🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 145: Ước hẹn (2)

Hắn tự biết ý chí của Tần Hoan vượt xa so với người bình thường, thậm chí còn hơn rất nhiều nam tử trên thiên hạ. Thế nhưng nếu không thân cận với nàng thì tuyệt đối sẽ không có ai biết sự mềm mại động lòng người của nàng tuyệt đối không hề thua kém bất cứ nữ nhi nào khác.

"Điện hạ thật sự từ chỗ đóng quân ở Viên Châu đến đây?" Tần Hoan lại hỏi một câu, tình hình hiện giờ không còn giống như trước đây nữa.

Yến Trì cong cong môi, "Đúng thật là đang đóng quân ở Viên Châu, cũng không phải là ở trong thành Viên Châu. Ở phía Bắc của Kế huyện có 2 doanh trại lớn, lệnh bài nàng vừa đưa đến thì ta đã biết ngay rồi, sau đó tin tức của Bạch Anh cũng đến luôn."

"Bạch Anh? Vãn Hạnh?" Tần Hoan rất nhanh đã nghĩ ra.

Yến Trì gật đầu, "Nàng ta chính là muội muội ruột của Bạch Phong, vốn là người phụ trách tình báo ở bên cạnh ta."

Khóe môi Tần Hoan khẽ nhếch, "Lúc nàng nhập phủ... lúc đó ngươi chỉ vừa mới đến Cẩm Châu chưa lâu."

Yến Trì khẽ cười, "Ngay đêm hôm An Dương Hầu phủ xảy ra chuyện thì ta đã nhìn thấy nàng rồi."

Tần Hoan chớp chớp mắt, nàng hoàn toàn không biết điều này. Nàng nhìn Yến Trì rồi cảm thấy vấn đề mà mình muốn hỏi có rất nhiều, thế nhưng tình hình hiện tại không tiện cho nàng hỏi nữa. Tần Hoan nhìn xung quanh mật thất này, buồng sưởi ban nãy nàng chưa từng đi qua, cũng không biết Yến Trì làm thế nào mà có thể dẫn được nàng đến đó...

Thấy vẻ mặt này của nàng thì Yến Trì liền biết nàng đang nghĩ gì, "Cơ quan bên dưới mật thất này đều dùng sức nước để khởi động. Tôn Hạo Nguyệt đã mở ra cơ quan lớn nhất cho nên mới mở luôn đập nước ở bên dưới này. Thế nhưng mỗi một cơ quan ngầm thì tuyệt đối không thể chỉ có một lối ra. Ta dẫn theo nàng đi tiếp xuống dưới thì đến được chỗ này, có lẽ đã là chỗ tận cùng rồi."

Nói xong Yến Trì bế Tần Hoan đi lên một hành lang, hai bên hành lang trông còn giống như nơi sinh hoạt hàng ngày của người dân. Ở phía cuối hành lang có một bậc thang, Yến Trì sải bước bế Tần Hoan đi lên trên bậc thang đó.

"Tầng dưới này chính là một gian phòng với 2 lối vào, là chỗ nghỉ ngơi của vị chủ nhân trước kia."

Nói xong hắn lại ôm nàng đi lên tầng tiếp theo, dáng người Tần Hoan hết sức nhỏ nhắn, mặc dù không nặng thế nhưng dù sao cũng không phải là trẻ con, vậy mà hắn bế nàng cứ thong thả ung dung như thế, hoàn toàn không có chút nhọc nhằn nào. Tần Hoan ngước mắt lên, vốn là không nhận ra thế nhưng khi Yến Trì vừa bước vào một cánh cửa thì nàng lập tức chau mày.

Bậc thang này còn cách với bậc thang đi lên trên mặt đất không xa, bên phía tay trái nàng chính là phòng băng, mà khi nàng nhìn sang bên phải hướng lên chỗ bậc thang kia thì lại phát hiện toàn bộ đều đã sụp xuống thành phế tích cả rồi. Gian nhà kho mà bọn chúng để các nàng nằm đó hiện hay cũng biến thành một khu gạch đá hỗn loạn.

"Tòa trạch viện này quả thực đã bị hủy diệt..." Giọng nói Tần Hoan có chút lạnh lùng, "Phòng chính của Tôn Hạo Nguyệt chính là ở hướng kia."

Nàng nheo mắt lại, nhìn về vị trí nhà kho trước đây, chỗ đó hiện tại đã nhìn không ra hình dáng gì rồi.

