🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 127: Lên đường hồi kinh (1)

"Điện hạ vào đây bằng cách nào?" Tần Hoan nhìn cửa sổ bốn phía đóng chặt, thế nhưng giọng nói lại hoàn toàn bình tĩnh.

Yến Trì hất hàm ý chỉ hắn vào bằng hướng cửa chính, "Từ đằng kia đi đến, lần trước ngươi mời ta đến chỗ này nên giờ liền tự chủ trương ở chỗ này chờ ngươi..."

Tần Hoan chau mày, hắn đường đường chính chính đi vào đây từ cửa chính?!

Nghĩ sao hắn lại có thể cẩu thả như vậy thì Tần Hoan không khỏi lắc đầu. Yến Trì võ công cao cường, mà trong viện chỉ còn lại có một mình Vãn Hạnh cho nên đương nhiên không hề phát giác ra. Vẻ mặt nàng hơi tối, nàng nhìn sang Yến Trì nói, "Điện hạ vụng trộm xông vào nhà dân, có biết tuân thủ luật pháp hay không?"

Yến Trì vẫn đứng ung dung nhàn nhã, thế nhưng vẻ mặt phấn khởi của hắn đột nhiên lại trở nên đen xì. Tần Hoan đảo mắt nhìn sang chỗ khác thì thấy giày và vạt áo Yến Trì dính đầy bùn đất. Hoắc Hoài Tín từng nói hôm nay hắn đến chỗ đóng quân phía Tây để bắt người.

Yến Trì tiến lên 2 bước rồi nói, "Nếu như ta có lý do thì sao?"

Tần Hoan hơi ngẩng mặt lên nhìn Yến Trì, "Thế thì phải xem xem lý do là gì?"

"Đến tặng lễ vật thì sao?" Yến Trì nhìn Tần Hoan từ trên cao xuống, hắn vừa đưa tay lên thì trong lòng bàn tay đã xuất hiện một miếng lệnh bài.

Ánh mắt Tần Hoan rơi lên trên miếng lệnh bài đó, thấy lệnh bài màu đen tuyền, bên trên dùng sơn vàng viết một chữ 'Yến', góc phải phía dưới lại có một chữ 'Duệ' nho nhỏ. Đây đích xác là lệnh bài của Duệ Thân vương phủ.

Tần Hoan khẽ chau mày, "Điện hạ đây là có ý gì?"

Yến Trì đưa lệnh bài cho Tần Hoan rồi nói, "Đây là lễ vật hôm nay ta tặng ngươi."

"Vì sao Điện hạ phải cho ta lễ vật?" Tần Hoan mở to mắt nhìn Yến Trì, Yến Trì không phải người của An Dương Hầu phủ cho nên không cần thiết phải tặng quà.

Yến Trì khẽ cười, "Ngươi cũng biết Thái trưởng Công chúa xuất thân từ Hoàng tộc mà? Ta gọi người là cô nãi nãi, nếu ngươi đã là cháu gái của Thái trưởng Công chúa thì chẳng lẽ không phải người thân của ta à?"

Tần Hoan nghe thấy lời này chỉ cảm thấy cực kỳ vô lý, cho nên càng không thể nhận lấy lệnh bài kia được, "Thứ nhất, Điện hạ không cần phải cho ta lễ vật. Thứ hai, lễ vật này quá quý trọng rồi, Tần Hoan không dám nhận."

Yến Trì cười ra vẻ rất thật thà chất phác, âm thanh trầm thấp mà lại cực kỳ hoa lệ rơi vào trong lỗ tai nàng, trực tiếp khiến cho lỗ tai nàng có chút ngứa ngáy.

Yến Trì chỉ cười mà không nói câu nào, ánh mắt hắn lại nhìn thẳng vào mặt Tần Hoan không hề nhúc nhích. Mãi một lúc sau thấy hắn vẫn luôn nhìn mình như thế thì Tần Hoan liền lùi về đằng sau một bước, "Điện hạ quả thật không cần tặng ta lễ vật..."

"Đây là để cho ngươi phòng thân." Giọng nói Yến Trì cực kỳ ung dung.

Tần Hoan hơi kinh ngạc, nhìn lệnh bài đen tuyền kia rồi chau mày, "Quận chúa cho ta ám tiễn đã có thể phòng thân rồi, còn lệnh bài này... sao có thể phòng thân? Chẳng lẽ có cơ quan ngầm gì à?"

