Nói xong Tần Hoan lại nhìn sang phía Đổng thúc, "Bệnh của Lâm thẩm, Tiểu Lật Tử, còn có Đại Thành nữa, có phải đều là do Tôn thần y dùng thuật đổi tim để chữa khỏi? Nam nhân hại Tiểu Tùng Tử kia, tim của nữ nhi nhà ông ấy liệu có phải đang ở trên người nào đó không?"
Tôn Hạo Nguyệt lạnh nhạt nhìn Tôn Hạo Nguyệt, vẻ thương xót trong mắt lúc này tựa hồ như bị Tần Hoan nói mà tản ra hết, sau đó chỉ còn lại một vẻ trống rỗng và lạnh lùng. Đổng thúc đứng ở đằng sau Tôn Hạo Nguyệt, nhẹ nhàng than thở, "Cửu cô nương đã đi rồi thì hà tất phải quay lại?"
Khóe môi Tần Hoan cong lên, "Đổng thúc, chó mèo thì thôi không bàn đến sinh tử, thế nhưng thiếu chủ nhân của ngươi còn làm hại cả con người nữa."
Đổng thúc lại than thở, "Cửu cô nương cũng từng học qua y thuật, đã bao giờ ở trong hoàn cảnh cứu được người trong thiên hạ mà chỉ riêng người thân của chính mình lại không cứu được chưa? Đến lúc đó Cửu cô nương mới biết là trời cao bất công đến nhường nào."
Trong lòng Tần Hoan giống như bị cái gì đâm một nhát, Đổng thúc lại nói tiếp, "Trời cao bất công, áp bức người khác không còn đường để đi. Con người một khi đã bị dồn vào đường cùng rồi thì luôn luôn sẽ tìm ra một con đường... tội ác ở phía sau cùng."
Giọng nói của Đổng thúc rất nghiêm trọng, dường như không hề có chút ý che đậy nào. Trong lòng Tần Hoan lạnh buốt, trên mặt mấy người khác cũng cực kỳ sợ hãi. Tần Hoan nheo mắt, "Thiện ác đều tự mình lựa chọn, Tôn thần y muốn cứu Tôn phu nhân liệu đã từng hỏi qua ý muốn của Tôn phu nhân chưa?"
Nói đến đây ánh mắt Đổng thúc khẽ thay đổi, sau đó đột nhiên lại cực kỳ thương tiếc nhìn về phía Tôn Hạo Nguyệt vẫn đang đứng phía trước ông ta. Tần Hoan thấy hắn không nói gì thì lại lên tiếng, "Hắn muốn cứu Tôn phu nhân, thế nhưng đã từng nghĩ đến sẽ liên lụy đến mọi người hay chưa?"
Đổng thúc cụp mắt lại, sau đó nở nụ cười, "Đừng nói tiểu nhân đã sống gần hết cuộc đời rồi, kể cả chưa đến thì cũng có thể không màng sống chết vì thiếu chủ nhân. Mạng của tiểu nhân, còn có mạng của Thương Lục, với cả mạng của rất nhiều người ở bên ngoài nữa đều là do thiếu chủ nhân cứu trở về. Trời cao có đức hiếu sinh, thiếu chủ nhân cũng có, chẳng qua người chỉ muốn cứu người mà mình yêu thương nhất thôi."
Tần Hoan còn muốn nói thêm gì nữa thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Hạo Nguyệt và Đổng thúc thì nàng tự ý thức được dù mình có nói cái gì đi chăng nữa cũng đều là vô dụng. Nàng trấn định lại rồi hỏi, "Vậy Đổng thúc định làm gì với bọn ta?"
Đổng thúc lại thở dài, giống như đang làm chuyện gì đó khiến cho ông ta cực kỳ khó xử, "Cửu cô nương căn bản không nên quay về đây, một khi đã quay về rồi lại không cần phải biết quá nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng hiện tại Cửu cô nương lại tự phá hỏng con đường tương lai của mình mất rồi."
Tần Hoan lắc đầu, "Đổng thúc nghĩ sai rồi, chuyện cho đến bây giờ Đổng thúc vẫn có thể nghĩ rằng có thể việc lớn hóa nhỏ hay sao? Ta đã cho người đi báo quan phủ rồi, rất nhanh thôi quan phủ sẽ dẫn người đến đây. Ông chủ của nhà trọ Trường Phúc biết chúng ta đến Bách Thảo viên, Tam ca ta cũng sẽ gọi người đến. Đổng thúc, không có bất cứ tội ác nào mà có thể thật sự xóa sạch hoàn toàn dấu vết, hiện tại quay đầu vẫn còn kịp đó."
