Tôn Mộ Khanh nhảy xuống từ trên xe ngựa nhỏ phủ vải xanh, hắn trực tiếp hướng dẫn cho mọi người. Mà đám người Tần Diễm vì phải giữ lễ cho nên cũng cùng nhau bước xuống từ trên xe ngựa. Vừa bước xuống đã nhìn thấy bên trên cửa có ba chữ 'Bách Thảo viên', mà Tôn Hạo Nguyệt cũng đã xuống xe ngựa đứng ở bên cạnh, ngoại trừ hắn còn có một lão bộc tóc bạc đang đứng chờ.
"Đổng thúc, mấy người này là bằng hữu của ta, cảm phiền người đi an bài một chút."
Lão bộc tóc bạc đó tuổi tác đã cao, toàn thâm mặc áo vải màu xám, thân hình hơi gù xuống, nếp nhăn đầy trên mặt, đôi mắt khi cười thì lại chỉ còn lại là một đường hẹp. Ông lão nghe thấy thế thì cười gật đầu, "Được được được, biểu thiếu gia cứ yên tâm."
Tôn Mộ Khanh gật gật đầu rồi đi về phía Tần Hoan, còn bên này Tôn Hạo Nguyệt lại hỏi ngược lại Đổng thúc, "Phu nhân thế nào rồi?"
Đổng thúc nghe vậy liền gật đầu, "Tốt, phu nhân vẫn tốt lắm."
Tôn Hạo Nguyệt nghe thấy thế liền xoay người nhìn sang mấy người Tần Diễm, "Tần công tử, chỗ này có Mộ Khanh và Đổng thúc an bài, phu nhân tại hạ bệnh nặng, ta không thể rời xa quá lâu, giờ ta phải qua đó trông nàng."
Nghe đến đây Tần Diễm vội lên tiếng, "Được, Tôn thần y cứ việc đi đi, làm phiền rồi."
Tôn Hạo Nguyệt khoát tay áo rồi xoay người bước nhanh vào trong phủ.
Phục Linh đứng ở bên cạnh Tần Hoan, thấy vậy liền khẽ nói, "Tiểu thư, vị Tôn thần y này vốn là thần y, thế sao phu nhân hắn lại bệnh nặng như vậy? Chẳng lẽ hắn không chữa được sao?"
Tần Hoan thở dài, nhưng không hề dám nghi ngờ vị Đại sư huynh này, "Mặc dù là thần y thế nhưng cũng không phải bệnh gì cũng có thể chữa được. Có những bệnh phát tác chậm, có những bệnh cho dù là Thần tiên giáng thế cũng không cứu được."
Phục Linh thở dài, "Hay là... hay là tiểu thư qua xem thử?"
Tần Hoan nghe câu này thì cười khổ, "Em cũng biết đến sự lợi hại của đệ tử chính thống Dược Vương cốc chứ? Trước mặt bọn họ làm gì có chỗ cho ta múa rìu qua mắt thợ..."
Cũng không phải Tần Hoan khinh thường chính mình, nhưng sự thật là thời gian trước khi nàng còn học y ở Dược Vương cốc thì nàng cũng đã chứng kiến quá nhiều. Đệ tử chính thống của Tôn thị từ nhỏ đã được học y dược, so với những kẻ mãi sau này mới học như các nàng thì không biết phải mạnh hơn bao nhiêu lần. Bất luận là về mặt dược lý hay châm cứu, kinh mạch, hay luận mạch, đệ tử chính thống đều có kiến thức và hiểu biết hơn nhiều, những kẻ đến sau như nàng cho dù có chăm học đến đâu thì so sánh cũng vẫn sẽ thua kém.
Phục Linh biết bản thân mình đã xem nhẹ 2 người Tôn Mộ Khanh, cho nên đành co đầu rụt cổ không nói lung tung nữa.
Phía bên này, Đổng thúc đã sắp xếp từng chiếc xe ngựa của Tần thị vào trong viện. Còn Tôn Mộ Khanh lại nói, "Mọi người theo ta vào đây, cứ coi như đây là mình thôi..."
Nói xong thì Tần Hoan cũng đi theo Tần Hoan cùng nhau vào cửa.
Tôn Mộ Khanh đã nói, tòa trạch viện này là Tôn Hạo Nguyệt mới mua lại cách đây không lâu. Chính vì vậy vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy khắp trên bờ tường trắng có đầy những mảnh xanh lục, do dây leo dại mọc lên. Bởi vì quá lâu không có ai xử lý cắt tỉa cho nên dần dần mới hình thành như thế. Mặc dù màu xanh vốn là tươi mát, thế nhưng dây leo tạo thành từng mảng lớn loang lổ lại khiến cho người ta có một cảm giác rất lạnh lẽo và áp lực.
