🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 140: Bỏ trốn (2)

Phục Linh thấy Vãn Hạnh cũng đã đuổi theo rồi cho nên nàng cũng đành phải đi theo. Tần Sương thấy thế cũng đi theo luôn, thấy con mèo kia vẫn đang ngồi chờ ở góc rẽ thì kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ nó cố tình muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

"Con mèo còn có linh tính đến vậy sao?"

Phục Linh hơi kinh ngạc, Tần Hoàn nhìn nhìn người bên cạnh mình, "Chúng ta đông người, không cần phải sợ, đi theo nó một lát chẳng phải sẽ biết ngay sao."

Nói xong Tần Hoàn liền tiếp tục đi về phía trước, vẫn là cứ đi đến gần là sẽ không thấy con mèo đâu nữa, đợi đến khi mấy người Tần Hoàn rẽ vào khúc ngoặt thì mới thấy nó đang ngồi chờ ở cách đó không xa. Đi được một đoạn thì Tần Sương lại tấm tắc khen ngợi, mà bất tri bất giác cả đám người Tần Hoàn lại bị dẫn đi về phía Đông...

Nửa khắc sau, con mèo dừng lại ở trong một đình hóng mát ở trung đình.

Tần Hoàn nhìn nhìn sân đình, chóp mũi nàng ngửi được một mùi thơm ngát của hoa hồng mai. Chỗ trung đình này chưa bao giờ nàng tới, cũng không biết đây là đâu, mà trong nhà này ít người quá thành ra đi mãi mà không gặp được hạ nhân.

Trong lòng Tần Hoàn hơi nghi ngờ, chỉ thấy trên mấy chậu cảnh ở đây vẫn còn tuyết động, còn chòi nghỉ mát đứng ở chính giữa sân đình, vì vào mùa đông nên nhìn sân đình này có vẻ trống trải thê lương. Tần Hoàn nghĩ nghĩ sau đó bước trên con đường lát đá về hướng đình nghỉ mát.

Nhìn thấy Tần Hoàn đã đến đình nghỉ mát thế nhưng con mèo lại không chạy nữa mà ngay lập tức nhảy lên trên nóc đình. Tần Sương thấy thế liền dở khóc dở cười, "Chẳng lẽ nó muốn chúng ta cũng phải nhảy lên nóc hay sao?"

Nói như vậy thì Phục Linh nhanh chân chạy ra ngoài, "Bên trên không có cái gì cả..."

Con mèo vẫn đang quanh quẩn ở trên nóc đình, lại cực kỳ bất an mà kêu khẽ lên mấy tiếng. Tần Hoàn thấy hơi khó hiểu, nàng nhìn xung quanh đình cũng không phát hiện bất cứ cái gì dị thường cả. Một đám người đang mơ mơ hồ hồ thì đột nhiên ở chỗ lối rẽ lại xuất hiện một bóng người.

"Ồ, Tần cô nương? Sao các người lại ở trong này..."

Lâm thẩm xách một hộp thức ăn đi đến, nhìn thấy Tần Hoàn và Tần Sương đều ở trong này nên mới hơi kinh ngạc.

Tần Hoàn và Tần Sương liếc nhau, Tần Sương vội nói, "Lâm thẩm... thẩm lại vừa làm được đồ ngon gì à?" Vừa nói Tần Sương vừa chỉ chỉ lên trên mái đình, "Bọn ta vốn định đi dạo loanh quanh, thế nhưng lại gặp phải con mèo nhỏ này, đùa giỡn nó một cái mà nó lại chạy đến đây..."

Lâm thẩm nghe thấy thế liền nở nụ cười, vỗ vỗ vào hộp đồ ăn rồi nói, "Ta đang định làm bánh hoa mai, cô nương nói là con mèo đen này à? Nó tham ăn nhất, đừng nói là cô nương mà ngay cả nam đinh trong nhà cũng không bắt được nó. Ban đầu ta thấy nó ăn vụng còn định bắt lại dạy dỗ một hồi hoặc là ném đi, thế nhưng căn bản không thể bắt được cho nên nô tỳ đành phải buông bỏ. Nó chính là khách quen trong phòng bếp của nô tỳ."

Tần Hoàn tiến lên hỏi, "Con mèo đen này vốn là ở trong nhà sao?"

Lâm thẩm gật đầu, "Chuyện này thì nô tỳ không biết, chỉ nhớ là đột nhiên có một ngày thấy được con mèo này đang ăn vụng trong phòng bếp, lúc đó chỉ nghĩ là mèo hoang ở đâu đến thôi... Sau này càng lúc càng hay gặp nó, lại cũng không biết rốt cuộc là ở đâu ra. Tòa trạch viện này lớn như vậy, bình thường cũng không có nhiều hạ nhân đến xử lý cho nên có mấy con mèo hoang cũng rất bình thường."

