🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 148: Khó chịu (3)

Sắc mặt Bạch Phong nghiêm túc, "Vâng, là ngự lệnh của Thánh thượng, chúng ta gấp rút mang đến đây cho nên đã phải đổi rất nhiều người đưa tin rồi."

Ngự lệnh của Thánh thượng... vừa nghe thấy câu này thì sắc mặt Tần Diễm cũng thay đổi. Hắn vội đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.

Yến Trì vẫn ngồi yên tại chỗ, nhận được thư rồi mở ra ngay trước mặt Tần Diễm. Hắn đọc nhanh như gió sau đó rất nhanh trên mặt lại cười khổ, "Thánh thượng quả nhiên là... coi ta như chân chạy vặt vậy."

Tần Hoan nhìn Yến Trì, Tần Diễm cũng nhìn Yến Trì, Yến Trì gập thư lại, "Ngày mùng 1 tháng Chạp chính là thọ thần của Dụ Thân vương thúc. Thánh thượng biết ta vẫn còn đang trên đường cho nên muốn ta đi một chuyến đến Dự Châu."

Tần Diễm nghe thấy thế thì hơi kinh ngạc, "Dự Châu... Vậy lần này Điện hạ phải đi đường vòng lên phía Tây Bắc rồi."

Yến Trì gật đầu, "Phải, Thánh thượng vẫn cứ thích để cho một kẻ mang đầy nghiệp sát như ta đi chúc mừng chuyện vui cho người khác, đúng là suy nghĩ thoáng thật. Có điều đã lâu lắm rồi chưa được gặp Dụ Thân vương thúc, lại đúng dịp mừng thọ thì chuyến này đúng là nên đi."

Dừng một chút Yến Trì lại liếc mắt về phía 2 người Tần Hoan, "Nếu đã như vậy, ngày mai bọn ta liền mỗi người một ngả rồi."

Hai tay Tần Hoan hơi siết lại nhưng trên mặt không thể hiện điều gì, ngay sau đó Tần Diễm nói, "Điện hạ đến mừng thọ Dụ Thân vương là chuyện tốt, đợi khi nào về đến kinh thành thì nói sau vậy. Cửu muội muội ở chỗ ta Điện hạ cũng không cần phải lo lắng, từ giờ con đường về kinh cũng đã dễ đi hơn nhiều rồi."

Yến Trì gật đầu rồi quay sang căn dặn Bạch Phong, "Ngươi đi căn dặn một tiếng để tất cả chuẩn bị, sáng sớm mai chúng ta khởi hành đi Dự Châu."

Bạch Phong nghe nói như vậy liền vội vàng gật đầu đáp lời, Tần Diễm thấy thế cũng không tiện ở lâu nữa, nói vài câu rồi dẫn Tần Hoan cáo lui.

Vừa ra khỏi viện của Yến Trì, Tần Diễm liền nói, "Dụ Thân vương là trưởng tử của tiên đế, ngay lúc tiên đế chưa lên ngôi đã sinh ra rồi, có điều mẫu thân địa vị không cao cho nên sau này phong vương xong rồi bị điều đến chỗ Dự Châu xa xôi. Từ chỗ này đi về hướng Tây Bắc, không đi về hướng thành Viên Châu thì khoảng 3-5 ngày là có thể đến. Thánh thượng cũng thật kỳ quái, có vẻ như rất thích sai bảo Điện hạ thay mình đi chúc mừng việc vui của người khác."

Đương nhiên Tần Hoan biết Dự Châu ở đâu, không chỉ có biết mà trước đây phụ thân cũng đã từng làm quan ở Dự Châu. Lúc đó nàng mới chỉ 7-8 tuổi, coi như là một trong những tháng ngày an nhàn nhất, nghe thấy 2 chữ Dự Châu thì Tần Hoan liền nhớ đến đoạn thời gian tươi đẹp ấy.

Nếu như Yến Trì phải đến Dự Châu thì nghĩa là không thể cùng các nàng đồng hành được, điều này khiến cho Tần Hoan có chút thất vọng vu vơ.

"Cửu cô nương... Xin Cửu cô nương dừng bước..."

Huynh muội 2 người đang đi thì đột nhiên tiếng của Bạch Phong ở phía sau vang lên.

Tần Hoan và Tần Diễm cùng nhau dừng chân lại, thấy Bạch Phong vội vàng chạy đến, "Cửu cô nương, Hầu phủ cũng gửi thư đến đây, có một phong thư là gửi cho người, Điện hạ mời người đến nhận. Còn có một món đồ nữa, cũng là Thái Trưởng Công chúa gửi cho người."

