"Đã thu dọn xong rồi, muội cũng không có quá nhiều đồ cần đem đi."
Vừa nghe thấy câu này thì Tần Diễm lại hỏi, "Cửu muội muội chỉ cần mang đồ cần dùng trên đường là được rồi. Đến kinh thành Cửu muội muội muốn cái gì sẽ có cái đó, thích gì Tam ca sẽ mua cho."
Tần Hoan cong môi cười, má lúm đồng tiền ẩn hiện khiến cho nụ cười của nàng vừa dịu dàng lại vừa được lòng người, "Tam ca đối xử với muội tốt thật!"
"Đó là đương nhiên rồi!" Cả người Tần Diễm đều toát lên vẻ hòa thuận thân thiết, hắn lại tiếp tục hỏi một chút về những yêu thích hàng ngày của nàng ở Tần phủ. Tần Hoan trả lời từng câu một, Tần Diễm hiểu rồi lại không ngừng tán thưởng, tâm sự mãi tận gần nửa canh giờ sau mới rời khỏi.
Tần Diễm vừa đi thì Phục Linh chau mày, "Sao Tam thiếu gia lại có vẻ ân cần..."
Tần Hoan nheo mắt trầm tư giây lát, nghĩ đến con đường về kinh vẫn còn thời gian 1 tháng nên tạm thời không phỏng đoán tâm tư của Tần Diễm vội. Nàng dùng điểm tâm xong lại đi đến Lâm Phong viện, dọc đường nàng vẫn nhíu chặt lông mày, Phục Linh thấy thế thì hỏi thăm, "Tiểu thư lo lắng cho thiếu phu nhân sao? Ngày mai bọn ta phải đi rồi..."
Tần Hoan gật đầu, "Lần này đi rồi thì chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại, sau này trong phủ cũng chỉ còn lại có một mình tẩu ấy rồi."
Phục Linh cũng thở dài, "Cũng chẳng còn cách nào khác, thật sự quá đáng thương cho thiếu phu nhân và tiểu bảo bối. Nếu như phu nhân thay đổi tính tình thì còn được, đằng này vẫn cứ như vậy thì đúng là thiếu phu nhân sẽ khổ sở rồi."
Tần Hoan mím môi không nói chuyện, chẳng bao lâu sau đã đến trước cửa Lâm Phong viện. Vừa mới vào trong thì Tần Hoan đã cảm thấy hôm nay Lâm Phong viện cực kỳ yên tĩnh, nàng đảo mắt nhìn quanh theo bản năng thì thấy được có gì đó không ổn cho nên mới vội vàng đi thẳng vào phòng chính.
Mắt thấy đã vào đến tận cửa rồi mà vẫn còn không gặp một ai, Tần Hoan đột nhiên hoảng sợ rồi gần như lao vào trong phòng. Vừa vào đến cửa thì bước chân Tần Hoan dừng khựng lại. Ở trên giường, từ trước đến nay mỗi lần nàng đến đây thì Diêu Tâm Lan luôn nằm ngủ thế nhưng hôm nay đã ngồi dậy rồi. Diêu Tâm Lan đã thay y phục mới, tóc cũng búi lên cao, hiện tại nàng đang ngồi dựa vào gối kê đằng sau lưng, mà bên cạnh nàng có một cái bọc quấn, Tần Hoan có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thê Thê ẩn hiện lộ ra bên ngoài.
Diêu Tâm Lan đang trêu đùa Thê Thê, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng phắt đầu dậy.
Tần Hoan thấy Diêu Tâm Lan ngồi dậy thì đã kinh ngạc rồi, không ngờ là nàng còn đang chơi đùa với Thê Thê nữa, sống mũi Tần Hoan đột nhiên cảm thấy cay cay.
Phục Linh đứng phía sau cũng nhìn thấy được, đáy mắt tràn đầy kích động.
"Cửu muội muội, chúc mừng muội..."
Diêu Tâm Lan lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, thế nhưng ngữ điệu lại cực kỳ thoải mái tự tại.
Lúc này Tần Hoan mới cất bước từ từ tiến đến gần, "Đại tẩu, tẩu..."
Diêu Tâm Lan cong môi, nghiêng người bế Thê Thê lên, "Ta đã nghĩ thông suốt rồi."
