Tần Hoan cực kỳ quan tâm đến bệnh của Bạch Phi Yên, Tôn Mộ Khanh nghe vậy nhưng lại lắc đầu, "Vẫn chưa tỉnh lại."
Trong lòng Tần Hoan hơi hồi hộp, có vẻ như lần này Bạch Phi Yên đã ngủ rất lâu rồi, chẳng lẽ quả nhiên chính là dầu hết đèn tắt?
Tần Hoan lo lắng, thế nhưng còn có Tôn Hạo Nguyệt và Tôn Mộ Khanh ở đây, bất luận thế nào thì cũng không đến lượt nàng ra tay đến chẩn bệnh. Tần Hoan chau mày nói, "Tôn thần y cũng không có cách chữa sao? Ngủ lâu như thế mà không tỉnh lại có vẻ như không phải là điều tốt."
"Sư huynh buồn đến trắng đầu rồi, ngươi không thấy mấy hôm nay sư huynh đều không ra ngoài à. Án mạng trong phủ mà toàn bộ đều là do Đổng thúc và Tống bổ đầu chủ trì, chính bởi vì bệnh của sư tẩu có chút nghiêm trọng rồi."
Tôn Mộ Khanh nói xong, Tần Hoan không khỏi lên tiếng, "Nếu như nhất thời Tôn thần y không có biện pháp, vậy thì bên Dược Vương cốc..."
Tôn Mộ Khanh cười khổ, "Gần đây sư phụ muốn bế quan, mà ngay từ đầu sư huynh cũng đã viết thư hỏi qua sư phụ rồi, lúc ấy sư phụ nói y theo biện pháp của sư huynh đều không sai sót, chỉ là về sau cũng không biết phải làm sao tiếp nữa."
"Chữa bệnh ngoại trừ thuốc của đại phu, còn phải xem tình hình thân thể của người bệnh."
Tần Hoan nói một câu, Tôn Mộ Khanh vội gật đầu, "Đúng là đạo lý này..."
Hai người nói thêm vài câu nữa về bệnh tình của Bạch Phi Yên là đã đi đến chỗ cửa viện, mỗi người đều trở về phòng mình. Bởi vì vụ án không có kết quả gì cho nên trong lòng Tần Hoan hơi buồn bã, qua về chẳng bao lâu sau đã lên giường đi ngủ.
Một đêm ngủ không sâu, sáng sớm hôm sau Tần Hoan đã bị một loạt tiếng ồn ào làm cho tỉnh lại. Thế nhưng Tần Hoan vẫn còn chưa rời khỏi giường thì giọng nói của Phục Linh lại rơi vào bên tai, "Tiểu thư, mau tỉnh lại đi, lại chết người rồi!"
Tần Hoan cảm thấy như có tảng đá lớn nổ tung thành bột mịn, ngay lập tức nàng mở trừng mắt ngồi bật dậy.
"Cái gì?! Lại chết người?"
Trên mặt Phục Linh vẫn còn vẻ trầm trọng, "Vâng, lại chết người rồi! Ban nãy Đổng thúc phái người qua đây nói."
Ngay lập tức Tần Hoan xốc chăn lên rồi bước xuống giường, Tần Sương thì con mắt vẫn mơ hồ, "Cái gì mà lại chết người sao? Ta đang nằm mơ ư?"
Phục Linh bất đắc dĩ cười nói, "Lục tiểu thư không nằm mơ, là thật sự lại có người chết."
Trong lúc đó Tần Hoan đã ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra ngoài rửa mặt. Phục Linh mặc kệ Tần Sương, vội chạy theo sau Tần Hoan. Tần Hoan dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh đốn lại y phục, khoác áo choàng lên xong liền đi ra cửa.
Vừa ra khỏi viện liền nhìn thấy Tần Diễm và Tôn Mộ Khanh đang đi từ hướng viện của Tôn Mộ Khanh đến. Tôn Mộ Khanh không tiện tiến vào viện của Tần Hoan, thế nhưng vẫn có thể vào viện của Tần Diễm. Thấy 2 người bọn họ cùng nhau đi đến, Tần Hoan tiến lên trước hỏi, "Là ai đã chết?"
