Vừa nghe thấy đấy là giọng của Tôn Mộ Khanh thì Phục Linh mở cửa ra, Tôn Mộ Khanh cầm cơm canh đi đến nói, "Trước mắt cứ ăn cơm đã, dù gì cũng vẫn phải ăn cơm." Thấy Tần Hoan dán mắt vào mình thì Tôn Mộ Khanh nói thẳng luôn, "Ăn cơm đi đã, vừa ăn ta vừa nói."
Lúc này mấy người Tần Hoan mới ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nghe Tôn Mộ Khanh nói, "Không tìm được hung khí, trong trạch viện này toàn bộ hạ nhân cộng lại không quá 23 người, hiện giờ Tiểu Tùng Tử đã chết thì chỉ còn lại 22 người mà thôi. Vừa rồi Đổng thúc và Lâm thẩm tập hợp tất cả mọi người lại cùng một chỗ rồi hỏi chuyện, tối qua không có ai ra ngoài cả, còn có 2 người được phái đi huyện nha thì cũng có người làm chứng cho bọn họ rồi. Nói ra thì cũng trùng hợp, Tiểu Tùng Tử ở một mình trong một gian phòng, lúc nào hắn ngủ cũng có 2 người trông thấy. Bọn họ nói là tối qua trong phòng hắn sáng đèn, về sau đến lúc bọn họ chuẩn bị đi ngủ thì thấy đèn trong phòng Tiểu Tùng Tử đã tắt, thế nhưng hắn ra ngoài lúc nào thì không một ai biết cả..."
Tần Hoan chau mày, "Không thể nào."
Tần Hoan ăn chẳng được bao nhiêu, nghe xong Tôn Mộ Khanh nói những lời này thì liền buông đũa xuống, "Không có khả năng tất cả mọi người đều có chứng cứ vắng mặt. Ở đây hoặc là có người đang nói dối, hoặc là đã để sót mất điều gì đó. Án mạng xảy ra trong tòa trạch viện này thì tuyệt đối không có khả năng hoàn hảo kín kẽ một giọt nước không lọt được. Đã lục soát phòng của hạ nhân chưa?
Tôn Mộ Khanh gật đầu, "Đổng thúc đã bảo mọi người lục soát qua lại lẫn nhau, không tìm ra cái gì kỳ quái cả."
Sắc mặt Tần Hoan hơi tối xuống, "Xem ra chỉ có thể chờ người huyện nha đến mà thôi..."
Hạ nhân lục soát lẫn nhau thì vẫn có khả năng để sót hoặc có chỗ không chu đáo, mà người cùng phòng lại càng không đủ tín nhiệm. Chỉ có người phủ nha đến thì mới có thể đứng ở góc độ người xem, không hề cố kỵ gì thì mới có thể phát hiện ra vấn đề.
Thế nhưng người huyện nha muốn đến đây thì phải chờ đến tận tối mai, chuyện khác không nói, mà trong thời gian 1 đêm nay chắc chắn sẽ khiến cho lòng người lo sợ không yên.
Tôn Mộ Khanh lại ngồi thêm chút nữa mới rời đi. Tần Sương lên tiếng, "Lần này thì xong rồi, chờ người phủ nha đến thì chỉ sợ chúng ta phải chờ đến lúc nào điều tra rõ ngọn ngành vụ án này thì mới có thể rời đi. Thế này biết đến bao giờ mới xong chứ?"
Tần Hoan cũng đang lo lắng vấn đề này, thế nhưng chuyện đã đến nước này rồi thì nàng chỉ còn có thể hy vọng người huyện nha mau mau đến đây.
Án mạng đột nhiên xuất hiện khiến cho không chỉ người Tần thị lo lắng mà càng khiến cho bầu không khí trong Bách Thảo viên bị bao trùm bởi một lớp mây mù. Đêm qua gió tuyết thổi lớn còn hiện tại đã biến thành những bông tuyết nhỏ. Hiện tại sắc trời tối dần xuống thì hạt tuyết lại có vẻ như to lên một chút rồi. Trời còn chưa tối hẳn thế nhưng Tần Sương đã ôm một đống chăn gấm đến trong phòng Tần Hoan.