Thê Thê bi bi bô bô, Diêu Tâm Lan lại cúi xuống hôn con bé một cái, trên mặt tràn đầy tình thương và sự vĩ đại của người làm mẫu thân. Tần Hoan không hỏi, thế nhưng Diêu Tâm Lan lại khẽ nói, "Chờ muội đi rồi thì ta cũng rời khỏi chỗ này."
Tần Hoan tiến nhanh đến, "Đại tẩu nghĩ xong rồi?"
Diêu Tâm Lan nhìn Tần Hoan, gật đầu, "Ừ, nghĩ xong rồi."
Tần Hoan không biết đang nghĩ đến cái gì mà lại hơi do dự, "Nhưng mà, như thế thì cũng không dễ dàng gì."
Khóe môi Diêu Tâm Lan hơi cong, ý cười rõ ràng, trong mắt lại càng thêm kiên định, "Ngày kia phụ thân ta sẽ đến đây."
Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, hóa ra là Diêu Đại nhân sắp đến đây rồi!
Lúc Tần Hoan còn đang ngây người thì Diêu Tâm Lan cười rộ lên, "Lời Cửu muội muội nói mấy hôm nay ta đều đã nhớ kỹ. Cửu muội muội, muội có tấm lòng tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ có người cực kỳ yêu thương muội..."
Diêu Tâm Lan nở nụ cười ôn nhu, trong mắt cũng tràn ngập chân thành. Tần Hoan nhìn nàng như vậy, trái tim vốn luôn thấp thỏm nay đã được thả lỏng. Đây mới chính là Diêu Tâm Lan, đây mới chính là Diêu Tâm Lan trong tưởng tượng của nàng.
Tần Hoan cong môi, "Mượn lời may mắn của Đại tẩu." Nói xong Tần Hoan nghĩ đến chính mình sắp phải đi rồi, lại nghĩ đến chứng bệnh nhanh quên khó nắm bắt của Diêu Tâm Lan. Tần Sâm và Thái Hà đều chết rồi, ngày trước Diêu Tâm Lan cho rằng mọi chuyện xảy ra đều là trong giấc mơ vẫn luôn khiến cho Tần Hoan nghi hoặc. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cẩn thận lên tiếng, "Sau này Đại tẩu nếu có chỗ nào không khỏe thì chắc chắn phải đến tìm muội."
Trên mặt Diêu Tâm Lan là vẻ trầm tĩnh của một người vừa trải qua khổ tận cam lai, "Được, ta biết rồi, đại phu trên đời này ta chỉ tin tưởng nhất vào muội."
Lựa chọn tỉnh lại trước khi Tần Hoan rời đi một ngày, Diêu Tâm Lan muốn để cho Tần Hoan được yên tâm. Biết Tần Hoan phải đi ngay thì nàng ra lệnh cho người thu thập mấy hòm lớn rồi tặng cho Tần Hoan. Khi Tần Hoan đến đây không nhìn thấy hạ nhân nào bởi vì Diêu Tâm Lan đã sai bọn họ đến nhà kho mang bảo vật đến chỗ Tần Hoan rồi.
Của hồi môn của Diêu Tâm Lan cũng được tính là mười dặm hồng trang, bây giờ đồ mà nàng tặng cho Tần Hoan mỗi món đều là hàng thượng phẩm. Tần Hoan nhìn mấy hòm lớn kia chỉ tặc lưỡi, cuối cùng không lay chuyển được Diêu Tâm Lan nên chỉ chọn một hộp nhỏ nhẹ nhất mang đi mà thôi. Đợi đến khi Tần Hoan về đến viện của mình mở ra, bên trong là một viên trân châu Đông Hải to như trứng chim bồ câu đang tỏa ra ánh sáng cực kỳ tươi đẹp rực rỡ.
