"Thẩm Đại nhân có một nữ nhi, ngươi đã từng gặp chưa?"
Trái tim Tần Hoan đập mạnh, trên mặt vẫn tỏ ra bình thản, "Vì sao Thế tử Điện hạ lại hỏi như vậy?"
Ánh mắt Yến Trì thẳng thắn vô tư nhìn Tần Hoan, "Ngươi cực kỳ tôn sùng Thẩm Đại nhân cho nên ta nghĩ có lẽ ngươi đã từng gặp ông ấy, hoặc là gặp thê tử với nữ nhi của ông ấy. Thẩm Đại nhân là quan ở kinh thành, ngươi cũng lớn lên ở kinh thành, có lẽ là đã từng gặp mặt nhau ở các buổi tiệc trà gia quyến giao lưu cũng không chừng."
Trong lòng Tần Hoan thoải mái hơn một chút, nàng lắc đầu, "Không có, không có duyên phận này. Hơn 3 năm trước Thẩm Đại nhân mới đến kinh thành, còn lúc đó ta đã bị đưa đến Cẩm Châu rồi, kể ra cũng hơi đáng tiếc."
Yến Trì gật đầu, "Tên của nữ nhi Thẩm Đại nhân cũng chỉ có một chữ 'Hoan', cứ nghĩ là các ngươi có duyên phận."
Trái tim Tần Hoan lại đập mạnh lần nữa, "Vậy sao? Vậy thì đúng là duyên phận rồi." Tần Hoan hơi ngừng lại rồi nói tiếp, "Phải rồi, quên hỏi Thế tử Điện hạ cái này, đêm hôm đó làm sao Thế tử Điện hạ tìm được ta? Dù sao thì chỗ nhà kho đó cũng ở chỗ cực kỳ hẻo lánh."
Tần Hoan đột nhiên chuyển đề tài, Yến Trì cũng vẫn luôn để chuyện này trong lòng cho nên vẻ mặt hắn trấn định lại, "Từ Hà nói ngươi đi tìm tranh, ta liền nhớ ra có lẽ ngươi lại đến kho sách. Đến kho sách rồi không thấy ngươi đâu nên mới điều tra xung quanh, không ngờ lại nhìn thấy đèn trong nhà kho đó còn sáng."
Trong lòng Tần Hoan cũng giật mình, buổi tối nên chỉ cần đốt đèn lên thì từ xa thật sự có thể nhìn thấy. Câu hỏi này chẳng qua Tần Hoan cố tình lảng tránh nên mới hỏi ra, đợi cho Yến Trì nói xong thì nàng vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài phố xá. Ánh mắt Yến Trì rơi trên người nàng nhưng lại có vẻ u tối, đột nhiên hắn hỏi, "Tần phủ đã như vậy rồi, sau này ngươi định thế nào?"
Tần Hoan quay đầu lại, "Tần phủ chỉ là bị sa sút chút thôi, ta chẳng làm sao cả."
"Tội danh của Tần phủ mặc dù không liên lụy gì đến người khác, thế nhưng suy cho cùng thì vẫn lưu lại tiếng xấu ở thành Cẩm Châu, đối với ngươi luôn luôn không tốt."
Tần Hoan cụp mắt xuống rồi nở nụ cười, "Thanh danh thôi mà, huống chi dù sao ta vẫn là người Tần phủ, không thể nào rời bỏ đi nơi khác được."
Ngữ khí nói chuyện của Tần Hoan rất bình tĩnh, giống như không hề chó chút oán trách nào. Chuyện của Tần phủ thì mấy người trong Tần phủ như Tần Tương có lẽ đều oán hận Tần An. Nghĩ đến tình cảnh xuống dốc không phanh này của Tần phủ hiện giờ, có lẽ trong lòng phải tràn đầy suy sụp lẫn oán trách, thế nhưng Tần Hoan lại bĩnh tĩnh lạ thường.
Yến Trì nhìn sâu vào mắt nàng, sau đó lên tiếng, "Không muốn trở lại kinh thành à?"
Trái tim Tần Hoan như bị ai đó đâm một nhát, thế nhưng nàng vẫn kiên cường cố nén lại hành động muốn gật đầu của mình mà lạnh nhạt nói, "Đi đâu cũng được, phải xem duyên phận thôi. Hiện giờ Tần phủ đã có hoàn cảnh thế này rồi, đúng là không biết tương lai sẽ thế nào."
Yến Trì cũng không nói thêm gì nữa, hắn hiểu được tâm trí và năng lực của nàng.