"Vãn Tình, Tú Vân, 2 người khiêng cái giường ngủ qua đây, tối nay 2 người ngủ cùng với Phục Linh và Vãn Hạnh bên ngoài đi." Tần Sương vừa phân phó vừa đi vào phòng trong rồi đặt chăn gấm của mình lên trên giường của Tần Hoan.
Tần Hoan chau mày, "Lục tỷ tỷ đây là có ý gì?"
Tần Sương ho nhẹ một tiếng, "Vẫn còn chưa tìm thấy hung khí, hung thủ cũng không để lộ ra chút tung tích nào cho nên ta cảm thấy Tam ca nói cực kỳ có lý. Chỉ sợ hung thủ còn có thể tiếp tục giết người nữa, cho nên ta nghĩ chúng ta nếu như ở chung một chỗ thì tốt xấu gì vẫn có thể phối hợp chặt chẽ với nhau."
Tần Hoan mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Tần Sương, chỉ qua vài cái chớp mắt thì rốt cuộc Tần Sương cũng thể hiện ra sự đau khổ, "Muội cho ta ở bên cạnh đi, một mình ta ở bên đó thật sự rất sợ hãi. Mặc dù đã khóa cửa viện rồi thế nhưng lỡ hung thủ trèo vào thì phải làm sao bây giờ?"
Tần Sương nói khiến cho mấy người Phục Linh khẽ biến sắc mặt, Tần Hoan lại nhìn Tần Sương một lúc, ngay khi Tần Sương cho rằng Tần Hoan không muốn thì nàng lại lên tiếng, "Mang thêm một cái chăn nữa đến đây trải xuống dưới, đêm nay trời rất lạnh."
Dằn vặt mãi một lúc thì cuối cùng Tần Sương cũng đã đạt thành mong muốn được chen chúc cùng một chỗ với Tần Hoan. Trước khi đi ngủ, Tần Sương lại thấy hơi lo lắng cho Tần Tương, dẫn theo Vãn Tình và Tú Vân đến viện của Tần Tương một lần. Mấy người Phục Linh vốn tưởng rằng nàng phải ở đó ngồi nói chuyện một lúc, thế nhưng không ngờ chưa đến 1 khắc sau Tần Sương đã tức giận quay lại, "Thật đúng là có lòng tốt mà bị coi là con lừa! Sao tự nhiên ta lại muốn đến thăm tỷ ấy chứ?!"
Phục Linh kinh ngạc nhìn Tần Sương ngồi ở bên cạnh Tần Hoan rồi khẽ hỏi, "Làm sao vậy Lục tiểu thư?"
Vãn Tình ở bên ngoài khóa cửa viện lại giờ mới tiến vào, vỗ vỗ đám tuyết trên người rồi lại lắc lắc đầu. Tần Sương hừ lạnh, "Ta đến nói tỷ ấy phải cẩn thận một chút, nếu thật sự không được thì cứ đến phòng ta ở tạm đi, dù sao gì chúng ta vẫn ở chung 1 viện đều có thể hỗ trợ nhau. Thế nhưng tỷ ấy không những cự tuyệt mà lại còn không ngừng trách mắng ta, nói là..."
Tần Sương vừa dứt lời thì lướt mắt nhìn sang Tần Hoan, ngay lập tức chuyển lời, "Tóm lại! Tỷ ấy đúng là không biết tốt xấu gì cả, cứ để cho tỷ ấy ở một mình bên đó đi. Ban nãy lúc ta đến thì vẫn thấy tỷ ấy đang nhìn ngắm vuốt ve miếng ngọc hồ điệp kia."
Phục Linh khẽ cười, "Lục tiểu thư đừng tức giận, Ngũ tiểu thư tự có chủ ý của riêng mình."
Tần Sương hừ nhẹ, "Cũng không phải... Chủ ý của tỷ ta quá lớn, ta quản không nổi. Thôi, chúng ta rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm một chút, chỉ hy vọng đêm nay tuyết mau ngừng lại..."
Phục Linh nhìn Tần Hoan, thấy Tần Hoan gật đầu thì cũng mới hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Chẳng bao lâu sau, đèn trong phòng cũng tắt, mấy người cùng nhau ngủ ở một chỗ, trong phòng có càng nhiều người thì quả nhiên sẽ không bất an như trước đây rồi.