"Đại Thành chết." Tôn Mộ Khanh trả lời rất nhanh, sắc mặt lại nghiêm trọng mà từ trước đến nay chưa từng thấy, "Tứ chi của Đại Thành cũng bị chém rơi rồi."
Tần Hoan sửng sốt, nhất thời nói nói được nên lời. Đổng thúc là nam bộc mà đêm qua Đổng thúc gọi đến, Tần Hoan nhớ mang máng diện mạo của hắn cực kỳ thật thà phúc hậu và thành thật. Trên người nàng mặc áo choàng rất dày, thế nhưng cảm giác mát lạnh lại cứ thế theo lòng bàn chân chạy dọc lên khắp cơ thể. Đã có người thứ 2 chết rồi, mà cũng bị chặt bỏ tứ chi, hung thủ vẫn còn đang ẩn nấp bên trong Bách Thảo viên, hắn vẫn còn tiếp tục giết người.
Tần Hoan chau mày, "Ở chỗ nào, dẫn ta đến nhìn xem..."
Tôn Mộ Khanh vội lên tiếng, "Ở phía Đông, vừa rồi Đổng thúc phái người đến nói nhưng ta còn chưa đến nhìn thử, nói là ở kho thuốc nhỏ, ta nhớ đường, cứ đi theo ta. Hiện tại đã chết người thứ 2 rồi, tình hình đã cực kỳ nguy hiểm cho nên ta muốn thông báo với mọi người để cùng nhau đến đó xem thử."
Tần Hoan gật đầu, Tôn Mộ Khanh đã đi trước dẫn đường. Tần Hoan cùng Tần Diễm đi ngay sát theo sau Tôn Mộ Khanh, Tần Sương đuổi theo ở tít đằng sau. Nàng thở không ra hơi, khẽ run rẩy nói, "Sao lại chết người nữa rồi?!"
"Chúng ta cũng không rõ tình hình lắm, trước mắt chứ đi đến đó rồi nói sau."
Giọng nói Tần Hoan hơi rét lạnh, Tần Sương còn muốn hỏi tiếp thế nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng đó của nàng trấn áp.
Mấy người đi thẳng một đường, rất nhanh liền đến được chỗ Đông uyển. Mà Tôn Mộ Khanh nói toàn bộ hạ nhân đã được tụ tập đông đủ hết ở bên ngoài kho thuốc nhỏ. Lâm thẩm đứng bên ngoài hốc mắt đỏ ửng, đang khẽ nói gì đó với một phụ nhân bên cạnh."
"Biểu thiếu gia đến rồi..."
Có người hô lên, Lâm thẩm vội vàng xoay người lại, "Biểu thiếu gia..."
Tôn Mộ Khanh tiến lên phía trước, "Sao rồi?"
Lâm thẩm ý chỉ vào bên trong kho thuốc nhỏ, "Đổng thúc và mấy người Tống bổ đầu đã vào bên trong rồi. Đại Thành... Đại Thành chết nhìn thê thảm giống hệt như Tiểu Tùng Tử... Biểu thiếu gia vẫn nên chỉ đứng nhìn thôi..."
Tôn Mộ Khanh lắc đầu không ngại, sau đó hắn sải bước tiến vào bên trong kho thuốc.
Nói là kho thuốc nhỏ, thế nhưng đây chính là một gian phòng rất lớn có mái bằng. Vừa đi đến cửa đã ngửi thấy mùi thuốc, thấy Tôn Mộ Khanh bước vào phòng, Tần Hoan cũng theo sát phía sau, càng vào sâu thì mùi thuốc trộn lẫn với máu tươi lại càng dày đặc hơn phả vào mũi mọi người. Tần Sương cũng muốn theo vào, thế nhưng vừa bước vào đã ngửi thấy mùi vị kia thì trong bụng đã có chút ghê tởm rồi. Tần Sương bất mãn chu môi, sau đó đành phải đứng chờ ở bên ngoài.
Đây là một gian nhà kho để đầy tủ chứa thuốc, Đại Thành chết ở tận cùng bên trong, chỗ gần với tủ thuốc ở bên dưới cửa sổ.