Đến buổi chiều thì Tần Hoan cảm thấy là bản thân dường như đã mang đi tất cả mọi thứ. Ban đầu nàng cứ tưởng chỉ mang theo 1 hòm là đủ rồi, thế nhưng khi Phục Linh và Vãn Hạnh bê từng hòm từng hòm ra thì thấy có đến tận 6 hòm lớn. Tần Hoan mới nhìn thôi đã cảm thấy nhức đầu, thế nhưng khi nghe đến Phục Linh nói Tần Tương mang theo 10 hòm còn Tần Sương cũng có 8 hòm thì nàng mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì Tần Hoan và Phục Linh đã thức dậy, mà toàn bộ Tần phủ cũng đã tỉnh lại sau giấc mơ dài. Tần Hoan rửa mặt chải đầu xong, chờ cho bọn hạ nhân khiêng toàn bộ rương hòm lên xe ngựa rồi thì nàng mới đến Lâm Phong viện từ biệt Diêu Tâm Lan, sau đó lại đi theo mấy người Tần Tương ra cửa phủ.
Bởi vì 3 tỷ muội Tần Hoan mang theo không ít đồ dùng cho nên hiện tại đoàn xe ngựa đã có đến khoảng 10 chiếc. Bốn chiếc phía trước là xe của 3 tỷ muội Tần Hoan và Tần Diễm, xe phía sau là chở đồ đạc của mọi người. Đợi cho đến lúc trời sáng rõ lên thì một đoàn người và xe cùng với 12 hộ vệ theo bảo vệ liền chậm rãi đi về hướng cửa thành.
Trên phố, tửu quán trà lâu vẫn còn chưa mở cửa, mấy người bán hàng rong cũng chỉ vừa mới dọn ra. Đoàn xe của Tần phủ im hơi lặng tiếng đi ra khỏi thành, ra đến ngoài rồi Lâm thị mới kéo tay Tần Tương không muốn buông ra. Tần Lệ đứng bên cạnh cũng ra dáng vẻ huynh trưởng, dặn dò Tần Sương xong rồi mới quay sang căn dặn Tần Hoan, tình cảnh ly biệt cực kỳ cảm động.
"Tương Nhi, nhớ kỹ lời mẫu thân nói..."
Tần Tương cầm khăn lau nước mắt, "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi biết rồi, nữ nhi nhất định sẽ sớm quay về thăm mẫu thân."
Lâm thị gật đầu lia lịa rồi nhìn sang phía Tần Diễm, "Vẫn xin Thế tử chăm sóc 3 tỷ muội bọn nó nhiều hơn."
Tần Diễm nở nụ cười ấm áp, "Tam thúc mẫu yên tâm, Tần Diễm nhất định sẽ hộ tống 3 vị muội muội bình an đến kinh thành. Phu nhân cứ chờ tin tốt của bọn ta là được..."
Lâm thị không nhịn được mà rơi lệ không thôi, nắm chặt lấy tay Tần Tương không muốn buông ra. Tần Diễm nhìn thấy thế cũng không tiện thúc giục, chỉ có Tần Hoan và Tần Sương đứng bên cạnh thấy hơi cô đơn lẻ bóng. Tần Lệ đi đến trước mặt Tần Sương khẽ nói, "Lục muội muội, nhớ rõ phải biết kiềm hãm tính tình của muội."
Tần Sương hừ nhẹ một tiếng, "Nhị ca đi chăm sóc Đại tẩu và Thê Thê thật tốt đi."
Tần Lệ thở dài, "Những chuyện này không cần muội phải nói."
Tần Hoan biết Diêu Tâm Lan vẫn còn chưa nghĩ thông suốt hoàn toàn, Diêu Đại nhân chưa đến thì hiện tại hơi phức tạp. Dựa vào cách nghĩ của nàng thì nàng cũng không muốn Diêu Tâm Lan ở lại trong vũng bùn của Tần phủ mà lỡ dở cả một đời.
Tần Hoan chỉ nghe chứ không nói gì, còn bên này cuối cùng thì Lâm thị cũng đã hạ quyết tâm rồi lau nước mắt, "Được, không chậm trễ thời gian của mấy đứa nữa, mấy đứa lên xe ngựa đi thôi..."
Tần Tương nghe thấy thế cũng lưu luyến không rời khỏi Lâm thị, Tần Hoan và Tần Sương cùng nhún người chào từ biệt, nhưng khi 3 người đang định lên xe thì hướng cửa thành có 3 con ngựa chạy vội đến. Phục Linh nhìn sang thì nhất thời kinh hỉ, "Tiểu thư, là Quận chúa!"