Xe ngựa chạy dọc theo con phố đi thẳng về phía Tây, trời đã sắp vào đông, cảnh trí trong thành Cẩm Châu trở nên xơ xác tiêu điều hơn trước. Mà hiện nay bầu trời lại càng u ám, gió thổi qua cũng lạnh cắt da, Tần Hoan nhìn sắc màu xám xịt của toàn thành mà trong lòng hơi nặng nề. Đương nhiên là nàng muốn đến kinh thành, không đến kinh thành thì không có cách nào đụng đến án tử của phụ thân. Thế nhưng suy cho cùng hiện nay nàng vẫn mang họ Tần, chuyện này đúng thật không phải là chuyện mà nàng có thể nắm trong bàn tay.
Mặc dù xe ngựa nhỏ hẹp thế nhưng lại đi rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đến trước cửa Hầu phủ.
Mấy ngày chưa đến, Hầu phủ vẫn là vẻ vinh hoa phú quý như vậy, người gác cổng nhìn thấy Tần Hoan và Yến Trì cùng xuống xe thì vội vàng chạy vào thông báo. Tần Hoan và Yến Trì một trước một sau vào cửa, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy Nhạc Ngưng dẫn theo Lục Kỳ đi về phía bọn họ.
"Mới nghĩ mấy ngày nữa ngươi sẽ đến, quả nhiên hôm nay ngươi lại thật sự đến đây!"
Nhạc Ngưng nhìn thoáng qua Tần Hoan, "Sao ngươi có vẻ gầy đi rồi? Tần phủ còn ổn không?"
Tần Hoan nhún người coi như hành lễ, khóe môi hơi cong, "Nhất định là do Quận chúa lo lắng cho nên mới cảm thấy ta gầy, Tần phủ không tệ, ta cũng vẫn ổn, Quận chúa không cần phải quá lo lắng. Thân thể Thái trưởng Công chúa thế nào rồi?"
Sắc mặt Nhạc Ngưng hơi tối nhìn thoáng qua Yến Trì sau đó nàng sóng vai với Tần Hoan đi ở phía trước, "Tốt tốt, mấy ngày nay tổ mẫu đều ra ngoài đi lại, thân thể còn khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều, thuốc ngươi kê cũng vẫn đang uống."
"Vết thương ở chân Ngụy gia Đại công tử thì sao?" Tần Hoan lại hỏi thêm.
Nhạc Ngưng phá lên cười, "Hắn đã rời khỏi Cẩm Châu rồi, vết thương cũng gần như khỏi hẳn rồi."
Tần Hoan hơi ngạc nhiên, "Rời đi rồi? Rời đi lúc nào thế?"
Ngụy Kỳ Chi cũng là bệnh nhân của Tần Hoan, nàng còn chưa có khám xong mà hắn đã đi rồi cho nên nàng không khỏi lo lắng.
"Đi ngay hôm đưa tang lão phu nhân Tần phủ..."
Nhạc Ngưng có vẻ hiểu được suy nghĩ của Tần Hoan nên nàng trấn an, "Ngươi không cần lo lắng, có người bảo vệ hắn chu toàn rồi."
Tần Hoan gật đầu, "Gần đây Tần phủ bận rộn, ta cũng..."
Nhạc Ngưng lắc đầu, "Chuyện của Tần phủ bọn ta đều biết, tổ mẫu và mẫu thân còn đang lo lắng cho ngươi. Tang lễ của lão phu nhân Tần phủ còn chưa đưa thiếp mời mà tổ mẫu đã bảo mẫu thân đến xem rồi."
Tần Hoan hơi cảm kích, hiện tại ác danh của Tần phủ đã lan truyền khắp nơi, địa vị cực kỳ bất tiện, bởi vậy cũng là lý do mà Tần Lệ tổ chức rất đơn giản. Có những bạn cũ cho dù là gửi thiếp thì bọn họ cũng không đến, vậy mà Hầu phủ bên này lại chủ động muốn đi."
"Tình cảnh hiện giờ của Tần phủ cũng không tiện làm to, đa tạ Thái trưởng Công chúa và phu nhân."
Vừa đi vừa nói thì đã gần đến viện của Thái trưởng Công chúa rồi, Lục Tụ đang đứng chờ ngoài cửa, thấy mọi người đến liền nhiệt tình chào đón. Vừa vào đến nơi thì Giang thị đã nắm chặt lấy tay Tần Hoan, "Aida, đúng là khiến cho người ta đau lòng, mấy hôm nay thật sự vốn định bảo Ngưng Nhi đến thăm con một chuyến, thế nhưng Tần phủ đang làm tang sự cho nên bọn ta không tiện thất lễ. Mau vào đây, sao người lại gày gò đi rồi?"
Vừa dứt lời bà đã kéo Tần Hoan đến bên cạnh Thái trưởng Công chúa, Thái trưởng Công chúa lại kéo tay Tần Hoan xuống ngồi bên cạnh mình, "Tần phủ thế nào rồi? Hiện tại trong phủ là do ai chủ sự?"