Tần Diễm chau mày, Thái Trưởng Công chúa nhớ mong Tần Hoan khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn, thấy thế hắn cũng lên tiếng, "Muội mau đi đi, ta đi về trước căn dặn bọn họ thu xếp hành trang. Ngày mai chúng ta còn phải đến nhà trọ Trường Phúc."

Tần Hoan gật đầu, hiện tại mới xoay người quay lại viện của Yến Trì.

Bạch Phong đưa Tần Hoan đến cửa chính rồi không nhúc nhích nữa, Tần Hoan một mình đi vào bên trong. Vừa vào cửa đã không thấy Yến Trì ở gian ngoài nữa, nàng nhìn thoáng qua cửa phòng trong rồi cất bước đi tới. Nàng đảo mắt, thấy được bàn cở trên cửa sổ, quân cờ đen trắng bên trên vốn đã đánh xong, thế nhưng hiện tại có vẻ như lại nhiều hơn một quân cờ. Tần Hoan đi ngang qua nhìn thấy đột nhiên trong lòng hơi giật mình.

Yến Trì lại đi thêm một quân, thế nhưng 1 quân cờ này khiến cho Tần Diễm mất đi một mảng đất lớn...

Nàng cứ thế im im lặng lặng xoay người đi vào bên trong.

"Nhìn thấy rồi à?" Vừa vào cửa giọng nói của Yến Trì đã vang lên, hắn đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời đã hơi tối xuống, nói xong hắn quay người lại, "Thư của cô nãi nãi..."

Tần Hoan ngạc nhiên, ban nãy vui mừng bước vào đây còn tưởng rằng lời Bạch Phong nói chỉ là cái cớ của Yến Trì mà thôi, cũng không ngờ vậy mà thật sự lại có thư. Tần Hoan vội vàng đón nhận trong tay, mở ra ngay trước mặt Yến Trì.

Thư mở ra thì chính là chữ viết của Nhạc Ngưng, mở đầu đều là mấy lời chào hỏi sau đó còn kể ra vài chuyện lý thú trong Hầu phủ. Sau cùng Nhạc Ngưng còn nói đến Tần phủ, rằng Diêu Tâm Lan đã rời khỏi Cẩm Châu để về Kiến Châu rồi, điều này khiến cho Tần Hoan nhịn không được mà khẽ nở nụ cười.

"Nói gì đó?" Yến Trì thản nhiên hỏi.

"Nói thân thể Thái Trưởng Công chúa tốt lắm, còn nói Đại tẩu ta rời khỏi Tần phủ trở về Kiến Châu rồi."

Tần Hoan ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời khiến cho đáy lòng Yến Trì lại động động. Hắn tiến đến gần, một tay ôm lấy eo Tần Hoan còn một tay xoa xoa khuôn mặt Tần Hoan, "Yên tâm rồi hả?"

Tần Hoan gật đầu, "Yên tâm rồi."

Yến Trì nhéo nhéo 2 gò má Tần Hoan, "Vừa rồi cũng đã nghe thấy rồi?"

Tần Hoan im lặng, nàng hiểu Yến Trì nói đến cái gì, "Nghe được."

Yến Trì nhìn Tần Hoan rồi khẽ thở dài, "Ý đồ của Tam ca kia nàng có hiểu không?"

Tần Hoan gật đầu sau đó nhìn thẳng vào Yến Trì, "Đã hiểu."

Yến Trì hơi chau mày, tựa như hết cách với nàng rồi, "Sáng sớm ngày mai ta đã phải đi rồi."

Tần Hoan ngước lên nhìn hắn, chầm chậm giơ tay lên đặt lên trên eo hắn, "Đi Dự Châu cũng không xa, sau lễ mừng thọ thì quay về kinh thành cũng khoảng 10 ngày là đến rồi, nhất định có thể đến được kinh thành trước năm mới."

Yến Trì nắm lấy eo Tần Hoan, "Lời nàng nói với Bạch Phong muốn đồng hành cùng với ta chính là nói dối hả?"

Tần Hoan nghe thấy thì hơi buồn cười, "Sao có thể chứ, đó chính là lời từ đáy lòng, chỉ tiếc là Điện hạ công việc bận rộn..."

"Điện hạ Điện hạ, vẫn gọi là Điện hạ?"

Yến Trì đột nhiên dùng 1 tay nhấc bổng Tần Hoan lên, vóc dáng mảnh mai của nàng đối với hắn mà nói tựa hồ như nhẹ bẫng giống cành liễu. Hắn chẳng tốn chút sức lực nào mà ôm lấy nàng, quay người một cái đã đặt nàng lên ngồi trên trường án cạnh cửa sổ rồi.