Ánh sáng u ám che kín bên trong, thi thể Đại Thành đang ngồi tựa vào tủ thuốc giống hệt như Tiểu Tùng Tử. Tứ chi hắn cũng bị chém đến mức máu thịt lẫn lộn, ngay cả xương cốt cũng đứt luôn rồi.
Vết máu tươi đỏ sậm chảy tràn ra bên dưới thân người hắn tạo thành một vũng, sau đó uốn lượn chảy tràn vào bốn phía bên dưới tủ thuốc. Đổng thúc và Tống Lợi đứng ở lối đi nhỏ bên cạnh, còn mấy gã bổ khoái khác thì đang đứng túm tụm ở chỗ xa hơn.
Tôn Mộ Khanh vừa bước vào đã thấy Tống Lợi chau mày, ý thức được chính mình đụng phải một hung thủ cùng hưng cực ác cho nên biểu cảm của ông ta cũng có chút nghiêm trọng. Dù sao thì tên hung thủ kia vẫn còn đang trú ẩn trong nhà này, người chết tiếp theo cũng có khả năng sẽ là ông ta.
"Đổng thúc, sao lại thế này?!" Tôn Mộ Khanh hỏi một câu.
Lúc Đổng thúc quay người lại thì khóe mắt cũng có vẻ như vẫn còn ẩm ướt, thấy Tôn Mộ Khanh và mấy người Tần Hoan tiến vào, ông ho nhẹ một tiếng rồi mới trầm giọng nói, "Là Đại Lâm phát hiện ra, tối qua ban đầu là Đại Thành đi lấy thuốc, thế nhưng đến sau nửa đêm thì Đại Thành nói sợ Trương Sơ đau đến mức chịu không nổi cho nên hắn mới chủ động đi lấy thuốc lần nữa, sau đó liền một đi không trở lại. Mà sau đó thì Trương Sơ và những người khác cũng đều ngủ thiếp đi, ngủ suốt một đêm đến sáng hôm sau tỉnh lại thì phát hiện Đại Thành vẫn còn chưa trở về cho nên mọi người mới thấy kỳ quái. Lúc ấy còn tưởng rằng là Đại Thành đi qua chỗ Trương Sơ bên kia, thế nhưng đến chỗ Trương Sơ rồi thì cũng không thấy người đâu. Trương Sơ trải qua một đêm vẫn chưa thấy tốt lên, cho nên Đại Lâm mới chạy qua kho thuốc lấy thuốc về."
"Vừa đi đến đây thì đã thấy cửa nhà kho mở toang, hắn còn tưởng ở bên trong có người, gọi lên 2 tiếng rồi mới bước vào thì phát hiện thi thể của Đại Thành. Trong kho này có không ít dược liệu, thế nhưng cũng chỉ là những vị thuốc bình thường hàng ngày cho nên mới không khóa cửa kho lại. Mấy người trong trạch viện này, chẳng ai lại đi đến đây trộm thuốc cả, nếu như có ai thấy trong người không thoải mái, phải dùng đến thuốc gì thì cứ đến chỗ ta nói 1 câu liền có thể đến lấy thuốc rồi. Quy củ này đều là do thiếu chủ nhân định ra, chỉ vì ngài ấy muốn coi tất cả hạ nhân đều là người trong nhà."
Đổng thúc nói xong thì quay đầu nhìn thoáng qua Đại Thành, hốc mắt hơi ẩm ướt, "Ai cũng không nghĩ đến lại xảy ra chuyện."
Tôn Mộ Khanh híp mắt, Tần Diễm vào đây sau cùng thế nhưng ánh mắt lại đang đánh giá Tần Hoan. Vừa nhìn thì Tần Diễm mới phát hiện vẻ mặt Tần Hoan vẫn là trấn định không biến sắc, không chỉ có như vậy mà con ngươi nàng ngày thường vẫn sáng trong mà nay đã trở nên sâu thẳm, giống như đang tập trung suy nghĩ cái gì. Tần Sương thu hồi ánh mắt, trong lòng lại càng khẳng định thêm ý nghĩ của chính mình.