Mặc dù Tần Hoan là khách thế nhưng cả nhà Nhạc gia lại đối xử với nàng như người thân, nàng đến chỗ này ngược lại lại thấy ấm áp hơn so với ở Tần phủ. Tần Hoan cất lời, "Tần phủ tạm thời không sao, trước mắt là do Nhị ca chủ sự, Thái trưởng Công chúa không cần lo lắng."
Thái trưởng Công chúa liền thở dài một hơi, "Đúng là... cả nhà đang yên đang lành..."
Nói xong Thái trưởng Công chúa lại vỗ vỗ mu bàn tay Tần Hoan, "Nếu con ở bên đó không tốt thì qua đây ở chung với Ngưng Nhi đi, ở bên này vững vàng hơn bên đó rất nhiều."
Tần Hoan cười ấm áp, "Người không cần lo lắng, hạ nhân trong phủ đa phần là lo lắng hoảng sợ, ngược lại thì con thấy cũng chẳng có gì. A, đúng rồi, Đại tẩu sinh rồi, là một nữ nhi, mấy hôm nay đa số thời gian con đều ở bên cạnh Đại tẩu, tiểu bảo bối kia gương mặt cực kỳ giống Đại tẩu, khiến người ta hết mực yêu thích."
"Vậy thì đúng là quá tốt! Đại ca con tốt xấu gì cũng có hậu!"
Mặt mày Thái trưởng Công chúa thư thái vui vẻ, Giang thị ở bên cạnh cũng vui mừng nói thêm, "Đây cũng là một việc tốt."
Mặc dù Tần phủ rối loạn sụp đổ mất tinh thần, cộng thêm người đã chết, toàn bộ trong phủ đều bị bao phủ bởi một bóng đen, đứa trẻ Thê Thê này được sinh ra, người khác không nói thế nhưng ít nhất đối với Tần Hoan thì đây đúng là một việc cực cực tốt.
Chỉ hỏi thêm một chút hoàn cảnh bên Tần phủ, Thái trưởng Công chúa và Giang thị vẫn giữ chùng mực nên không hỏi quá cặn kẽ. Ngược lại Giang thị lại nói, "Nếu con đến đây rồi thì ở lại đây dùng cơm trưa đi, ta lập tức bảo người ta đi chuẩn bị cho con chút canh bổ. Con xem con này, đúng là càng ngày càng gầy, gầy quá cũng không tốt."
Giang thị nói dứt lời liền chạy đi chuẩn bị cơm canh luôn, cho nên Tần Hoan có muốn từ chối thì cũng không kịp. Thái trưởng Công chúa kéo tay nàng cười nói, "Để cho nó đi làm đi, con đúng là cũng phải bồ bổ thật tốt, ta nhìn khí sắc con cũng không tốt như mọi khi đâu."
Mặc dù Tần Hoan không hề cảm thấy khí sắc của mình không tốt, thế nhưng thịnh tình không thể chối từ nên nàng cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Tần Hoan vừa bước chân vào phòng thì Thái trưởng Công chúa và Giang thị đã lôi kéo nàng đến nói chuyện, coi nhẹ Yến Trì đứng bên cạnh. Thái trưởng Công chúa nhìn sang Yến Trì nói, "Những người đó đều đã bắt về chưa? Còn có ai đang lẩn trốn không?"
"Có một tên thủ quỹ quản lý những thu chi ở bên ngoài chạy thoát, còn đang điều tra. Trước mắt chỉ biến là hắn đi về phía Đông, tin tưởng không qua mấy ngày nữa là có thể bắt được rồi." Yến Trì cao lớn vững chãi đứng ở cạnh cửa sổ, hoàn toàn không hề giấu Thái trưởng Công chúa những chuyện này.
Thái trưởng Công chúa thở dài, "Bây giờ mặc dù chuyện xảy ra từ Tần phủ, thế nhưng vì thế lại có thể kéo những người đó ra ánh sáng. Chuyện ác nhường này thì phải xử lý toàn bộ những người này mới có thể hoàn toàn kết thúc sạch sẽ được.
Bà vừa dứt lời thì Nhạc Thanh mặc lam bào hớn hở chạy từ bên ngoài vào, "Tổ mẫu, Cửu cô nương đến rồi à?"
Nói xong thì Nhạc Thanh đã nhìn thấy Tần Hoan ngồi ở bên cạnh Thái trưởng Công chúa, đáy mắt hắn sáng lên, "Đúng thật là Cửu cô nương đến đây rồi này, gần đây Cửu cô nương có ổn không?"