Ý cười trên mặt Yến Trì càng sâu, tựa hồ như không nghĩ đến Tần Hoan lại còn có thể nói đùa với hắn như vậy cho nên chỉ giây lát thôi mà tâm tình hắn càng tốt lên. Hắn vẫy vẫy lệnh bài rồi nói, "Quận chúa cho ngươi ám tiễn là để đề phòng dân tặc, còn nếu ngươi gặp quan tặc thì phải thế nào?"

Tần Hoan mở to mắt nhìn, điều này đúng là nàng không nghĩ đến, thế nhưng...

"Lần này đến đón bọn ta chính là Thế tử Trung Dũng Hầu phủ, như vậy chắc hẳn sẽ không gặp phải quan tặc đâu."

Yến Trì nghe câu này thì trong mắt lộ ra chút châm biếm, "Ngươi nói là Tần Diễm của Trung Dũng Hầu phủ?"

Tần Hoan gật đầu, Yến Trì lại giơ lệnh bài lại gần Tần Hoan một chút, "Tin ta đi, lệnh bài này hữu dụng hơn hắn."

Tần Hoan suy nghĩ một chút, "Lệnh bài này chắc chắn là vật thường dùng của Duệ Vương phủ, đưa cho ta thật sự không thích hợp."

Khóe môi Yến Trì lại cong lên, đêm nay hắn đã cười không ít rồi, có vẻ như tâm tình cực kỳ tốt, "Ngươi nghĩ quá nghiêm trọng rồi, lệnh bài này chỉ là đưa cho mấy người như Bạch Phong dùng thôi. Một khi đưa lệnh bài này ra biểu hiện là ngươi có quan hệ với Duệ Thân vương phủ, dân tặc thì có lẽ không nhận ra được thế nhưng quan tặc lại không ai dám dính vào. Ngươi đi lên phía Bắc quãng đường kéo dài suốt 1 tháng, nếu như gặp gió tuyết thì càng chậm trễ hơn nữa, mà càng vào đông thì lưu dân ở phía Bắc lại càng đông hơn nữa cho nên cũng không hề thiếu những hôn quan tiếp tay cho giặc. Đây chính là cho ngươi bùa hộ mệnh."

Tần Hoan nghe xong thì trong lòng âm thầm gật đầu, dựa theo kinh nghiệm trước đây cho thấy vào mùa đông thì phương Bắc đúng thật là cực kỳ gian khổ, lưu dân nạn dân cũng không phải là ít, thế nhưng... nhưng đây cũng không phải lý do để nhận lễ vật của hắn.

Tần Hoan chậm rãi lắc đầu, "Vẫn là không thể, lời này của Điện hạ coi như là báo trước để cho ta cảnh giác. Điện hạ không cần phải lo lắng, dọc đường này ta tự sẽ chu toàn."

Yến Trì nhăn mày, "Quả thật không cần?"

Tần Hoan gật đầu, "Không công không hưởng lợi, phần lễ vật này của Điện hạ quá mức quý trọng."

"Tiểu thư, đều đặt... Á..."

Phục Linh mới từ phòng trong đi ra còn chưa kịp nói hết câu thì đã nhìn thấy Yến Trì đứng bên cạnh Tần Hoan. Hiện tại đã khuya lắm rồi, mà ban nãy lúc nàng đi vào rõ ràng trong phòng tối đen như mực, mới nhanh như vậy, Yến Trì là từ đâu đến đây?

Phục Linh kinh ngạc, theo bản năng lại sợ hãi Yến Trì nên mặt mũi lập tức trắng bệch ra rồi nghiêm túc cúi đầu, "Điện hạ... Điện hạ..."

Nhìn thấy Phục Linh, ánh mắt Yến Trì lập tức rơi lên trên người nàng, "Ngươi qua đây."

Phục Linh ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Yến Trì giây lát, xác định Yến Trì đang nhìn mình thì mới khép na khép nép cẩn thận dè dặt đi đến trước mặt Yến Trì. Yến Trì đưa lệnh bài cho Phục Linh, "Đây là ta cho tiểu thư nhà ngươi, ngươi thay nàng cất kỹ đi, nếu như thất lạc thì sẽ hỏi tội một mình ngươi."

'Điện hạ..." Tần Hoan đang định ngăn lại thì phía bên này Phục Linh đã cúi gằm mặt rồi giơ 2 tay lên nhận lấy lệnh bài.

Tần Hoan 1 tay nắm chặt lấy tay Phục Linh, còn 1 tay cầm lệnh bài đưa qua trả lại cho Yến Trì, "Điện hạ, vật này quả thật ta không thể nhận."