Vòng qua bức bình phong ở ngoài cổng là vào đến trung đình. Tần Hoan không biết viện này có mấy gian, thế nhưng đã thấy được hai bên đều có hành lang thông suốt chạy đi tứ phía. Tôn Mộ Khanh đứng tại chỗ chờ Đổng thúc, hơi xấu hổ nói, "Ta cũng mới chỉ vào đây có 1 lần..."
Tôn Mộ Khanh cũng là không tìm được đường, Tần Diễm đứng lại tán gẫu cùng với hắn, "Vừa rồi Tôn thần y nói phu nhân hắn bệnh nặng, mà không biết là bệnh gì?"
Tôn Mộ Khanh nghe thấy thế thì thở dài, "Cái này ta còn không biết, sư huynh cũng không nói gì. Đại khái là cần phải tĩnh dưỡng bệnh đi, nếu không cũng sẽ không chuyển đến chỗ này ở. Ta và huynh ấy cũng đã 4-5 năm không gặp rồi, trước đây mơ hồ nghe nói hắn đến phía Nam, ta còn cho rằng huynh ấy ở Vĩnh Châu hoặc Hồ Châu nữa cơ."
Tần Diễm nhướn mày, sau đó lại nói, "Thì ra là thế, Tôn thần y nhất định rất tình thâm nghĩa trọng với Tôn phu nhân. Vừa rồi ta nhìn thấy dáng vẻ hắn cực kỳ lo lắng và căng thẳng."
Tôn Mộ Khanh vừa nghe câu này thì liền nở nụ cười, "Có điều Tần công tử không biết, sư huynh và sư tẩu chính là thanh mai trúc mã, vào tầm tuổi này của ta thì bọn họ đã thành thân. Sư tẩu xuất thân từ Bạch thị ở Ích Châu, kết hợp với sư huynh chính là một đôi thần tiên quyến lữ khiến người người hâm mộ. Thế nhưng không ngờ tới tẩu ấy lại bị bệnh, có điều... có điều dựa vào tay nghề của sư huynh, đương nhiên có thể chữa khỏi cho sư tẩu!"
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi..."
Tần Diễm phụ họa thêm một câu, "Tôn thần y có tâm địa bồ tát, hắn và Tôn phu nhân chắc chắn sẽ có thiện báo. Ta vốn tưởng rằng chỗ này ở gần với thôn Tam Nguyên nên hắn mới đến đó chữa bệnh cho thôn dân, vậy mà không ngờ khi đi rồi thì mới biết là xa như vậy."
Tôn Mộ Khanh thở dài, "Phải, ta cũng không ngờ đến."
Hôm nay lúc Tần Hoan tỉnh dậy trời cũng không còn sớm, lại chậm trễ bao nhiêu thời gian, sau đó lại lên đường lâu như vậy, hiện tại trời đã sẩm tối rồi. Mọi người vừa nói chuyện thì Đổng thúc cũng sắp xếp xong cho xe ngựa, lại chỉ sang 2 tiểu viện bên ngoài ngay sát với chính viện cho thị vệ Tần phủ, sau đó ông đi về phía Tôn Mộ Khanh, "Biểu thiếu gia, viện đều đã an bài xong rồi."
Tôn Mộ Khanh cười hề hề, "Làm phiền Đổng thúc rồi, lâu như vậy không gặp, vừa gặp đã khiến Đổng thúc phải mệt nhọc."
Đổng thúc cười híp mắt, "Không mệt không mệt, lão nô cũng đã rất lâu không gặp biểu thiếu gia rồi. Hiện tại gặp lại thì lão cực kỳ vui mừng, đương nhiên phải thu xếp thật chu toàn."
Nói đến đây Đổng thúc liền giơ tay lên mời, "Mời chư vị bằng hữu của biểu thiếu gia..."
Đổng thúc khom người, tấm lưng hơi còng xuống bước ở đằng trước. Ông đi rất chậm cho nên Tần Diễm ở phía sau cũng đi chậm lại, hắn hơi hoài nghi nhìn sang Tôn Mộ Khanh, "Biểu thiếu gia?"
Tôn Mộ Khanh cười nói, "Tất cả người Tôn thị vốn đều là họ hàng, ta và Hạo Nguyệt sư huynh mặc dù ở 5 chi khác nhau thế nhưng suy cho cùng vẫn cùng chung một tộc, cho nên hạ nhân trong nhà bình thường cũng sẽ gọi bọn ta như vậy."
Tần Diễm gật đầu ra vẻ đã biết, Đổng thúc dẫn mọi người đi về phía Tây của cửa phủ.
Đổng thúc vừa đi vừa nói, "Tòa trạch viện này mua cũng đã lâu rồi thế nhưng vẫn chưa xử lý sạch sẽ được hoàn toàn, có nhiều chỗ không chu đáo khiến cho công tử và 3 vị Thế tử chê cười rồi. Đêm qua tuyết quá lớn, trong viện cũng chưa kịp dọn dẹp..."