Tần Hoan định đứng dậy hành lễ thì Thái trưởng Công chúa lại giữ tay nàng lại, cười cười mắng Nhạc Thanh, "Nhìn ngươi cả người đầy mồ hôi kia, ngươi thao luyện của ngươi, Hoan nha đầu đến đây thì liên quan gì đến ngươi?"
Nhạc Thanh lau mồ hôi trên mặt rồi cười nói, "Tổ mẫu ngày ngày nhớ mong Cửu cô nương, khiến cho ta cũng lo lắng chuyện của Tần phủ gây họa cho Cửu cô nương. Đều do tổ mẫu ảnh hưởng lây đến ta, tổ mẫu còn nói ta..."
Thái trưởng Công chúa cười lắc đầu Tần Hoan lên tiếng, "Đa tạ Nhị công tử lo lắng, Tần phủ vẫn ổn, ta cũng không sao cả."
Nhạc Thanh thở phào nhẹ nhõm rồi bước đến, "Vậy là tốt rồi, nếu không thân thể của tổ mẫu phải để ai đến điều trị chứ."
Tần Hoan liền chuyển đề tài đến trên người Thái trưởng Công chúa, nàng hỏi cặn kẽ ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của bà, sau đó lại bắt mạch rồi viết phương thuốc mới. Thái trưởng Công chúa bảo người cất kỹ phương thuốc đi rồi dẫn mấy người Tần Hoan ra phía vườn hoa mộc trâm bên ngoài.
"Chuyện này chắc chắn đã khiến cho Tần phủ ở Cẩm Châu nguyên khí đại thương rồi, bên kinh thành kia nói thế nào?"
Giọng nói Thái trưởng Công chúa từ tốn, thế nhưng là đang tính toán thay cho Tần phủ. Tần Hoan lắc đầu, "Tin tức có lẽ đã đưa ra ngoài, nhưng suy cho cùng cũng cách xa nghìn dặm, còn chưa biết bên đó có thái độ gì."
Thái trưởng Công chúa thở dài, "Tính tình Nhị ca ngươi có đáng tin không?"
Nghĩ đến Tần Lệ thì Tần Hoan lại chẳng biết phải đánh giá thế nào. Trước đây Tần Lệ hoàn toàn không liên quan gì đến 2 chữ 'đáng tin' cả, thế nhưng hiện nay Tần Lệ lại giống như có chút biến hóa rồi, "Trước đây Nhị ca có chút không tốt, nhưng hiện tại vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được."
"Bình thường những công tử được giáo dưỡng ra từ gia tộc phú quý thì luôn luôn phải làm được việc, nếu không thì sẽ trở thành phế nhân. Nếu như từ nay về sau nó chỗ đỡ được thì một nhánh Tần phủ ở Cẩm Châu này cũng không phải là không có hy vọng vực dậy."
Tần Hoan nghe giọng nói ân cần của Thái trưởng Công chúa thì liên tục gật đầu, chẳng bao lâu sau một hầu nô ở tiền viện chạy đến mời mọi người cùng đi dùng cơm. Vừa mới đến nơi thì thấy Nhạc Quỳnh và Nhạc Giá cũng ở đó, bởi vì có đông người cho nên đột nhiên cơm trưa cũng long trọng hơn so với mọi ngày một chút.
Trong bữa cơm thì Nhạc Quỳnh cũng đa phần là trấn an, sau khi ăn xong Giang thị lại sai người đưa lễ vật mà mình đã chuẩn bị sẵn cho Tần Hoan. Bảo vật ngọc khí thì không cần phải nói đến, Giang thị lại tặng cho Tần Hoan 2 nhánh sâm núi tốt nhất cùng mốt đóa tuyết linh chi, chỉ nói là để cho Tần Hoan bồi bổ thân thể. Tần Hoan vốn định từ chối thế nhưng Thái trưởng Công chúa lại lên tiếng, bởi vậy chẳng còn cách nào khác nên nàng đành phải tiếp nhận.
Dùng cơm xong mọi người lại cùng Thái trưởng Công chúa tản bộ, thế nhưng còn chưa đi được mấy bước thì bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
"Đây sợ là sắp mưa rồi..."
Nhạc Ngưng thì thầm rồi ngửa đầu lên nhìn. Mây đen tụ lại thành từng mảng lớn ở phía chân trời, thế gió cũng dần dần mạnh lên, lần trước mưa thu tầm tã mãi mới tạnh được vài ngày thì giờ đã lại muốn mưa tiếp rồi.
Quả nhiên là trời sắp đổ mưa cho nên Tần Hoan ngỏ ý muốn cáo từ, Thái trưởng Công chúa nghĩ nghĩ rồi nhìn Yến Trì vẫn đi theo phía sau nói, "Tiểu Thất, vậy con lại đưa Hoan nha đầu quay về đi. Nếu như trời mưa thì chỉ sợ dọc đường không an toàn lắm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]