Yến Trì lui về phía sau một bước sau đó nhìn sang Phục Linh, "Ta vừa nói gì ngươi có nhớ không?"

Phục Linh không hiểu tình hình trước mắt, nàng không sợ hãi tiểu thư nhà mình thế nhưng cực kỳ sợ hãi Yến Trì. Nàng bị hắn hỏi đến nên theo bản năng dùng tốc độ cực kỳ nhanh trả lời, "Thay tiểu thư cất kỹ, nếu như thấy lạc thì sẽ hỏi tội một mình nô tỳ!"

Thấy Phục Linh phản ứng vừa nhanh lại vừa cực kỳ vững chắc, đáy mắt Yến Trì lộ ra vẻ mãn nguyện. Hắn liếc nhìn Tần Hoan một cái, mắt phượng hơi híp lại, "Ta chỉ hy vọng ngươi không cần dùng đến, nhưng khi nào gặp phiền toái thì đừng do dự mà dùng."

Tần Hoan mím chặt môi, "Điện hạ..."

Trong lòng Tần Hoan vẫn có hơi bất an, đây là vật của Duệ Thân vương phủ, nàng mang theo chỉ sợ Yến Trì rước lấy tai vạ.

Yến Trì thở dài, vẻ mệt mỏi trên mặt cũng càng lộ rõ ra. Hắn xoay người nhìn thoáng qua gian phòng này sau đó chỉ sang giường thấp bên cạnh cửa sổ, "Tối nay có thể cho ta mượn dùng giường nhỏ này của ngươi không?"

Tần Hoan sửng sốt, "Điện hạ muốn làm gì?"

Yến Trì kéo kéo cổ áo chính mình, "Sáng sớm ngày mai còn phải đi phía Tây, phó tướng chỗ đóng quân đó đã bỏ trốn rồi nên hiện tại vẫn chưa bắt được người. Lần này mà đi có khi phải 3 ngày sau mới có thể trở về, lúc đó ngươi cũng đã đi rồi."

Trong lòng Điện hạ đột nhiên rùng mình, "Cho nên Điện hạ..."

Nàng còn chưa nói hết câu thì Yến Trì đã ngồi xuống giường nhỏ kia, trên giường có chăn ấm nệm êm, vốn là nơi thỉnh thoảng Tần Hoan chợp mắt một chút nhưng hiện tại chỗ đó vẫn còn để bàn dài. Tần Hoan nhìn gương mặt mệt mỏi của Yến Trì có chút bất đắc dĩ, "Điện hạ... Vì sao không quay về Hầu phủ?"

Yến Trì vỗ vỗ bụi đất trên y phục, "Đi đi lại lại tốn quá nhiều thời gian, mà bọn họ đều không biết hôm nay ta quay về. Nếu như hiện tại về phủ thì khó tránh khỏi làm kinh động đến nhiều người."

Yến Trì hơi ngừng lại rồi nhìn sang Tần Hoan, "Thế nào? Không thể ở lại?"

Trên mặt Yến Trì lộ ra vẻ lạnh lùng, trong mắt lại có chút u ám, cứ như một câu 'Không được' của Tần Hoan sẽ khiến cho hắn cực kỳ thất vọng. Tần Hoan nhìn hắn rồi lại nhìn sắc trời bên ngoài, nghĩ đến hắn vào đây cũng không ai biết cho nên đành phải nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Điện hạ có thể ở lại, chỉ có điều..."

Yến Trì có vẻ cực kỳ mệt mỏi, chỉ đang chờ câu nói của Tần Hoan. Ngay lúc nàng nói xong chữ 'ở lại' thì hắn đã giơ tay quơ lấy án kỷ đặt sang bên cạnh. Trong nháy mắt Yến Trì có vẻ như đã dỡ đi toàn bộ khí thế trên người mình, cả người mệt mỏi dựa vào giường nhỏ, "Ngươi yên tâm, nhất định sẽ không để cho người khác biết được, cũng sẽ không bước ra khỏi phòng sưởi này nửa bước."

Tần Hoan hơi nhăn mày, điểm này đương nhiên là nàng tin hắn.

Nhìn dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi của Yến Trì thì Tần Hoan đành thở dài. Đây vốn là không hợp tình hợp lý thế nhưng nàng cũng không hề nói ra câu cự tuyệt, nàng nhìn sang phía Phục Linh, "Đi lấy chăn và gối đầu đến đây." Nói xong nàng lại nhìn Yến Trì, "Điện hạ có cần rửa mặt chải đầu? Có cần dùng cơm không?"