"Tống bổ đầu thấy thế nào?" Tôn Mộ Khanh nhìn sang phía Tống Lợi.
Giọng điệu của Tống Lợi không còn vẻ hung hãn ngạo mạn như hôm qua nữa, "Đương nhiên vẫn là cùng 1 hung thủ, lại còn là chặt đứt tay chân, người này giờ nhất định đã có kinh nghiệm rồi, nếu không thì sẽ không lựa chọn cách giết người như thế này."
Lời nói lần này của Tống Lợi lại không khiến người khác phải phản bác, ông ta hơi đau lòng đỡ lấy trán, "Vụ án này hiện tại đã không còn là án nhỏ nữa rồi, ở Kế huyện đã rất nhiều năm không xảy ra chuyện như vậy. Hung thủ này nhất định vẫn còn ấn núp trong phủ, có lẽ hắn đã biết Đại Thành đến lấy thuốc, cho nên mới đuổi theo một đường đến đây, rồi nhân lúc Đại Thành không chuẩn bị gì đã giết hắn chết."
Tần Hoan vẫn đứng bên cạnh không nói gì, nghe đến đây nàng mới tiến lên một bước,
Ánh mắt của nàng rơi lên cửa sổ ở phía trên tủ thuốc. Hiện tại án mạng xảy ra trong nhà, cũng không bị tuyết lớn che giấu, rõ ràng nàng nhìn thấy trên cửa sổ kia có một dấu bàn tay dính máu. Nàng đi qua nhìn, Tống Lợi cũng qua, thế nhưng không cho là đúng nói, "Mấy người các ngươi sao lại trêu chọc phải một kẻ điên như vậy? Chuyên môn đi chặt tay chân người ta! Cũng không biết là trúng phải loại tà độc gì!"
Trong giọng nói Tống Lợi có chút oán hận, Đổng thúc lại cười khổ, "Chúng ta cũng không biết nữa, nếu biết thì còn mời Tống bổ đầu đến đây làm gì? Trương Sơ bị thương đến mức ngay cả giường cũng không xuống nổi, ít nhất có thể chứng minh hắn không phải hung thủ thôi!"
Tống Lợi hừ một tiếng, "Các ngươi không phải có chuyện gì gạt ta đó chứ? Đang yên đang lành sao có thể dùng phương thức như vậy mà giết người liên hoàn? Vì sao hung thủ lại phải giết người?"
Ngay lúc Đổng thúc còn đang cười khổ không biết phải giải thích thế nào thì một giọng nói trong trẻo lại vang lên.
"Có lẽ ta biết nguyên nhân người này bị giết..."
Giọng nói này khiến cho ngay cả Tần Hoan cũng kinh ngạc, nàng xoay người nhìn lại thì thấy chẳng biết từ lúc nào Tôn Hạo Nguyệt đã đứng ở ngoài cửa rồi. Hôm nay hắn vẫn mặc cả bộ đồ trắng, đứng ngược sáng ở ngoài cửa, mặc dù dung mạo hắn như ẩn như hiện trong bóng râm nhìn không rõ ràng, thế nhưng thần thái và phong cách lại cứ như một bông hoa kỳ lạ cô độc nhiếp hồn đoạt phách động lòng người.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo cộng thêm mùi máu tươi tràn ngập, đúng là khác một trời một vực so với phong thái của hắn. Hắn dừng lại một chút rồi chậm rãi bước đến, mọi người ở đây ai cũng cảm thấy một vị thần tiên như hắn đừng nên bước vào nơi ô uế âm u này. Tần Hoan cũng hơi kinh ngạc ngước mày lên, chẳng phải Tôn Hạo Nguyệt chỉ dốc lòng vào tình hình bệnh tật của Bạch Phi Yên sao? Sao bây giờ lại đến đây rồi? Còn nói tự mình biết nguyên nhân xảy ra án mạng...
Trong lòng nàng nghi vấn trùng điệp, thế nhưng đúng lúc này chóp mũi Tần Hoan lại ngửi thấy một mùi vừa ngọt vừa đắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]