Tần Hoan ngồi ở trên cao, tầm mắt vừa khéo ngang bằng với hắn, mà hắn còn ôm chặt lấy nàng khiến cho 2 gò má nàng lập tức ửng hồng lên.

Trên mặt nàng hơi nóng, thế nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, "Không gọi Điện hạ thì gọi là gì? Nếu như gọi thẳng tên Điện hạ thì chẳng phải chính là bất kính hay sao?"

Yến Trì lại lấn đến gần nàng một chút, giọng nói cũng đè thấp xuống, "Cho phép nàng bất kính..."

Hô hấp nóng bỏng của hắn rơi lên trên mặt nàng, giọng nói mê hoặc cũng trêu chọc lỗ tai nàng. Trong lòng Tần Hoan nhũn ra như nước, nhìn đôi mắt Yến Trì gần trong gang tấc thế này, mãi một lúc sau nàng mới khẽ gọi một tiếng, "Yến Trì..."

Ngay lập tức nụ hôn của Yến Trì rơi xuống, hắn áp sát người vào Tần Hoan, tay cũng siết chặt lấy eo nàng. Hai đầu gối Tần Hoan chống lên trên eo hắn nên khi hắn tiến gần đến thì nàng theo bản năng tách ra nhường lối cho hắn. Yến Trì kéo nàng sát vào hắn, cả người đứng chen chúc giữa 2 chân nàng, Tần Hoan ôm lấy cánh tay Yến Trì mà người như nhũn ra, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Sau lưng nàng chính là ánh mặt trời sáng trưng, vì thế đôi mắt vốn đong đầy ánh sao của Yến Trì lại càng rực rỡ động lòng người. Ngược lại, cả khuôn mặt nàng chìm vào trong ánh sáng, sự ngượng ngùng của nàng cũng được che khuất trở nên mơ mơ hồ hồ. Tay Yến Trì lúc cao lúc thấp, nhào nặn khiến cho xương cốt toàn thân nàng mềm nhũn, mãi một lúc lâu sau Tần Hoan mới thở hổn hển rồi đẩy Yến Trì ra.

"Từ nay về sau, đều phải gọi tên ta."

Yến Trì nói như vậy, trong mắt giống như có một đốm lửa đang thiêu đốt, đốt đến khi nào tâm thần của Tần Hoan lay động mới thôi.

Nàng mấp máy môi, cảm thấy cánh môi ướt át run lên, mãi sau hô hấp mới hồi phục lại chút ít, "Ta biết."

Tay Yến Trì càng lúc càng tiến thấp xuống, hắn gần như muốn nàng bám chặt lấy người hắn. Thế nhưng khi tay vừa mới di chuyển đến nơi không nên sờ thì Tần Hoan đã đè chặt tay hắn lại. Trên môi nàng sáng long lanh, ngay cả đôi mắt cũng như bị nước thấm qua làm cho ướt sũng, nàng bình tĩnh giữ tay Yến Trì lại, hơi giận dữ lườm về phía hắn.

Yến Trì nhìn chằm chằm vào mắt nàng, "Nàng không biết nàng đã khiến cho ta..."

Tần Hoan không biết hắn muốn nói gì, cũng không muốn để cho đôi tay này của hắn tác yêu tác quái, càng không muốn ở tư thế thân mật quá mức thế này. Ánh lửa trong mắt Yến Trì cháy càng lúc càng mạnh, hắn hung tợn nhìn Tần Hoan mãi một lúc lâu sau đó mới vùi đầu vào cổ nàng.

"Khiến cho ta... kiềm chế cực kỳ khó chịu!"

Lời nói của hắn mang theo hơi nóng phả vào tai nàng. Hắn chỉ nói một câu cũng đủ khiến cho cả người nàng nóng bừng lên, trong nháy mắt cả thân thể như bị thiêu đốt vậy. Nàng là đại phu, đương nhiên hiểu biết cơ thể con người, Yến Trì nói như vậy chính là nói hắn... Tần Hoan cứng đờ người không dám nhúc nhích nữa, chỉ mặc cho Yến Trì tùy tiện ôm lấy nàng. Hô hấp hắn nặng nề trong giây lát sau đó mới bình tĩnh trở lại.

Sống lưng Tần Hoan thẳng tắp, trên người vẫn còn chút nhiệt nóng. Yến Trì xoa xoa lưng nàng, giọng nói mềm mại, "Dọa nàng hả?"

Tần Hoan lắc đầu theo bản năng, thế nhưng lắc đầu xong lại âm thầm gật gật đầu ở trong lòng.

