Từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn luôn suy nghĩ, cứ tưởng rằng phương thuốc của bản thân cho dù không chính xác toàn bộ thì ít nhất cũng phải đúng được vài vị thuốc. Thế nhưng hiện tại, có vẻ như nàng chẳng kê đúng bất kể một loại thuốc nào...
Đang mải nghĩ ngợi thì có một bóng dáng lóe lên ở ngoài cửa, chính là Đổng thúc dẫn theo 2 nam bộc đến định để thu dọn thi thể của Đại Thành. Trong lòng Tần Hoan vẫn còn giữ một tia hy vọng cuối cùng, "Đổng thúc, dược liệu trong này bao lâu bổ sung một lần?"
Đổng thúc chợt dừng lại, nghe thấy thế thì cười nói, "Bình thường là 1 tháng bổ sung một lần, lần trước cũng đã cách đây 1 tháng rồi, vào đông trời rất lạnh cho nên thiếu chủ nhân chăm sóc phu nhân cũng không ra ngoài, người đến xin chẩn bệnh không nhiều lắm cho nên gần đây cũng chưa bổ sung gì. Tần cô nương hỏi như vậy cũng chính là đang nhắc nhở tiểu nhân, chờ cho trận tuyết này tan đi rồi thì phải đi bổ sung vậy."
Tần Hoan hơi cong môi, thế nhưng trong lòng lại hoàn toàn lạnh lẽo. Nàng cũng không phải người tranh cường háo thắng, chỉ là xưa nay nàng vẫn luôn nắm chắc về y thuật của chính mình, thế nhưng hiện tại nàng lại hoàn toàn không biết phải nói gì...
"Vậy... Đổng thúc, thuốc ở đây với bên kho thuốc lớn đều như nhau hả?"
Đổng thúc biết Tần Hoan cũng hiểu y thuật cho nên không kinh ngạc về câu hỏi này của nàng mà chỉ cười nói, "Cũng không phải như vậy, thuốc trong kho nhỏ này chỉ là mấy vị thuốc bình thường, còn bên kho lớn thì có những thuốc quý hiếm hơn. Mà chủ yếu là thuốc bổ dùng cho thiếu phu nhân bồi dưỡng thân thể, sở dĩ gọi là kho lớn là vì thiếu chủ nhân ở bên đó nhiều hơn, lại có nhiều đồ để làm thuốc. Bình thường nếu thiếu chủ nhân xem bệnh cho người ngoài thì đều viết đơn thuốc xong sau đó để cho người hầu bên cạnh mình qua nhà kho nhỏ lấy thuốc."
Tần Hoan gật đầu, "Thì ra là thế... Đổng thúc cứ đi bận việc đi."
Đổng thúc nghe thế thì cười cười rồi sau đó mới đi vào phía trong cùng. Tần Hoan đứng ở trước quầy thuốc có hơi ủ rũ, dược liệu này bổ sung hàng tháng, nhìn vào những dược liệu bị thiếu hụt thì sẽ biết được gần đây trong nhà dùng thuốc gì để chữa bệnh. Mà ý của Đổng thúc thì kho thuốc lớn bên kia rõ ràng là nơi chuyên để chữa bệnh cho Tôn phu nhân. Tôn Hạo Nguyệt chữa cho người ngoài đều dùng thuốc ở kho nhỏ này, nàng gặp được người bệnh thần trí không rõ kia là vào 3 ngày trước, đến hiện tại kho thuốc vẫn chưa được bổ sung. Điều nay chứng minh tất cả những vị thuốc mà nàng nghĩ trong đầu thì Tôn Hạo Nguyệt hoàn toàn không dùng đến.
"Cửu cô nương, ngươi làm sao vậy?"
Thấy Tần Hoan đứng sững sờ trước quầy thuốc, Tôn Mộ Khanh vội vàng đi đến trước mặt.
Tần Hoan phục hồi lại tinh thần, thu gom lại nỗi lòng rồi mới bình tĩnh nới, "Không có gì, chỉ là không nghĩ đến trong nhà lại chuẩn bị nhiều dược liệu như vậy. Dược liệu ở đây có khi còn đầy đủ hơn so với hiệu thuốc ở bên ngoài."
Tôn Mộ Khanh cười rộ lên, "Cho nên mới gọi đây là Bách Thảo viên. Ta xem ý của sư huynh chính là muốn định cư lâu dài ở đây, đừng nói sư tẩu phải dùng thuốc quanh năm, ngay cả huynh ấy xem bệnh cho người khác thì cũng phải dùng thuốc, chưa kể hạ nhân trong nhà thỉnh thoảng đau ốm."