Tần Hoàn nhìn lướt qua mái đình, vẫn không biết rốt cuộc con mèo này dẫn các nàng đến đây để làm gì cho nên mới hỏi Lâm thẩm, "Đây là đâu thế? Ban nãy mải đuổi theo con mèo đến đây, cũng không biết có lỡ xông vào không."

Lâm thẩm xua tay, "Không có không có, chỗ này chỉ là chỗ tầm thường mà thôi, viện phía Nam không có ai ở, hướng Đông Bắc chính là vườn mai, còn ở phía Bắc lại có một vườn hoa nhỏ nữa, tiếp tục đi về hướng Bắc thì chính là Nhân Tâm viện rồi."

Trong lòng Tần Hoàn giật mình, nàng nhìn về phía Bắc theo bản năng, lại là vì ở gần Nhân Tâm viện?

Hung thủ giết Tiểu Tùng Tử và Đại Thành là vì muốn báo thù cho nữ nhi nên mới đi loanh quanh ở bên ngoài Nhân Tâm viện, vậy còn con mèo này lại là vì cái gì?

"Hai vị Tần cô nương sắp phải đi rồi, đợi chút nữa nô tỳ làm xong bánh hoa mai rồi nhất định sẽ đưa cho hai vị nếm thử. Còn bây giờ nô tỳ đi hái chút hoa mai mới xuống, không quấy rầy 2 vị cô nương nữa."

Tần Hoàn gật đầu, Lâm thẩm liền vừa đi về hướng vườn mai vừa quát lớn mấy câu về phía con mèo đen kia.

Con mèo kêu lên một tiếng sau đó lại nhìn Tần Hoàn và Tần Sương rồi nhảy vọt xuống đất. Thậm chí Tần Hoàn còn chưa kịp nhìn kỹ mà nó đã chui vào phía sau một bồn cây rậm rạp rồi biến đi đâu mất rồi.

"Chạy mất rồi à?" Tần Sương hơi kinh ngạc, "Con mèo nhỏ này đã coi chúng ta là trò chơi rồi!"

Tần Hoàn cũng hơi khó hiểu, nàng vốn tưởng rằng mèo đen dẫn các nàng qua đó là vì có chuyện gì kỳ quái chứ không phải chỉ đến chỗ trung đình trống trải này. Tần Hoàn thở dài, "Có lẽ thật sự là trêu đùa chúng ta rồi, quay về đi thôi."

Tần Hoàn và Tần Sương cùng đi về viện của mình. Tần Sương nhìn thoáng qua gian phòng của Tần Tương, chỉ thấy cửa sổ đóng chặt, mà không viện cũng không thấy người hầu của Bạch Phi Ngọc liền biết hắn đã đi rồi.

Tần Sương khẽ hừ một tiếng, "Có lẽ là đến để cáo biệt..."

Mấy người Tần thị phải đến kinh thành, mà Bạch Phi Ngọc phải về Ích Châu, một nơi ở phía Bắc còn một nơi ở phía Đông, đương nhiên là sẽ không cùng đường rồi.

Đọc sách một lúc, sau đó lại bị mèo đen dẫn đi lòng vòng cho nên hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa. Mặc dù mấy người Tần Hoàn đã đến phủ này nhiều ngày rồi thế nhưng vẫn chưa giao tình quá sâu đối với Tôn Hạo Nguyệt chủ nhân nơi này. Lúc chiều nay chỉ có Tần Diễm đi đến Nhân Tâm viện nói lời từ biệt với Tôn Hạo Nguyệt, lúc quay về lại cùng đường với Lâm thẩm, trên tay bà ấy là 2 giỏ bánh hoa mai.

"Những thứ này để cho các cô nương mang theo, mong rằng đừng ghét bỏ tay nghề của nô tỳ. Trong trạch viện này cũng chẳng có đồ ăn gì quý giá cả, chỉ có mỗi bánh trà xanh là nhiều thôi, tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi, có thể trực tiếp để lên trên xe ngựa."

Đáy mắt Tần Sương sáng lên, "Bánh trà xanh của Lâm thẩm đúng là tuyệt nhất thiên hạ! Đa tạ Lâm thẩm!"

Tần Hoàn cũng nói, "Vất vả cho Lâm thẩm rồi."