Theo như hiểu biết của nàng mà nói, 2 người biểu đạt tâm ý chẳng qua là yêu thương lưu luyến lẫn nhau, thế nhưng Yến Trì nói như vậy thì giống như đang đề cập đến một phương diện khác. Đó là phương diện mà hễ nữ nhân nhắc đến thì xấu hổ, ngay cả nam nhân cũng sẽ không tùy tiện nói ra ở bên ngoài. Riêng tư đến cực hạn, cũng ướt át nóng bỏng đến sôi trào. Nàng không ngờ Yến Trì lại nói ra như vậy với nàng...

Có vẻ như nhận ra được nàng hơi căng thẳng ngơ ngác, Yến Trì liền thở dài, "Vì yêu mà sinh ra dục niệm, có gì mà không đúng?"

Tần Hoan cảm giác đỉnh đầu mình bốc hơi thành nước rồi, theo bản năng muốn đẩy Yến Trì ra, "Không được..."

Lần này nàng chính là bối rối, xấu hổ, giận dữ, cho nên lời nói ra cực kỳ có khí phách.

Yến Trì vội vàng ôm chặt nàng rồi cười khổ, "Ta biết ta biết, nàng nghĩ đi đâu vậy, chẳng lẽ lại... Ta chỉ là nói cho nàng biết ta nhịn rất khó chịu, nếu như có ngày nào đó nàng cho phép ta phái người đến Hầu phủ một chuyến thì nhất định ta sẽ cực kỳ vui mừng."

Tần Hoan vừa hơi tức giận vừa hơi bất đắc dĩ, giọng nói lại nghiêm trang chắc chắn không đồng ý với hắn, "Khả năng tự kiềm chế của Điện hạ là siêu phàm, việc nhỏ này không đáng để nhắc đến."

Yến Trì nghe thấy thế thì nghiến răng, "Nàng đúng là đồ nhẫn tâm, nàng là đại phu, chẳng lẽ không biết cứ như vậy mãi sẽ tạo thành tật xấu?"

Tần Hoan hừ một tiếng, "Có tật xấu gì ta cũng chữa được..."

Yến Trì vừa thấy tức lại vừa thấy mình chẳng còn cách nào để cãi lại, hắn nhìn sắc trời bên ngoài không còn sớm nữa nên lại ấn nàng vào trong ngực dày vò một phen. Chính bởi như vậy lúc Tần Hoan ra về rồi mà trong lòng hắn vẫn còn một ngọn lửa chạy tán loạn.

Tần Hoan bước nhanh ra cửa, dọc theo đường đi Phục Linh đều nhìn chằm chằm vào sắc mặt Tần Hoan. Nhìn mãi một lúc lâu sau nàng mới cất tiếng, "Mặt tiểu thư sao lại đỏ như vậy? Tiểu thư có chỗ nào không thoải mái à?"

Tần Hoan khẽ ho nhẹ 2 tiếng, "Chắc là hôm qua bị nhiễm lạnh rồi."

"Vậy tiểu thư mau trở về uống thuốc đi thôi, mai đã phải lên đường rồi, đừng để cho bệnh lại trở nặng lên ở dọc đường."

Phục Linh tràn đầy lo lắng, Tần Hoan nghiến răng đồng ý, nếu như không niệm tình ngày mai mỗi người đi một ngả thì Tần Hoan còn lâu mới chiều theo ý Yến Trì...

Vừa nghĩ lại vừa oán hận, Tần Hoan còn chưa đi được đến cửa viện của mình đã thấy Tần Sương ra chào đón, "Cửu muội muội, sao muội lại chậm trễ như vậy, vừa rồi Tam ca nhận được thư từ kinh thành đến, bảo bọn ta đến chỗ huynh ấy."

Tần Hoan áp chế suy tư trong lòng, đi theo Tần Sương đến viện của Tần Diễm.

Vừa vào trong nhà liền thấy Tần Diễm với nụ cười khổ treo trên mặt. Tần Diễm nhìn thấy Tần Hoan đến liền nói, "Cửu muội muội, xem ra chúng ta chỉ có thể lên đường cùng với Thế tử Điện hạ rồi..."

Tần Hoan ngạc nhiên, "Cùng lên đường?"

Tần Diễm vỗ vỗ lên phong thư trên bàn, "Phụ thân gửi thư đến, nói lần này người đến dự lễ mừng thọ của Dụ Thân vương rất nhiều, người Tần thị chúng ta cũng có tên trong danh sách khách mời, vừa vặn chúng ta cũng ở cách đó không xa cho nên phụ thân mới nói ta dẫn bọn muội cùng đi đến đó."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.