Yến Trì nói, "Bên dưới tòa trạch viện này có mật thất, bên dưới mật thất lại có thêm một tầng nữa. Cơ quan bên dưới khởi động chính là muốn tiêu hủy mật thất này, phòng ốc bên trên rơi xuống, cuối cùng toàn bộ đều bị chôn vùi."

"Điện hạ cũng biết chuyện ở chỗ này?"

Yến Trì gật đầu, "Ta đã gặp được thị vệ của Tần phủ, trên đường đến đây còn gặp được Thế tử của Trung Dũng Hầu phủ, đại khái cũng đã nắm rõ được sự tình, kể cả chuyện Tôn Hạo Nguyệt vì cứu phu nhân mình mà hại không ít mạng người."

Tần Hoan lắc đầu, "Phu nhân hắn đã chết rồi, nếu như không phải nhìn thấy thi thể phu nhân hắn đã bắt đầu thối rữa thì ta cũng không thể tin được."

Sắc mặt Yến Trì hơi trầm xuống, "Vậy thì hắn chính là nhập ma rồi."

Tần Hoan nghe như vậy thì cũng không phản bác. Tôn Hạo Nguyệt giống hệt như một vị tiên giáng trần, người bình thường chẳng có ai phát hiện ra chuyện gì không ổn cả. Mà hiện tại Tần Hoan vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ thân mật của hắn khi hôn lên cánh tay đã bắt đầu thối rữa của Bạch Phi Yên.

Hắn không hề điên cũng không hề ngây ngốc, mà chính xác là đã nhập ma rồi.

"Gian phòng bên này cùng với bậc thang tất cả đều đã bị hủy rồi, chúng ta phải ra ngoài như thế nào?"

Đột nhiên Tần Hoan hỏi một câu, bên dưới mật thất này chỉ còn lại khoảng 30% là chưa bị phá hủy, thế nhưng lối đi duy nhất kia lại bị lấp kín rồi, hiện tại bọn họ chẳng khác nào bị nhốt trong một nhà tù kiên cố, làm sao có thể thoát ra ngoài được đây?

"Nếu như không ra ngoài được thì nàng có sợ không?"

Yến Trì không hề có ý định dừng lại lâu ở chỗ này, hắn lại ôm nàng đi về hướng phòng băng.

Tần Hoan nghe câu này thì cười cười, "Có Điện hạ ở bên cạnh thì cũng không có gì thiệt thòi."

Yến Trì ôm chặt lấy cánh tay Tần Hoan, đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện liền hỏi, "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

Yến Trì trả lời, "Hai canh giờ."

Vậy mà đã 2 canh giờ trôi qua, nói như thế thì đại khái bên ngoài trời đã sáng rồi.

"Vẫn lại là câu nói ban nãy, ở chỗ này cơ quan dày đặc cho nên không có khả năng chỉ có một lối ra. Tôn Hạo Nguyệt chỉ mới phá hủy được phía Đông của tòa trạch viện, có thể thấy được lúc chủ nhân tạo ra mật thất này đã để lại cho chính mình một đường lui."

Không có khả năng chỉ có một lối ra duy nhất...

Tần Hoan suy nghĩ một lát rồi đột nhiên đáy mắt sáng lên, "Ta biết rồi, ta biết lối ra ở đâu rồi."

Tần Hoan giơ tay lên chỉ, "Đi về phía trước, sau đó rẽ trái, tiếp tục đi thẳng về phía trước có một gian phòng chính là nơi bình thường Tôn Hạo Nguyệt dùng để mổ lấy tim người. Còn có một chỗ hắn dùng xác mèo để thử tay nghề nữa, ta còn từng trông thấy một con mèo đen tha xác mèo đi. Tôn Hạo Nguyệt làm việc này nhất định là phải che giấu tai mắt của người khác, mà Nhân Tâm viện chính là nơi hắn và Bạch Phi Yên ngủ lại cho nên tuyệt đối sẽ không để cho những thứ đẫm máu này ảnh hưởng đến. Cho nên ta đoán ở chỗ đó nhất định vẫn còn một lối ra khác, lúc xác mèo bị đưa ra ngoài, bởi vì mấy ngày đó bọn ta đến ở nhờ cho nên bọn họ không tiện xử lý mà chỉ tạm thời chất đống ở một chỗ bên trong trạch viện, không ngờ lại bị con mèo đen kia phát hiện..."

Tần Hoan giải thích xong thì Yến Trì cũng đã đi theo phương hướng mà nàng chỉ.

Chẳng bao lâu sau Tần Hoan đã khẽ lên tiếng, "Chính là chỗ này..."