Tần Sương đi phía sau Tần Hoan, vốn không định nói chuyện thế nhưng nghe thế liền cười nói, "Không quét mới tốt, còn có thể nặn người tuyết."
Ý cười trên mặt Đổng thúc ngày một sâu, "Tiểu thư nhớ đừng để tay mình bị đông cứng."
Tần Sương vội đáp, "Không có!" Sau đó Đổng thúc lại tiếp tục nói, "Trong nhà có nhiều phòng vẫn còn chưa thu dọn xong, không nghĩ là sẽ có người đến ở, chỉ có mấy chỗ ở phía Tây này vốn rộng rãi thoáng đãng chút."
"Ở phía Đông, bên Đông uyển có một vườn mai, phu nhân thích nơi đó, bên đó cũng yên tĩnh nữa."
Đổng thúc nói xong lại giơ tay lên mời. "Mời đi bên này..."
Tần Hoan nhìn thoáng qua phía Đông, chỉ thấy toàn là mái nhà cong cong bị tuyết trắng bao phủ, vốn là dãy nhà rộng lớn lại cực kỳ tinh xảo, thế nhưng bởi vì tuyết rơi trắng bầu trời nên Tần Hoan liền liên tưởng đến những bông hoa giấy trong lễ tang của Tưởng thị.
Đi tiếp theo hành lang gần đó là đến trước mấy viện nhỏ, Đổng thúc đứng lại, "Phu nhân dưỡng bệnh cần yên tĩnh, bởi vậy trong nhà này cũng không an bài quá nhiều người. Trong mỗi gian viện này thì đều có 2 phòng, mọi người nếu có gì cần thì cứ quay lại chỗ đường vào ban nãy, đến chỗ tiểu viện có mai vàng ở ngoài cửa kia tìm ta." Đổng thúc chỉ chỉ tay sau đó lại nói, "Đợi lát nữa sẽ có người đến đưa cơm tối cho mọi người."
Tôn Mộ Khanh gật đầu rồi nói, "Đổng thúc, Hạo Nguyệt sư huynh không ăn cơm cùng với bọn ta sao?"
Đổng thúc lắc đầu, "Sắc trời không còn sớm nữa, thiếu chủ nhân muốn đi chăm sóc phu nhân."
Nói xong ông ấy lại xá một cái với mấy người Tần Diễm, "Thật sự xin lỗi, đã thất lễ rồi."
Tần Diễm vội xua tay, "Không dám không dám, là chúng ta làm phiền rồi, bình thường viện này như thế nào thì giờ cứ thế đi, nghìn vạn lần đừng vì chúng ta đến mà quấy nhiễu phu nhân dưỡng bệnh, nếu không chính là lỗi của bọn ta rồi."
Thấy vậy Đổng thúc cười trấn an sau đó lại nhìn lên trời, "Trời sắp tối rồi, trung đình còn chưa quét tuyết, mọi người buổi tối đừng nên đi loạn."
Tần Diễm đáp lại một câu, Đổng thúc khẽ ho 2 tiếng rồi mới xoay người rời khỏi.
Đổng thúc vừa đi thì Tôn Mộ Khanh liền cười cười chỉ vào sân viện ở cách đó không xa rồi nói, "Viện của chúng ta ở ngay sát cạnh nhau, các ngươi... các ngươi muốn trú ở đâu?"
Tần Sương đương nhiên là ở chung với Chu Hoài, ba tỷ muội Tần Tương cũng chọn lấy 2 viện. Tinh thần Tần Tương vẫn còn mệt mỏi, Tần Sương nghe thấy thế thì ngay lập tức nói, "Ta ở cùng với Cửu muội muội..."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tần Sương thật lòng thật dạ gọi Tần Hoan là Cửu muội muội, Phục Linh khẽ nhíu mày, Tần Sương lại nhìn sang phía Tần Hoan, nàng gật đầu, "Thế nào cũng được."
Tần Diễm cười cười rồi lại nhìn sang Tần Tương, "Ngũ muội muội có sợ hãi không?"
Tần Tương nhìn suy nhược như cọng hành, nàng cười cười, "Đương nhiên là không."
"Được, vậy mấy người bọn muội vào thu xếp một chút đi..."
Mấy người gật đầu, mỗi người vào trong một viện. Tôn Mộ Khanh ngoái hẳn đầu sang nhìn về phía Tần Hoan, có vẻ như rất muốn đi theo nàng thế nhưng nhớ lại dù sao nàng cũng là cô nương cho nên hắn lại quay đầu sang nhìn Tần Diễm, "Tần công tử, ta cùng ngươi vào xem."
Đương nhiên Tần Diễm vui vẻ đồng ý, rất nhanh liền cùng nhau bước vào viện.