"Quay đầu?" Đổng thúc cười khẩy, "Không cần đâu Cửu cô nương, Cửu cô nương là người tốt, kiếp sau đương nhiên sẽ được phước báo."
Ngay tại thời điểm Đổng thúc nói như vậy thì ánh mắt Tôn Hạo Nguyệt lần thứ 2 rơi vào người Tần Hoan, thế nhưng điều quái lạ nhất chính là khi Tần Hoan nhìn vào mắt Tôn Hạo Nguyệt, nàng không biết là hắn đang nhìn nàng hay là đang quan sát một cỗ thi thể. Thậm chí còn vừa quan sát vừa suy nghĩ xem trên cỗ thi thể này có bộ phận nào có thể lấy được không.
Tần Hoan siết chặt Hàn Nguyệt trong tay theo bản năng, mà bên này Đổng thúc đã lên tiếng hỏi, "Thiếu chủ nhân?"
Câu này chính là đang muốn hỏi ý của Tôn Hạo Nguyệt, trong chớp mắt Tần Hoan đã nhìn cực nhanh về phía bên trống không của thư phòng này. Nếu như khởi động cơ quan, các nàng phải làm thế nào để có thể tự bảo vệ lấy mình? Dựa vào thân thủ của Vãn Hạnh thì nhất định là có thể chạy thoát khỏi mưa tên, chỉ cần các nàng không chết thì chắc chắn vẫn sẽ còn một tia hy vọng...
Tôn Hạo Nguyệt lại liếc nhìn mấy người các nàng một cái, thế nhưng ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị gật đầu thì bên ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện. Từ rất xa Tần Hoan đã có thể lờ mờ nghe được giọng nói của Lâm thẩm.
Tim Tần Hoan đập thình thịch, mà Tôn Hạo Nguyệt cũng nghe ra được cho nên hắn nhìn sang phía Đổng thúc, "Ra ngoài xem thử."
Đổng thúc nghe thấy thế thì ngay lập tức xoay người đi ra ngoài, thấy ông ta đi khỏi rồi thì Vãn Hạnh nhanh tay lẹ mắt muốn động thủ, thế nhưng nàng chỉ vừa mới động một bước thì một mũi tên đã bay về phía nàng. Bóng dáng Vãn Hạnh ngay lập tức vặn một cái, mũi tên cắm thẳng lên đầu vai nàng nghe 'phập' một tiếng. Ngay lập tức trên vai Vãn Hạnh có một vết thương lớn, cùng lúc đó mùi máu tươi nhàn nhạt lập tức lan tỏa trong không khí.
Trong lòng Tần Hoan cuống quýt, mấy người Tần Sương cũng hoảng sợ. Vãn Hạnh nhấc tay lên, "Đừng nhúc nhích..."
Chỉ giây lát sau trên trán Vãn Hạnh đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tiếng nói của nàng mang theo ý cực kỳ nghiêm trang khiến cho Tần Sương bị dọa sợ, vội vàng ngoan ngoãn đứng im tại chỗ không dám động đậy.
Vãn Hạnh cúi đầu, nhìn viên gạch dưới chân nàng.
Toàn bộ căn phòng này đều dùng gạch vuông màu đen để lát nền, từng viên nối tiếp từng viên, không biết bằng chất liệu gì mà vừa cứng vừa không giá lạnh. Ban nãy Vãn Hạnh vừa giẫm lên một viên tên liền bắn ra, mồ hôi chạy dọc theo thái dương nàng xuống, "Không được động đậy, động là sẽ khởi động cơ quan."
Tần Hoan không biết gì về kỳ môn độn giáp thế nhưng nàng cũng có thể nhìn thấy ban nãy khi mũi tên bắn ra thì Tôn Hạo Nguyệt căn bản cũng không hề nhúc nhích. Đủ để chứng minh cơ quan này hoàn toàn không phải do hắn khởi động.
Tần Hoan vừa kinh ngạc vì trong tòa trạch viện này thậm chí lại còn có cơ quan lợi hại như vậy, vừa giống như bị người ta điểm huyệt thậm chí một chút cử động nhỏ cũng không dám. Vãn Hạnh chẳng qua chỉ mới tiến lên một bước thôi đã dẫn đến một mũi tên, nếu như các nàng cũng đều cử động thì chỉ sợ trong nháy mắt sẽ có mưa tên bắn ra. Trong lòng Tần Hoan rất căng thẳng, ánh mắt lại rơi lên trên mặt Vãn Hạnh.
Chỉ thấy hiện tại Vãn Hạnh chăm chú nhìn chằm chằm dưới chân, mặt hơi hơi nghiêng, có vẻ như đang nghe ngóng cái gì.