Dù là như vậy, đêm nay cũng vẫn chỉ có thể ngủ rất chập chờn, sáng sớm hôm sau Tần Hoan đã tỉnh lại.
Tần Hoan không có thói quen ngủ cùng với người khác, thế nhưng khi quay người lại thì đã thấy Tần Sương nằm ở phía trong ngủ rất say, lại còn khẽ ngáy nữa. Tần Hoan nhẹ nhàng đứng dậy thì thấy mấy người Phục Linh ở bên ngoài đều đã tỉnh dậy rồi.
"Đêm qua có yên tĩnh không?"
Tần Hoan hỏi thế thì Phục Linh vội gật đầu, "Thanh âm gì cũng đều không có, hơn nữa tuyết cũng ngừng rơi rồi!"
Tần Hoan đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên tuyết bên ngoài đã ngừng lại rồi.
Trong lòng Tần Hoan buông lỏng, vừa rửa mặt xong thì ngoài viện đã có tiếng gõ vang. Giọng nói ôn tồn hiền hậu của Chu Hoài vang lên bên ngoài, "Cửu cô nương... nên dùng cơm sáng rồi..."
Tần Hoan nhìn thoáng qua Vãn Tình, "Đi gọi tiểu thư nhà người đi."
Nói xong nàng liền đi ra ngoài đáp lời, Phục Linh mở cửa viện ra, Tần Hoan liền đi về phía viện của Tần Diễm. Đi vào đến bên trong cũng không nhìn thấy bóng dáng Tôn Mộ Khanh đâu, ngay lúc đang do dự thì Tần Diễm có vẻ như đã nhìn thấu tâm tư của nàng, "Tôn công tử sang chỗ Tôn thần y rồi, sáng nay không ăn cơm với chúng ta đâu..."
Tần Hoan tìm Tôn Mộ Khanh chẳng qua là muốn biết tình hình hiện tại trong trạch viện này thế nào, nghe thấy thế liền gật đầu coi như đã biết. Chẳng bao lâu sau Tần Sương cũng đến đây, mọi người liền cùng nhau ăn cơm. Bởi vì tuyết lớn làm chậm trễ hành trình, lại cộng thêm Bách Thảo viên xảy ra án mạng cho nên 3 người Tần Diễm, Tần Sương, Tần Hoan đều mang nét mặt chán nản, chỉ có một mình Tần Tương ngay cả vẻ mặt lẫn tâm tình đều cực kỳ vui vẻ. Cứ như nàng không hề gấp lên đường, càng bởi vì nàng không thấy được cảnh người chết nên cả người đều toát ra vẻ may mắn hạnh phúc. Ăn cơm xong thì Tần Tương lại một mình quay về viện của bản thân.
Tần Hoan và Tần Sương cũng quay về, sau giờ ngọ thì Tôn Mộ Khanh cũng đến viện của Tần Hoan.
"Hôm qua Hạo Nguyệt sư huynh cũng đã đến nhìn Tiểu Tùng Tử rồi, căn dặn bọn hạ nhân đều phải ở chung một chỗ. Nếu như ai có hành vi gây rối thì chắc chắn sẽ bị mọi người phát hiện, đêm qua không hề xảy ra chuyện gì, cũng không biết có phải nhờ việc này hay không."
"Đều đã ở chung một chỗ thì đúng thật là sẽ giám sát lẫn nhau. Đây là một biện pháp hay."
Tôn Mộ Khanh thở dài, "Ta lại hỏi Đổng thúc và sư huynh xem hạ nhân ở đây làm thế nào mà đến. Đổng thúc nói có 1 nửa là lúc nửa năm trước chọn an cư ở đây nên đã mua từ bên ngoài đến, là đích thân Đổng thúc đi mua. Trước đây Đổng thúc chính là quản gia trong phủ ở Ích Châu, lúc đi mua cũng đã điều tra từng người từng người một. Tiểu Lật Tử và Tiểu Tùng Tử cũng là mua về từ lúc đó, Tiểu Tùng Tử không cha không mẹ, sau khi đến đây rồi thì cực kỳ tận tâm tận lực. Cũng bởi vì Lâm thẩm muốn nhận hắn là nghĩa tử cho nên hắn cũng cực kỳ hiếu thuận với Lâm thẩm. Đêm qua Lâm thẩm đã khóc suốt đêm nên nay đổ bệnh rồi, sáng nay uống thuốc rồi mới rời giường. Thật đúng là không ai có thể nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy."