Tần Sương nếu đã muốn ở cùng với Tần Hoan, dù sao cũng có hai gian phòng cho nên Tần Hoan cũng không thèm để ý. Vào đến viện nàng lại để cho Tần Sương chọn phòng trước. Tần Sương tùy ý chọn một gian sau đó dẫn theo Vãn Tình và Tú Vân vào trong. Còn bên này Tần Hoan dẫn Phục Linh và Vãn Hạnh đẩy cửa ra, gian phòng trông có vẻ lịch sự tao nhã hơn so với tưởng tượng của Tần Hoan, chỉ là vừa thấy thì biết đã rất lâu không có người ở rồi, khắp nơi đều có mùi ẩm thấp.
"Tiểu thư, vì sao Tôn thần y lại mua lại một tòa trạch viện lớn đến như vậy?"
Phục Linh đặt đồ xuống rồi tò mò nói, "Tòa trạch viện này quá lớn, thế nhưng chỉ có vài người ở, chẳng phải sẽ cực kỳ khiếp sợ sao?"
Tần Hoan bước vào trong mở một cửa sổ ra, bên ngoài mặc dù gió lạnh rét thấu xương thế nhưng lại có thể khiến cho mùi ẩm thấp trong phòng này bay đi bớt, "Đúng là tòa trạch viện này có hơi lớn thật, thế nhưng phong cảnh lại cực kỳ đẹp. Tôn phu nhân nếu muốn dưỡng bệnh thì cũng coi như thích hợp."
Phục Linh chau mày, "Muốn dưỡng bệnh chẳng phải nên tìm một chỗ đông người một chút sao? Tòa trạch viện này quá vắng vẻ, trong phòng đều có mùi ẩm mốc, ngược lại nô tỳ cảm thấy không thích hợp cho người bệnh ở."
Tần Hoan bật cười, "Gian phòng này rất lâu không có người ở thì mới như vậy, phía Đông chắc chắn sẽ không như vậy đâu."
Phục Linh nghĩ nghĩ rồi cảm thấy có vẻ như Tần Hoan nói có lý, nên cũng cười cười, "Vậy nhất định là do nô tỳ nghĩ nhiều quá rồi, có lẽ Tôn phu nhân vốn đã không thích đông người ầm ĩ."
Tần Hoan gật đầu, "Đúng là như vậy..."
Đang nói chuyện thì ngoài cửa viện đột nhiên vang lên tiếng của Tôn Mộ Khanh, "Cửu cô nương? Ta có thể vào không?"
Tần Hoan nghe thấy thế vội vàng đi đến cửa, thấy trên tay Tôn Mộ Khanh đang bê cái gì đó đứng thập thờ ở ngoài cửa. Tần Hoan lên tiếng, "Tôn công tử, xin mời vào..."
Nàng vừa dứt lời thì Tôn Mộ Khanh bên một chậu than đến, "Cửu cô nương, gian phòng này bên dưới không có địa long, trước tiên cứ gom mấy chậu than này lại đốt đi, tránh cho các ngươi bị lạnh."
Tuyết đọng trong viện đã quét hết, có thể thấy được vì nghênh đón bọn họ nên Đổng thúc đã phải tốn không ít công phu. Tần Hoan thấy Tôn Mộ Khanh như vậy thì trong lòng hơi cảm động, ngay lập tức nhớ lại rất nhiều chuyện năm xưa.
"Cửu cô nương, nhìn xem trong phòng còn thiếu gì không, cứ nói cho ta biết là được..."
Tôn Mộ Khanh cứ bận trước bận sau, cứ như một người chạy việc vặt mà lại vui vẻ. Tần Hoan thấy thế cong môi cười, "Không cần, Tôn công tử cũng về nghỉ ngơi đi."
Tôn Mộ Khanh vui tươi hớn hở, sau đó mới xoay người đi ra ngoài. Hắn vừa đi thì Phục Linh cười nói, "Tôn công tử thật đúng là thú vị, chẳng qua tiểu thư chỉ cho một chút lộ phí thôi vậy mà báo đáp chúng ta cuồn cuộn như sóng trào vậy!"
Tần Hoan đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, mãi đến khi bóng dáng của Tôn Mộ Khanh vui vẻ đi khuất khỏi cửa viện thì trong lòng nàng đột nhiên có chút buồn bã. Trong số những người nàng đã từng gặp thì Tôn Mộ Khanh là người thuần khiết nhất. Nhẩm tính một chút, khoảng cách từ lúc Thẩm gia gặp chuyện không may đến nay đã trôi qua 3 tháng, hắn có biết Thẩm Hoan đã chết rồi không?
Cứ như có một con dao cùn đang cứa từng nhát từng nhát vào trái tim rỉ máu của nàng, thế nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể im lặng mà lắc đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]