Yến Trì dừng lại sau đó nhăn mày, "Trong phòng có người."

Tần Hoan suy nghĩ giây lát rồi chợt nhớ ra, "Là thủ hạ của Tôn Hạo Nguyệt."

Nói đến đây Tần Hoan lần mò mồi lửa bên trong tay áo mình. Mặc dù bên ngoài mồi lửa đã ướt sũng thế nhưng bân trong vẫn còn khô ráo, nàng từ từ thắp sáng mồi lửa. Hai người tiến vào cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Thương Lục vẫn nằm yên trên mặt đất.

Yến Trì nhìn lướt qua không thèm quan tâm đến hắn, lại liếc nhìn vật màu đỏ hồng đổ nhào ra trên mặt đất cùng với bình sứ. Hắn chau mày rồi vòng đi qua trường án đó, ngay lập tức bước vào phòng trong.

Bên trên trường án, một cỗ thi thể vẫn còn đang nằm đó.

"Trên người mang theo y thuật tuyệt thế, vậy mà lại đến con đường nhập ma đạo." Yến Trì híp mắt, giọng nói cũng trầm xuống, "Kể cả có vì tình sâu nghĩa nặng thì cũng không thể tha thứ được."

Tần Hoan nghe thấy thế thì thở dài, trong lòng không biết vì sao lại nặng như đeo đá.

"Làm sao thế?" Yến Trì cúi đầu hỏi.

Tần Hoan trả lời, "Đây có lẽ là chỗ bất đắc dĩ của số phận, hắn cứu được người trong thiên hạ nhưng lại không thể cứu được người mà chính hắn yêu thương."

Nàng dừng lại một chút rồi hỏi Yến Trì, "Nếu là Điện hạ, Điện hạ sẽ thế nào?"

Yến Trì bị nàng hỏi như vậy thì bất giác nhìn thẳng vào mắt nàng, trông hắn giống như đang nghĩ đến chuyện Tần Hoan bị mắc bệnh hiểm nghèo, sau đó sắc mặt hắn tối sầm lại, "Ta chắc chắn sẽ không nhập ma, căn bản ta đã chính là ma rồi."

Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Hoan giây lát rồi sau đó đi thẳng về phía trước.

Tần Hoan nghe được lời này của hắn thì ngay lập tức liên tưởng đến danh hiệu 'Ma vương'. Năm đó lần đầu tiên nghe thấy danh hiệu này thì nàng vừa tò mò vừa kính sợ theo bản năng, thế nhưng nàng tuyệt đối không ngờ đến có một ngày nàng lại ở trong lòng của 'Ma vương'.

Đi đến chỗ gian phòng đặt thi thể thì Tần Hoan liền không biết phải đi đâu nữa, lúc đó nàng dẫn theo Tần Tương thì cũng chỉ đi đến chỗ này mà thôi.

Yến Trì nhìn nàng một cái, "Nàng đã từng đến đây?"

Tần Hoan gật đầu, "Ta nói với Chu quản gia là Ngũ tỷ tỷ có khả năng vẫn còn ở lại bên trong Bách Thảo viên, thế nhưng ông ấy lại quay lại đây một mình. Cho nên khi bọn ta vừa đến thì Tôn Hạo Nguyệt đã biết rõ được ý đồ đến đây của bọn ta, hắn vốn định dùng khói mê thế nhưng đã bị ta nhìn thấu. Ta uống thuốc giải độc trước khi bị đưa vào đây, chờ bọn họ đi khỏi rồi mới đi tìm thấy Ngũ tỷ tỷ ở phòng băng ban nãy. Sau này gặp phải Thương Lục, chạy thẳng một đường đến đây, là Vãn... Bạch Anh, là Bạch Anh đã cứu chúng ta."

Yến Trì nhìn Tần Hoan, "Nàng đã quen gọi Vãn Hạnh rồi thì cứ gọi Vãn Hạnh đi."

Tần Hoan lắc đầu, "Chuyện này trước đây Điện hạ giữ bí mật với ta chẳng qua do Điện hạ cảm thấy ta sẽ không vô duyên vô cớ đón nhận lòng tốt của Điện hạ. Hiện tại ta đã biết rồi thì Bạch Anh đương nhiên phải gọi là Bạch Anh rồi."

Yến Trì không muốn tranh luận chuyện này nữa, hắn nghiêm túc, "Nàng lớn mật thật, dám dẫn theo mấy tiểu cô nương nhà mình đến chỗ này."

