết sớm một chút không tốt sao?"
Vẻ mặt Tần Hoan bình thản, thấy hắn vẫn cầm danh sách kia nâng lên trước mặt nàng làm bộ lật xem, "Ta cũng không định..."
Chữ 'đi' còn chưa kịp nói ra miệng thì đột nhiên dừng khựng lại, ánh mắt nàng rơi trên bản danh sách, một cái tên cực kỳ quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Biểu hiện khác lạ của nàng lập tức khiến cho Yến Trì chú ý, Yến Trì đảo qua đảo lại nhìn, chỉ thấy đó là mấy cái tên quan lại ở kinh thành, "Làm sao thế? Mấy người này nàng quen biết à?"
Tần Hoan hồi phục lại tinh thần, "Không biết, chỉ là nhìn thấy thì cảm giác hơi quen thuộc thôi."
Yến Trì tập trung nhìn Tần Hoan giây lát, "Nàng cảm thấy quen thuộc, là người tên Lý Mục Vân này phải không."
Hô hấp Tần Hoan hơi chậm lại, ngay khoảnh khắc nhìn thấy tên người kia thì cảm thấy trong đầu ầm ầm rung động, lại cộng thêm lời nói của Yến Trì khiến cho ngay lập tức nàng sinh lòng cảnh giác. Yến Trì thấy biểu cảm của nàng có chút quái dị thì nhìn nàng giây lát sau đó bình tĩnh nói, "Hắn vốn là Phó sứ tư của Đại Lý Tự, sau khi Thẩm Nghị gặp chuyện không may thì hiện tại hắn đã là Đại Lý Tự khanh rồi."
Nói câu này xong thì Yến Trì mới phát hiện ra Tần Hoan tuy gật gật đầu thế nhưng sắc mặt vẫn đen sì, "Thì ra là thế, tên của hắn nhất định đã từng xuất hiện cùng với Thẩm Đại nhân..."
Yến Trì vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, hắn gật đầu, "Ngày trước người tố giác hành vi phạm tội của Thẩm Nghị chính là hắn."
Tần Hoan nửa ngồi ở trên đùi Yến Trì, cả người như một đóa hoa yêu kiều bị hơi thở của hắn bao phủ, thế nhưng khi lời này của hắn vừa nói ra thì sống lưng Tần Hoan đã từ từ thẳng lên, vẻ thẹn thùng và mềm mại trên người nàng trong nháy mắt bay đi sạch sẽ, cả người thẳng tắp cứ như thân cây trúc. Yến Trì thấy thế thì mắt phượng hơi hẹp lại, "Làm sao thế?"
Người trong thiên hạ đều biết Đại Lý Tự khanh Thẩm Nghị trước đây đã làm việc thiên vị, che giấu cho Tấn vương trong vụ án Tấn vương mưu hại Cẩn phi. Cuối cùng lại bị trợ thủ mà mình tín nhiệm bậc nhất tố giác khiến cho hành vi phạm tội của mình công khai ra hậu thế. Yến Trì đã biết trong lòng Tần Hoan cực kỳ ngưỡng mộ Thẩm Nghị, cho nên phản ứng của nàng sau khi nhìn thấy tên Lý Mục Vân hắn cũng hiểu được. Thế nhưng không biết vì sao, hắn nhìn Tần Hoan như vậy thì lại cảm nhận được nàng có chấp niệm quá sâu nặng với việc Thẩm Nghị gặp chuyện không may rồi.
"Hắn chính là Đại Lý Tự khanh, sao lần này lại rời khỏi kinh thành?" Tần Hoan gần như phải nghiến răng thì mới có thể đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình xuống. Trước mặt Yến Trì nàng không muốn để lộ chút gì ra ngoài cả.
Vòng ôm của Yến Trì hơi siết chặt lại một chút, sau đó hắn ném bản danh sách kia xuông, cả 2 tay đều ôm lấy nàng.
"Đã cuối năm rồi, có thể là ở bên Dự Châu này còn có công vụ, nếu không thì hắn cũng không thể tùy tiện rời khỏi kinh thành được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]