Tần Hoan ngừng chân lại, cùng lúc đó tất cả mọi người đều nhìn về hướng cửa thành.
Ba con ngựa lớn phi nhanh đến, người dẫn đầu đúng là Nhạc Ngưng, phía sau là 2 người khí vũ hiên ngang cực kỳ tuấn dật, đương nhiên là Nhạc Giá và Nhạc Thanh. Nhìn thấy 3 người này Tần Hoan không kìm lòng nổi mà chạy lên đứng đằng trước.
Ba người Nhạc Ngưng đã đến trước mặt nàng trong giây lát, Nhạc Ngưng xoay người nhảy xuống ngựa, "Cũng may các ngươi vẫn chưa đi! Suýt chút nữa đã bỏ lỡ rồi!"
Tần Hoan nhún người đáp, "Sao mọi người lại đến đây?"
Nhạc Giá tiến lên, "Tứ muội muội phải đi đến nơi xa như vậy, đương nhiên bọn ta muốn đến tiễn ngươi."
Nhạc Giá cũng tiến lên phía trước, "Tứ muội muội đi đường cẩn thận!"
Ba người Nhạc Ngưng vừa đến thì hoàn cảnh hiện tại cũng đã thay đổi. Tần Diễm thấy thế liền tiến lên chào hỏi, "Nhạc Thế tử, đã lâu không gặp."
Nhạc Quỳnh thấy thế cũng chào hỏi, Tần Diễm hàn huyên với mọi người, "Không ngờ được trước khi đi còn có thể nhờ vào phúc của Cửu muội muội mà gặp được huynh muội các ngươi. Lần trước khi gặp nhau thì chúng ta vẫn còn là mấy đứa trẻ, vừa ly biệt đã 10 năm, Thế tử quyết liệt như gió, Quận chúa không thua nam nhi, ngay cả Nhị thiếu gia cũng không thua kém gì ai rồi."
Mặc dù Nhạc thị đã đến Cẩm Châu nhiều năm thế nhưng huynh muội Nhạc Ngưng trước đây đều lớn lên ở kinh thành nên đương nhiên đã từng gặp mặt Tần Diễm. Mọi người trò chuyện một hồi, cuối cùng Nhạc Giá nhìn sang Tần Hoan nói, "Cửu muội muội của ngươi cũng là Tứ muội muội của bọn ta, suốt hành trình này xin nhờ Tần huynh chăm sóc nhiều hơn, đợi sau này có dịp hồi kinh ta lại đến cửa cảm ơn một lần nữa."
Tần Diễm cười sảng khoái chắp tay, "Mọi người yên tâm, đương nhiên sẽ không làm Cửu muội muội thiếu đi một cọng tóc! Hiện giờ đã không còn sớm nữa, chúng ta liền từ biệt ở đây thôi. Ta và Cửu muội muội ở kinh thành chờ các ngươi..."
Mấy người Nhạc Giá gật đầu, lại dặn dò Tần Hoan vài câu. Trong lòng Tần Hoan có hơi buồn bã, thế nhưng nhìn mặt trời đã dần lên cao thì lại không thể không lên xe ngựa nữa. Lúc bánh xe dịch chuyển, Tần Hoan vén màn xe lên thì thấy ba người Nhạc Ngưng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả Tần Lệ và Lâm thị cũng đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn các nàng rời đi.
Trong lòng Tần Hoan đột nhiên đau đớn, lần này về kinh đường xá núi non trùng điệp, thế sự lại vô thường khó có thể dự liệu được, chia xa rồi không biết đến khi nào nàng mới có thể gặp lại được mọi người?
Gió thu đầu tháng 10 mát mẻ hiu quạnh, mặt trời lên cao xóa sạch tia nắng nhẹ nhàng lúc ban mai, ánh sáng chói chang lan tỏa khắp vòm trời. Tần Hoan cứ như một con kiến nhỏ bé hèn mọn, cõng trên lưng hàng ngàn điều chưa biết chưa hiểu và kỳ vọng, có đau buồn phẫn uất, có cô đơn lẻ bóng, con kiến bò từng chút từng chút một về phía Bắc, đến kinh thành Lâm An của Đại Chu...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]