Trong lòng Tần Hoan hơi nặng nề, "Vốn nghĩ rằng đêm qua lại xảy ra chuyện, thế nhưng ngược lại hoàn toàn yên tĩnh. Đợi tối nay nha sai của huyện nha đến thì tốt rồi, hiện tại Tôn công tử không cần phải lo lắng. Tôn phu nhân cũng biết chuyện này chứ?"
Tần Hoan cảm thấy Bạch Phi Yên chỉ đang có bệnh nên không cần phải biết mấy chuyện này, thế nhưng Tôn Mộ Khanh lại lắc đầu, "Đã mấy hôm nay sư tẩu ngủ mê man không tỉnh rồi, chuyện này đương nhiên tẩu ấy vẫn không biết. Mặc dù đêm qua không xảy ra chuyện gì thế nhưng hung thủ đã ra tay tàn nhẫn như vậy thì một ngày còn chưa đưa hắn ra ánh sáng thì còn thêm một ngày không thể yên lòng..."
Tần Hoan nghe thấy thế thì trong đầu đột nhiên hiện ra một tia sáng, "Đúng rồi! Người kia..."
Tôn Mộ Khanh sửng sốt, cả Tần Sương ở chung trong phòng cũng không biết Tần Hoan đang nói cái gì. Tần Hoan nhìn Tần Sương, "Tỷ quên rồi à? Hôm đó vào buổi tối mà chúng ta gặp người kia, Đổng thúc nói là thần chí của hắn không rõ ràng..."
Tần Sương thoáng giật mình, "Nhớ rồi nhớ rồi! Đương nhiên là nhớ chứ! Người kia vừa xuất hiện đã dọa chúng ta sợ chết khiếp!"
Tần Hoan gật đầu, sau đó nhìn sang Tôn Mộ Khanh, "Ta nhớ cũng đã nhắc đến với Tôn công tử rồi, tối hôm đầu tiên khi bọn ta đến đây, lúc ra ngoài lấy đồ thì có đụng phải một người thần trí không rõ. Đổng thúc nói người đó là một bệnh nhân được nhốt lại ở trong trạch viện này."
Tôn Mộ Khanh cũng ngay lập tức nhớ ra, "Đúng đúng đúng, Cửu cô nương đã từng nói!"
Tần Hoan nheo mắt, "Lúc Đổng thúc đi hỏi hạ nhân thì có đi hỏi người bệnh trong viện này không? Hung thủ giết Tiểu Tùng Tử ra tay quá hung tàn, không có gì ngoài việc hắn hận Tiểu Tùng Tử thấu xương. Nếu như hung thủ là một người thần trí không rõ thì cũng cực kỳ có khả năng tạo thành thảm trạng cỡ này."
Đáy mắt Tôn Mộ Khanh vụt sáng, "Cái này ta lại quên hỏi rồi!"
Nói xong câu này Tôn Mộ Khanh ngay lập tức đứng dậy, "Bây giờ ta đi hỏi Đổng thúc luôn..."
Tần Hoan gật đầu, sau đó Tôn Mộ Khanh xoay người chạy ra khỏi viện. Trong lòng Tần Hoan hơi hăng hái, nếu như sự việc chỉ đơn giản đúng như suy đoán của nàng thì quá tốt rồi...
Không chỉ có Tần Hoan lo lắng chờ đợi mà ngay cả Tần Sương, và mấy người Phục Linh cũng đều hồi hộp cả. Khoảng chừng nửa canh giờ sau thì bóng dáng Tôn Mộ Khanh mới lại một lần nữa xuất hiện ở ngoài cửa viện của Tần Hoan, sắc mặt hắn đen xì, giận dữ tiến vào, "Cửu cô nương, không liên quan gì đến người bệnh trong viện. Đổng thúc nói ngày hôm kia đã tiễn hắn ra khỏi đây rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]