Bởi vậy Tần Hoan cũng hơi quay mặt đi, rất nhanh nàng cũng nghe được vài tiếng vang cực kỳ nhỏ của cái gì đó đang chuyển động.
Tần Hoan không tinh thông vấn đề này, thế nên chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng vào Vãn Hạnh, mà đồng thời Tần Hoan cũng đang suy nghĩ xem Lâm thẩm vừa rồi đến đây là có chuyện gì. Nàng nghĩ đến xuất thần, cũng nghe đến xuất thần, đột nhiên trong một khoảnh khắc có vẻ như nàng nghe được tiếng vó ngựa nện xuống đất ở trong núi.
"Làm sao bây giờ..." Tần Sương sợ đến phát khóc, trên mặt cũng tràn đầy mồ hôi lạnh, hai chân nàng giống như bị đông cứng, đứng tại chỗ cũng không dám cử động mà chỉ nhìn về phía Tần Hoan cứ như cầu cứu.
Tần Hoan bị nàng quấy nhiễu thế nên khi cố gắng lắng nghe lại thì cũng không còn nghe được cái gì nữa rồi.
Tần Hoan liền hất cằm về phía Vãn Hạnh, "Đi theo Vãn Hạnh đi."
Tần Sương trợn mắt lên nhìn Tần Hoan, trong mắt rõ ràng là không tin tưởng Vãn Hạnh thế nhưng khi thấy được vẻ mặt chắc chắn của Tần Hoan thì lúc này Tần Sương mới gật gật đầu. Mặc dù nghe được câu này thế nhưng trong lòng Tần Sương vẫn không có một chút hy vọng nào, vì thế liền trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tương.
Cả người Tần Tương hoàn toàn vô lực, nàng đứng đó vừa lạnh lại vừa thấy khó chịu, cơ hồ như muốn lập tức ngã xuống. Thế nhưng nàng cũng tự biết không thể động đậy nên hiện tại chẳng qua là đang cố gắng ép mình phải chống đỡ, khi nhìn thấy thái độ của Tần Sương như vậy thì lại vừa tủi thân vừa sợ hãi. Sau đó nàng lại biết đoàn người Tần Sương vì nàng nên mới quay lại đây cho nên chỉ còn biết chảy nước mắt mà thôi. Nàng nhìn về phía Tần Hoan, thấy Tần Hoan đang nhìn chằm chằm về phía cửa.
Rất nhanh sau đó Đổng thúc đã quay lại đây, lúc ra ngoài thì biểu cảm ông ta hơi nghi nghi hoặc hoặc thế nhưng hiện tại lại cực kỳ lo lắng và nghiêm nghị. Ông ta liếc nhìn mấy người Tần Hoan một cái rồi sau đó cực nhanh nói gì đó bên tai Tôn Hạo Nguyệt. Khoảng cách giữa mấy người không gần cho nên Tần Hoan cũng không nghe được rõ ràng, thế nhưng nàng nhìn thấy được Tôn Hạo Nguyệt chau mày.
Tần Hoan thấy thái độ của 2 người như vậy thì đáy lòng lập tức buông lỏng, nhất định là Tần Diễm đã đến đây rồi!
Hiện giờ thời gian vẫn còn sớm, nhất định không phải người của quan phủ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tần Diễm mà thôi. Có lẽ Tần Diễm đã đến Tam Nguyên thôn, biết các nàng quay lại Bách Thảo viên cho nên mới đuổi theo, tính toán thời gian như vậy thì có vẻ như rất khớp.
Mà trước mắt mặc kệ ai đến thì cũng tốt, ít nhất có thể làm xáo trộn kế hoạch của Tôn Hạo Nguyệt.
Tần Hoan còn đang nghe ngóng thì bên ngoài sân lại có động tĩnh. Tôn Hạo Nguyệt dùng ánh mắt rét lạnh liếc nhìn đám người Tần Hoan một cái rồi lại quay sang Đổng thúc, "Thúc ra ngoài trấn an đi..."
Đổng thúc nghe thấy thế liền vội vàng đi ra ngoài, ánh mắt Tôn Hạo Nguyệt càng lúc càng lạnh.
Hắn quan sát mấy người Tần Hoan, tự hồ như đang suy nghĩ xem nên giải quyết các nàng như thế nào. Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không nóng nảy cũng không hoảng loạn, cứ như là còn muốn đợi Đổng thúc quay lại trả lời...
Tần Hoan nhìn Tôn Hạo Nguyệt, Tôn Hạo Nguyệt cũng nhìn Tần Hoan, ánh mắt hắn hoàn toàn không hề có vẻ điên cuồng cố chấp, ngược lại hoàn toàn bình tĩnh, khiến cho trong lòng Tần Hoan dần dần sinh ra chút bất an.