Tần Hoan gật đầu, vẻ mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng vẫn hơi phiền muộn. Nàng nhìn sang Tôn Mộ Khanh, chỉ muốn hỏi một chút hắn sẽ dùng thuốc thế nào, nhưng lại chỉ sợ hắn sẽ nhìn ra cái gì cho nên đành phải tạm thời đè ép chuyện này xuống. Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa nên nhìn sang thi thể của Đại Thành, "Tôn công tử có nhìn ra cái gì không?"
Tôn Mộ Khanh lắc đầu, "Miệng vết thương tương tự như của Tiểu Tùng Tử, có lẽ hung thủ cũng chưa hề đổi dao."
Không biết tại sao mà trong lòng Tần Hoan lại có chút bất an. Mà tận cùng bên trong có 2 nam bộc đã đặt thi thể của Đại Thành lên trên một tấm ván gỗ chuẩn bị khiêng ra ngoài. Tần Hoan thấy thế liền mau chóng lùi sang bên cạnh một bước, Tôn Mộ Khanh cũng lui lại tránh đường.
Máu trên người Đại Thành từ sớm đã chảy khô rồi, mặc dù tay chân bị chặt thế nhưng vết thương chí mạng trên người hắn cũng là ở khu vực ngực bụng. Mà điều khác biệt với thi thể của Tiểu Tùng Tử chính là có vẻ như Đại Thành vùng vẫy kịch liệt hơn nhiều, ngay cả vạt áo cũng đều tán loạn rồi.
Hai nam bộc đặt thi thể Đại Thành lên ván gỗ, thu dọn luôn cả tay chân của hắn, chẳng bao lâu đã nâng lên đi ra ngoài. Đường đi trong quầy thuốc chật hẹp nên Tần Hoan phải đứng ở một bên, khi 2 nam bộc cẩn thận khiêng tấm gỗ đi qua trước mặt Tần Hoan, đáy mắt nàng cũng có chút thương hại. Thế nhưng khi tầm mắt nàng vừa đảo qua Đại Thành thì lông mày của nàng cũng nhíu lại.
Vạt áo Đại Thành tản ra ngoài, bởi vì có vết máu khắp nơi cho nên ban nãy Tần Hoan cũng không nhìn được quá rõ ràng. Thế nhưng vừa rồi khi 2 nam bộc kia di chuyển, vô tình làm vạt áo của Đại Thành bị kéo rộng ra, Tần Hoan đứng từ trên cao nhìn xuống thì mơ hồ nhìn thấy được một vết thương trên ngực Đại Thành.
Đại Chu coi trọng thân thể tóc da là chịu ơn phụ mẫu cho nên không dễ gì mà tổn hại, bởi vậy khi trị bệnh cứu người rất hiếm khi đụng đến dao. Thế nhưng Dược Vương cốc đứng đầu y thuật trên thế gian lại không như vậy, trong sách cổ ở Dược Vương cốc ghi lại, tổ tiên của Tôn thị đã từng cạo xương giải độc cho người ta, còn có mổ xươn sọ để trị bệnh đau đầu. Việc này nghe qua thì khiến người ta kinh sợ, thế nhưng Tần Hoan lại cảm nhận được sâu sắc về y thuật tinh xảo của Tôn thị. Mà ở Dược Vương cốc, chỉ có đệ tử xuất sắc nhất mới có thể được Dược Vương tự mình dạy dỗ phương pháp này.
Tần Hoan may mắn là 1 trong số đó, bởi vì như vậy nàng mới dám mổ bụng cứu Thái trưởng Công chúa.
Mà Tần Hoan cũng hiểu rất rõ, đại phu sau khi mổ xẻ trên cơ thể người bệnh thì vết thương cũng không giống nhau, vừa rồi trên ngực Đại Thành kia cũng không phải vết sẹo thông thường mà chính là miệng vết thương cũ được khâu lại, có hình dáng giống con rết. Đại Thành trước đây cũng từng bị thương? Hay là hắn cũng được chữa bệnh?
Tần Hoan đứng sững sờ nhìn thi thể của Đại Thành bị khiêng đi, còn bên này Tần Diễm đã đi ra ngoài từ nãy mà đợi mãi không thấy Tần Hoan ra cho nên đành quay lại, "Cửu muội muội, chúng ta phải quay về viện rồi..."
Tần Hoan đột nhiên hoàn hồn, gật đầu rồi hơi hoảng hốt mà đi ra ngoài.