Yến Trì nghe thấy thế thì đứng lên sau đó giơ tay lên kéo cổ áo ra. Tần Hoan trợn tròn mắt sau đó theo bản năng mà xoay lưng lại.

Yến Trì khẽ cười sau lưng nàng, "Không cần cơm, cũng không cần rửa, 3 ngày rồi không chợp mắt cho nên ở chỗ này của ngươi nghỉ ngơi một chút, mai còn phải chạy qua bên đó."

Vừa nói xong thì Phục Linh cũng ôm chăn gấm cùng gối đầu đến, thế nhưng chỉ đứng ở trước mặt Tần Hoan mà không dám tiến lên. Tần Hoan lườm nàng một cái, nhận lấy đồ rồi quay lại đặt ở trên giường nhỏ bằng tốc độ nhanh nhất. Sau đó nàng không nhiều lời nữa, cũng không nhìn Yến Trì cái nào mà trực tiếp đi nhanh ra cửa. Phục Linh chạy đi còn nhanh hơn nàng, ra đến cửa rồi còn cẩn thận quay lại đóng cửa.

"Ngươi dọc đường nhớ bảo trọng."

Trước khi cánh cửa khép lại, Tần Hoan chỉ nghe thấy một câu nói sau cùng của hắn, nàng gật đầu với cánh cửa rồi quay đầu đi về phía sảnh chính. Mới đi được vài bước nàng lại quay đầu lại, thấy bên trong phòng sưởi không hề có động tĩnh gì, nàng kìm chế kích thích muốn chạy đến gần nghe lén của mình rồi mím môi quay vào phòng trong. Vừa vào đến cửa thì Phục Linh hoảng sợ đứng ngây ngốc.

"Tiểu thư..."

"Thế tử Điện hạ là chủ tử của em hay ta mới là chủ tử?"

Tần Hoan cảm thấy lệnh bài trong tay mình nặng trĩu, thế nhưng lại cứ như mang theo hơi ấm trên người Yến Trì. Nàng thở phì phò ngồi ở trên giường, sau đó lại thở phì phò nhìn sang Phục Linh. Phục Linh vẻ mặt cực kỳ đau khổ tiến lên phía trước, "Tiểu thư, cũng không phải là nô tỳ tự tiện quyết định, thật sự là... thật sự là Thế tử Điện hạ quá mức đáng sợ, nô tỳ nhát gan, nô tỳ sợ Thế tử Điện hạ..."

Phục Linh ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Hoan rồi ngửa đầu lên kể khổ, chỉ kém quỳ xuống dưới chân Tần Hoan mà thôi, "Tiểu thư, hiện giờ Thế tử Điện hạ vẫn còn ngủ ở trong phòng sưởi đó, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Chuyện này nếu để cho người ngoài biết thì chỉ sợ danh dự của tiểu thư khó giữ được."

Tần Hoan nhăn chặt mày lại, nhìn sang Phục Linh thì có tức giận cũng không thể phát tác được rồi.

Nàng không nên để Yến Trì ở lại, thế nhưng cũng không biết tại sao mà không nói được ra câu cự tuyệt. Hắn ở lại đây cực dễ dẫn đến phiền toái, thế nhưng ở thì cũng đã ở lại rồi, chẳng lẽ hiện tại nàng còn có thể lại đổi ý mà đuổi hắn ra ngoài sao?

Tần Hoan nắm thật chặt lệnh bài trong tay, lông mày càng nhíu chặt hơn nữa, "Em đi căn dặn Vãn Hạnh, chú ý đến động tĩnh bên ngoài, nếu như có người đến thì phải ngăn cản trước sau đó mới vào thông báo, sau đó... em đi nghe ngóng một chút động tĩnh bên trong phòng sưởi."

Phục Linh co rụt cả người lại, "Nô tỳ không dám đâu..."

Tần Hoan thở dài một hơi, đang yên đang lành sao đột nhiên Phục Linh cứ coi Yến Trì như thú dữ lũ lụt vậy? Thế mà Phục Linh lại không hỏi trước ý kiến của nàng đã ngay lập tức nghe theo lời Yến Trì nói, thế này là hành vi gì chứ?"

Tần Hoan trợn trừng mắt, "Em có đi hay không..."

Thấy Tần Hoan hiếm khi giận dữ như thế, Phục Linh mới vội vàng đứng dậy, "Nô tỳ đi, nô tỳ đi luôn..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.