Tần Hoan cười khổ, "Lần này đúng thật là ta lỗ mãng, suýt chút nữa làm liên lụy các nàng. Có điều nếu như ta không đến thì có lẽ Ngũ tỷ tỷ đã biến thành giống như thi thể nằm ở kia rồi, vẫn là nên đến."

Yến Trì nhăn mày, "Nghe nói Ngũ cô nương của Tần gia đối xử với nàng cũng không tốt lắm."

Tần Hoan nghe thấy thế cũng thấy hơi bất đắc dĩ, hắn để cho Bạch Anh ở bên cạnh nàng ngoại trừ bảo vệ nàng thì đương nhiên vẫn còn có nhiệm vụ khác.

"Tỷ ấy đối xử với ta có tốt hay không không quan trọng, tỷ ấy cũng không hề muốn hại ta. Nếu như đều mang họ Tần, ta lại biết rõ tỷ ấy xảy ra chuyện thì đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn..."

Có vẻ như Yến Trì không quá đồng ý với câu nói này của nàng, thế nhưng hắn cũng không định tiếp tục nói vấn đề này bây giờ. Hắn nhìn khắp xung quanh, thậm chí phát hiện ra gian phòng này còn có 2 cửa ngầm, một trong số đó là chỗ mà lúc đó Thương Lục đi vào, còn một cửa khác Tần Hoan không biết dẫn đến đâu. Tần Hoan chuyển ánh mắt, "Bên này, đường bên này không biết dẫn đi đâu, chúng ta đến nhìn xem."

Yến Trì cam tâm tình nguyện đi theo hướng Tần Hoan vừa chỉ, đi qua cánh cửa lại dẫn đến một phòng tối khác. Bên trong này không thấy bày lọ sứ như ngoài kia, thế nhưng khi mồi lửa của Tần Hoan chiếu qua thì nàng liền trông thấy một khung xương hình người. Khung xương đó được dựng lên trên một cái giá do Tôn Hạo Nguyệt làm ra, mới nhìn trông giống hệt như xác người chỉ còn trơ lại xương đang đứng ở nơi đó.

Tần Hoan nhìn mà lông mi run rẩy, nàng quay lại thì thấy Yến Trì bình tĩnh như thường chẳng hề dao động.

Ngoại trừ bộ xương người thì trong phòng này còn có bản vẽ và sách thuốc đủ mọi hình thù. Tần Hoan nhìn qua liền thấy trên những bản vẽ này không chỉ đơn giản là vẽ kinh mạch và huyệt vị trên các khớp xương, mà còn là bản vẽ cực kỳ chi tiết về đường đi của những huyết mạch ở xung quanh các cơ quan nội tạng. Không chỉ có thế mà còn có cả bản vẽ cơ quan nội tạng sau khi cắt ra.

Kỹ thuật vẽ tranh của người này thuộc hàng trung bình khá, thế nhưng vẫn vẽ ra được các cơ quan nội tạng trông cực kỳ sinh động. Tần Hoan nhìn những bản vẽ này thì trong lòng hơi kinh ngạc, nàng cảm thấy bản thân mình đã được chứng kiến những báu vật chứa định tinh hoa y học mà người ngoài khó nhìn thấy được. Thế nhưng khi nghĩ đến Tôn Hạo Nguyệt đã hy sinh không biết bao nhiêu sinh mạng để có được chúng thì đại khái trong lòng nàng cũng cảm thấy bất an.

Giọng nói Yến Trì trầm trầm, "Có chút đáng tiếc..."

Trong lòng Tần Hoan cũng tràn đầy tiếc nuối, Yến Trì vẫn chưa hề dừng chân lại lâu, trực tiếp ôm Tần Hoan đi tiếp về phía trước. Lại tiếp tục tiến vào một gian phòng, chỗ này bài trí trông giống hệt như thư phòng, Tần Hoan nhìn nhìn, trông thấy trên bàn có đặt mấy cuốn sổ.

"Kia là cái gì, qua đó xem thử..."

Tần Hoan chỉ chỉ, Yến Trì ôm nàng đi về phía đó. Vừa đi được vài bước thì Tần Hoan cảm thấy cơ thể mình đã khôi phục lại không ít nên nàng lên tiếng, "Điện hạ thả ta xuống đi, thật ra ta cũng không sao cả, chỉ hơi lạnh thôi."

Trên người nàng vẫn rét run từng trận, nàng dựa vào dấu hiệu này cũng đủ biết bản thân bị làm sao.

Thế nhưng nàng nói xong thì Yến Trì lại nhăn mày, hắn vẫn ôm nàng như cũ tiến đến bên cạnh bàn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.