Trong đầu nàng có chút rối loạn, lí trí có vẻ như không rõ ràng.
"Sao muội chậm như vậy, chúng ta phải về thôi, chúng ta đến viện của Tam ca đi, gọi cả Ngũ tỷ tỷ đến đó nữa. Mọi người ở chung 1 chỗ thì sẽ không còn sợ hãi nữa." Tần Sương nói nhỏ mấy câu, thấy vẻ mặt Tần Hoan hơi nặng nề liền vỗ vào người nàng một cái, "Này, muội có nghe thấy hay không?"
Bị Tần Sương vỗ nên sự bất thường trong lòng Tần Hoan cũng tan đi không ít, lực chú ý của nàng lại bị kéo về chuyện tìm hung thủ này. Nàng gật đầu, "Được, đến viện của Tam ca..."
Tôn Mộ Khanh đi theo Tần Hoan, khẽ nói, "Cửu cô nương, ngươi làm sao thế?"
Tần Hoan liếc mắt nhìn Tôn Mộ Khanh một cái, Tôn Mộ Khanh cũng đến Bách Thảo viên cùng một ngày với bọn họ, chẳng qua là hắn đến sớm hơn một chút mà thôi, cho nên nhất định là hắn cũng giống như nàng, cái gì cũng không biết.
Tần Hoan nhếch môi cười rồi lắc đầu, "Không có gì, chỉ là nghĩ đến hiện tại hung thủ đang ở đâu."
Tôn Mộ Khanh nhìn vào dãy nhà nối tiếp nhau, "Tòa trạch viện này quá lớn, cũng cực kỳ trống trải, chỉ sợ hắn đang nấp ở cái góc nào đó thôi."
Tần Hoan chỉ gật đầu mà không nói tiếp, sau đó nàng lại quay đầu, thấy được Lâm thẩm mà một vú già khác cầm mảnh lụa trắng đi về phía kho thuốc. Tần Hoan vội lên tiếng hỏi, "Lâm thẩm, người đang định làm gì vậy?"
Lâm thẩm bị gọi giật lại thì mới nhìn thấy mấy người Tần Hoan đi ở bên này, ngay lập tức bà tiến đến gần hành lễ rồi mới nhìn vào mảnh lụa trắng trong tay, "Phải khâm liệm cho Đại Thành rồi, dù sao cũng không thể quá keo kiệt, đây là bố trí linh đường cho hắn và Tiểu Tùng Tử."
Tần Hoan gật đầu rồi hỏi khéo, "Vừa rồi ta nhìn thấy Đại Thành còn bị thương nặng hơn Tiểu Tùng Tử, có lẽ hắn còn giao đấu với hung thủ. Bình thường thân thủ của Đại Thành tốt lắm phải không?"
Nói đến đây hốc mắt Lâm thẩm cũng đỏ lên, bà lắc đầu nói, "Lúc mới đến thì không tốt lắm, hình như là bị bệnh gì đó, về sau được thiếu chủ nhân chữa khỏi cho nên mới từ từ khỏe mạnh lên. Lúc đó hắn là người đầu tiên được thiếu chủ nhân xem bệnh, chúng ta đều nói hắn rất có phúc khí, nhưng ai biết hiện tại lại..."
Tôn Mộ Khanh thấy thế vội vàng an ủi Lâm thẩm, Tần Hoan nghe xong thì trong lòng lại có chút cảm giác quái dị, còn Lâm thẩm bên này lại lau khóe mắt nói, "Thiếu chủ nhân đối xử với mỗi một hạ nhân đều tốt, bọn hạ nhân chúng ta cũng chung sống rất hòa thuận với nhau, đều coi nhau như người một nhà. Hiện tại đột nhiên Tiểu Tùng Tử và Đại Thành đều ra đi, trong lòng nô tỳ cực kỳ khó chịu."
Lâm thẩm nói xong lại cảm thấy mình hơi thất thố cho nên lại lập tức nói, "Xem nô tỳ này, làm chậm trễ biểu thiếu gia và Tần cô nương rồi. Tống bổ đầu muốn lục soát toàn viện, biểu thiếu gia và Tần cô nương mau trở về đi thôi, nô tỳ cũng xin cáo lui."
Lâm thẩm đi khỏi rồi Tần Hoan mới đi về phía trước cùng với Tôn Mộ Khanh. Ở bên này Tần Sương và Tần Diễm cũng nghe được lời Lâm thẩm nói. Tần Sương cất giọng tràn đầy sự sùng kính, "Đúng là không thể tưởng tượng được trên đời này còn có người như Tôn thần y, ta còn chưa bao giờ gặp chủ tử chữa bệnh cho hạ nhân trong nhà. Tôn thần y tốt như vậy thì bệnh của Tôn phu nhân nhất định sẽ tốt lên."