Lâm thẩm liên tục xua tay, còn nói thêm vài câu nữa đại khái như lên đường bình an, thuận buồm xuôi gió... rồi mới rời đi.

Lâm thẩm vừa đi không lâu thì lại có Đổng thúc đến, ông mang ít lễ vật nhỏ đến, đa phần là dược liệu và lá trà, "Những thứ này đều là trồng được ở trong trạch viện này, lại có một chút dược hoàn và thuốc mỡ hay dùng hàng ngày, đều là do thiếu chủ nhân làm, trên đường nếu như xảy ra chuyện gì thì ít nhất nó cũng có thể dùng để cấp cứu. Chư vị cũng thấy được, tòa nhà này cũng có chút sơ sài, thật sự không có đồ gì tốt cả..."

Tần Diễm gọi người đến nhận lấy, bọn họ mặc dù gấp rút lên đường thế nhưng cũng mang theo vài đồ tùy thân. Mọi người đã ở nhờ mấy ngày ở đây nên Tần Diễm cũng đã dặn Chu Hoài đi chuẩn bị chút lễ mọn, lại luôn dặn dò Tôn Hạo Nguyệt nếu như sau này mang người đến kinh thành thì nhất định phải nói cho bọn họ... Lần này coi như lễ nghi lịch sự đã chu toàn, đợi đến khi Đổng thúc ròi đi thì trời cũng đã sắp tối rồi.

Tần Diễm căn dặn Tần Hoàn và Tần Sương đừng nên bỏ quên đồ gì, đi ngủ sớm một chút, rồi sau đó mới rời đi. Tần Diễm vừa đi khỏi, trong lòng biết ngày mai đã phải khởi hành từ sáng sớm cho nên Tần Hoàn và Tần Sương cũng lên giường ngủ luôn.

Tần Hoàn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, thế nhưng ngủ cũng không quá sâu. Trong mơ nàng gặp phải một ảo ảnh, những gương mặt trước kia nàng từng gặp đều hiện hết ra, ngay cả con mèo đen mà ban ngày thấy cũng xuất hiện ở đây. Tần Hoàn đang cảm giác con mèo đen kia khiến cho người ta hết sức sợ hãi thì đột nhiên hình bóng Yến Trì lại lóe lên. Trong giấc mơ của nàng thì thân hình Yến Trì cực kỳ cao lớn và ngạo nghễ, hắn đứng ở trước mặt nàng, giống như một ngọn núi sừng sừng có thể che nắng mưa gió bão cho nàng. Chỉ nháy mắt sau khuôn mặt của Yến Trì dần dần tiến sát lại gần, Tần Hoàn đang định nói chuyện thì Yến Trì lại ôm chầm lấy nàng vào trong lòng.

Giấc mộng này vừa êm ái lại vừa kiều diễm, lúc Tần Hoàn tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài cũng chỉ mới sáng lên một chút, khắp người nàng là cảm giác ấm áp và vui vẻ, trên 2 gò má cũng hơi hồng hồng. Nàng sờ lên mặt, đột nhiên tim lại càng đập nhanh hơn...

"Cái gì?! Sao lại không thấy nữa?!"

Tần Hoàn vẫn còn đang ngơ ngác vì tim đập nhanh và 2 má ửng hồng, thế nhưng bất thình lình giọng nói của Phục Linh vang lên ở bên ngoài, mặc dù ở khoảng cách khá xa, nghe không rõ lắm thế nhưng bởi vì giọng của Phục Linh không nhỏ cho nên Tần Hoàn vẫn nghe thấy.

Nàng chau mày, tâm tư liền bị cuốn theo những động tĩnh ở bên ngoài...

"Phải mau mau đi báo cho Thế tử, coi chừng xảy ra chuyện rồi!" Phục Linh vội vàng hô lên một câu rồi sau đó đi về hướng nội thất.

Động tĩnh bên ngoài không nhỏ, ngay cả Tần Sương cũng bị làm cho tỉnh lại, nàng mơ mơ màng màng nói, "Phải thức dậy rồi à?"

Tần Hoàn không trả lời, bởi vì Phục Linh đã chạy thẳng vào đây rồi, "Tiểu thư, tiểu thư, không ổn rồi, Ngũ tiểu thư mất tích rồi!"

Tần Hoàn ngồi bật dậy, "Ngũ tỷ tỷ mất tích rồi?! Sao lại như vậy?!"