"Tôn sư huynh..."
Đột nhiên Tần Hoan thốt ra một câu, cũng không biết tại sao lại gọi ra hai tiếng 'sư huynh'. Đáy mắt Tôn Hạo Nguyệt có chút ánh sáng lóe lên rồi lập tức vụt tắt, Tôn Hạo Nguyệt liền nói ngay, "Tôn sư huynh, hãy nghĩ đến Dược Vương cốc, nghĩ đến cả gia tộc Bạch thị lẫn Tôn thị, hiện tại quay đầu vẫn còn kịp. Bệnh của Tôn phu nhân vẫn còn có thể quay về Dược Vương cốc điều trị lần nữa, mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn thế nhưng vẫn có thể khiến cho nàng sống lâu thêm được chút thời gian."
Tôn Hạo Nguyệt bởi vì lời nói này của nàng mà ánh mắt trở nên xa xăm trong giây lát, thế nhưng rất nhanh đã chuyển thành vẻ lạnh lùng ban đầu, giống hệt như mưa tuyết ngợp trời trong ngày đông buốt giá, không chỉ thế mà cái lạnh này còn khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Hắn không hề cử động, chỉ lẳng lặng đứng chờ Đổng thúc mà thôi. Rất nhanh sau đó tiếng bước chân của Đổng thúc đã tiến đến cửa.
Hiện tại tiếng bước chân của ông ta còn khẩn cấp hơn so với lần trước, lúc đi đến trước mặt Tôn Hạo Nguyệt thì thậm chí còn không chờ hắn ghé tai lại đã vội lên tiếng, "Người đã xông vào rồi, không ngăn được, là biểu thiếu gia mở cửa."
Lông mày Tôn Hạo Nguyệt nhất thời nhíu chặt lại, thế nhưng chỉ chớp mắt sau hắn đã trở về bình thường.
Hắn nhìn mấy người Tần Hoan, đột nhiên trở nên thư thái mà trước nay chưa từng có. Hắn xoay người, ngược lại nhìn sang phía giường nằm ở giữa biển khói tím kia, "Đổng thúc, chuyện chúng ta đã nói từ trước có còn nhớ không?"
"Thiếu chủ nhân..." Giọng nói Đổng thúc đột nhiên khàn đặc, ông ta muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm vào Tôn Hạo Nguyệt, thế nhưng đối mặt với vẻ bình tĩnh như thường của hắn thì chung quy lại cái gì cũng không thể nói ra miệng nữa.
"Nhớ rõ... Tiểu nhân nhớ rõ..."
Tôn Hạo Nguyệt quay đầu nhìn Đổng thúc một cái, "Tốt lắm, thúc đi đi."
Cái nhìn này giống như từ biệt, ánh mắt Tôn Hạo Nguyệt dừng lại trên người Đổng thúc một lát rồi sau đó mới rời đi.
Mà vẻ mặt Đổng thúc thì lại càng giống như đang vùng vẫy và do dự nhìn Tôn Hạo Nguyệt, dưới chân ông cứ như bị chế trụ lại mãi một lúc lâu sau vẫn chưa nhúc nhích. Hai nắm tay siết chặt lại, giống như đang kiềm chế ý muốn giữ chặt Tôn Hạo Nguyệt lại...
"Đổng thúc, có thể có được nửa năm này ta đã mãn nguyện rồi, thúc đi đi."
"Thiếu chủ nhân... Được..." Đổng thúc gật đầu cực kỳ nghẹn ngào, sau đó mới dứt khoát kiên quyết xoay người lại đi ra ngoài.
Đổng thúc vừa đi thì sống lưng Tôn Hạo Nguyệt cũng từ từ trở nên mềm mại, tựa hồ như hắn biết được sắc mặt hiện tại của mình không tốt, mãi đến lúc điều chỉnh lại hô hấp bình tĩnh lại rồi mới đi về hướng đang che rèm màu tím kia.
Bước chân của hắn cực kỳ thong thả, giống như sợ làm người đang ngủ trên giường kia tỉnh lại. Hắn cố tình lặng im không một tiếng động đến bên cạnh người đó, thế nhưng có vẻ như ông trời không muốn chiều theo ý nguyện của hắn. Cũng không biết có phải do lúc Đổng thúc rời đi đã quên đóng cửa bên ngoài hay không mà đột nhiên có một trận gió lạnh thấu xương tràn vào bên trong, lúc này đám rèm che màu tím kia tung bay loạn xạ trong gió.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]