Tần Diễm cũng cười nói, "Người lương thiện ắt có thiện báo, Tôn phu nhân đương nhiên không có gì đáng ngại đâu."
Giọng nói Tôn Mộ Khanh có chút tự hào, "Nói ra thì Hạo Nguyệt sư huynh quả nhiên là người có tính tình tốt nhất trong số các vị sư huynh ta. Hồi nhỏ ta luôn đi theo sau huynh ấy, à không phải, phải nói là hồi chúng ta ở Dược Vương cốc thì toàn bộ đám trẻ con đều đi theo sau. Huynh ấy có học vấn tốt, y thuật tốt, được sư phụ thưởng thức nhất. Sau này khi huynh ấy trưởng thành rồi, đại hôn xong liền rời khỏi Dược Vương cốc. Mặc dù không có mặt thế nhưng sư phụ vẫn luôn luôn coi huynh ấy thành một hình mẫu để khích lệ bọn ta, thiện tâm của chúng ta cũng đều do đi theo huynh ấy mà học được. Có đôi khi ngẫm lại thấy ông trời cũng không công bằng, sư huynh tốt như vậy, sư tẩu cũng hiền lành lương thiện, vậy mà lại bị bệnh."
Tôn Mộ Khanh nói khiến cho trong lòng Tần Hoan cũng có chút buồn bã. Mặc dù nàng cũng không phải người quen cũ của Tôn Hạo Nguyệt giống như Tôn Mộ Khanh mà tôn sùng Tôn Hạo Nguyệt như thế, thế nhưng nàng cũng xuất thân từ Dược Vương cốc, mà Tôn Hạo Nguyệt lại là đại phu đã cứu được biết bao nhiêu người. Chỉ riêng 2 thứ này thì nàng cũng cực kỳ đau lòng cho phu thê Tôn Hạo Nguyệt, thế nhưng nàng cũng hiểu được, ông trời đôi khi rất bất công.
"Tôn công tử không cần phải lo lắng, Tôn thần y diệu thủ hồi xuân, chữa khỏi cho Tôn phu nhân chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Rốt cuộc Tần Sương cũng nói được mấy câu lời hay ý đẹp, Tôn Mộ Khanh vội gật đầu, "Nhất định, nhất định rồi..."
"Tôn thần y hắn cố gắng cứu nhiều người như vậy, có phải muốn dùng đức để tích phúc, để cho Tôn phu nhân mau chóng khỏi bệnh?" Tần Sương đi được vài bước, thì thầm nói xong thì đột nhiên Tần Hoan dừng hẳn chân lại. Ban nãy căn bản nàng cảm thấy trong trạch viện này, hạ nhân được Tôn Hạo Nguyệt chữa khỏi bệnh nhiều như vậy có hơi kỳ quái, thế nhưng khi Tần Sương nói câu này thì Tần Hoan cũng có thể lý giải được rồi.
Mặc dù cứu người khác và cứu phu nhân nhà mình cũng không có quan hệ trực tiếp gì, thế nhưng có đôi khi con người chính là như vậy. Mặc dù lợi hại giỏi giang như Tôn Hạo Nguyệt, gặp phải bệnh tình khó chữa như phu nhân nhà mình thì có lẽ cũng sẽ ký gửi hy vọng ở những chuyện người thiện tâm ắt sẽ có thiện báo.
Tần Hoan không tin Phật tổ cũng không tin Đạo, thế nhưng con người đúng là có đôi khi cần phải có một chút tín ngưỡng. Tín ngưỡng này có thể không cần phải gia nhập tông môn giáo phái gì, cũng không phải bất kỳ Thần tiên hay pháp sư pháp lực vô biên gì, bởi vì tín ngưỡng chính là bản tâm của người trên thế gian, là phân biệt được thiện ác và biết kính sợ nhân quả. Tin Phật kính Phật tổ, tin Đạo cầu trường sinh, tin rằng người lương thiện làm phước sẽ được phước báo.
Tần Hoan vừa đi vừa nghĩ đến đem thảm sát đầy máu và khói lửa kia, đêm hôm đó nàng cũng đã hoài nghi tín niệm của chính bản thân mình, mà khi nàng tỉnh lại trong thân thể của Cửu tiểu thư, nàng lại có chút lòng muốn cảm tạ trời xanh, đây chẳng phải chính là thiện báo của nàng sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]