Phục Linh cực kỳ bất đắc dĩ nói, "Lúc nô tỳ thấy đến lúc phải dậy rồi nên liền thức dậy luôn, có lẽ phòng đối diện nhìn thấy chúng ta đốt đèn nên cũng đốt đèn lên theo, thế nhưng rất nhanh sau đó Vãn Hà liền chạy nhào sang đây, vừa lên tiếng đã nói là không thấy Ngũ tiểu thư đâu nữa, còn nói có một bao đồ đạc cũng không thấy. Những đồ mà Bạch thiếu chủ tặng cho Ngũ tiểu thư ngoại trừ trang sức và lễ vật thì vẫn còn có một chút ngân phiếu, tất cả đều không thấy nữa rồi... Vãn Hà còn nói... Tiểu thư nhà nàng chỉ sợ là đã đi theo Bạch thiếu chủ rồi..."

Tần Hoàn nhất thời sửng sốt, còn Tần Sương lại mở to mắt nhìn sang Phục Linh, "Ngươi là nói... nói tỷ ấy bỏ trốn cùng với thiếu chủ Bạch gia rồi?!"

Phục Linh không dám gật đầu, chỉ cười khổ rồi nói, "Đây là Vãn Hà nói."

Tần Sương vội vàng đứng dậy, "Quá làm càn rồi! Tần Tương tỷ ấy thật sự quá làm càn rồi!"

...

Tần Tương làm càn không những khiến cho Tần Sương tức giận, mà Tần Diễm trừ trước nên nay luôn ôn tồn hòa nhã cũng nổi giận.

Sắc trời đã sáng rõ, Tần Tương mất tích khiến cho kế hoạch xuất hành của đoàn người Tần thị bị xáo trộn hoàn toàn.

"Tiểu thư mặc chính là bộ y phục mà đêm qua nô tỳ đã chuẩn bị sẵn, áo choàng cũng đã mặc lên rồi, cộng thêm có một bao y phục, bên trong có cả mấy món trang sức mà tiểu thư yêu thích nhất và một chút ngân phiếu nữa. Bình thường nô tỳ vẫn mang theo để đề phòng trên đường cần dùng đến."

"Nô tỳ và Tú Chi đều không nghe thấy tiếng động gì cả, lúc tỉnh dậy thì đã không thấy tiểu thư đâu rồi."

"Đêm qua tiểu thư còn bình thường, chỉ là căn dặn nô tỳ chuẩn bị y phục dầy một chút."

Bên trong gian phòng của Tần Tương, Vãn Hà và Tú Chi cùng quỳ trên mặt đất khóc nức nở. Vãn Hà vừa nói vừa tràn đầy tự trách, mà Tú Chi thì vẻ mặt như kẻ tử tội. Nói đến đây đột nhiên Vãn Hà lại nhớ ra, "Phải rồi, tối qua tiểu thư có hỏi một vấn đề, tiểu thư hỏi nô tỳ là lúc chúng ta đến đây có phải là đã đi trên một con đường lớn hay không. Lúc ấy nô tỳ nghĩ nghĩ hình như là thế cho nên mới nói như vậy với tiểu thư. Sau đó tiểu thư cũng không thể hiện điều gì khác lạ cả, nô tỳ không thể nào ngờ được..."

Tần Diễm chau mày, dáng vẻ hắn xưa nay vẫn luôn hòa nhã tuấn lãng, cảm xúc không hiện ra mặt thế nhưng hiện tại cũng đã có chút tức giận rồi. Hắn chỉ ngồi im như thế nhưng Vãn Hà và Tú Chi đã sợ hãi đến cực điểm, một là lo lắng cho Tần Tương liệu có nguy hiểm gì không, hai là các nàng cũng đã hiểu, có một chủ tử như vậy, sai lầm đều ở trên thân các nàng. Hai người các nàng hôm nay cho dù có bị kéo ra ngoài đánh chết đi chăng nữa thì cũng chỉ là 1 câu nói mà thôi!

Trong phòng yên lặng đến áp lực, Tần Hoàn và Tần Sương đứng ở bên cạnh, Tần Sương bị dọa đến mức không nói nên lời còn Tần Hoàn là không biết phải nói gì. Đúng lúc này thì trong viện cũng vang lên một loạt tiếng bước chân. Giây lát sau Chu Hoài đã đẩy cửa bước vào, "Thế tử, cửa phía Tây bị mở, xe ngựa và toàn bộ đồ đạc của chúng ta đều ở đây. Tiêu nhân đi ra bên ngoài cửa Tây quan sát thì trên một con đường khác ở vườn thuốc có phát hiện dấu chân. Còn nữa, tiểu nhân đã hỏi hạ nhân trong phủ, bọn họ nói Bạch thiếu chủ đã rời đi ngay trong đêm qua rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.