🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 121: Nữ nhi của Thẩm Đại nhân? (1)

"Bái kiến Thế tử Điện hạ..."

Thấy Yến Trì đi đến, Tần Hoan nhẹ nhàng nhún người.

Tôn Mộ Khanh sửng sốt, vội vàng xoay người về hướng cửa, ban đầu tò mò nhìn thoáng qua Yến Trì rồi sau đó mới ôm quyền cúi đầu. Tần Lệ cũng không dám xem nhẹ, cùng với Tôn Mộ Khanh và 2 nha sai nữa, tất cả đều cung kính hành lễ.

Yến Trì đi đến gần, trước tiên nhìn sang Tần Hoan, "Miễn lễ."

Chuyển dời tầm mắt, Yến Trì nhìn lướt qua Tôn Mộ Khanh, sau đó lại nhìn 2 nha sai sau lưng hắn, "Đây là có chuyện gì?"

Một nha sai lên tiếng, "Khởi bẩm Điện hạ, đây là đi mời đại phu cho Tần lão gia."

Lời vừa dứt thì Tần Lệ khẽ thở phào, nhất định là Hoắc Hoài Tín không hy vọng Tần An chết nhanh như vậy.

Yến Trì chau mày, "Đây là đại phu ở đâu?"

Hai nha sai hơi khó xử, Tôn Mộ Khanh vội vàng chắp tay nói, "Khởi bẩm Thế tử Điện hạ, tại hạ là Tôn Mộ Khanh, là người Liên Châu, lần này chỉ là đi vân du đến đây. Hôm nay tại hạ đang xem bệnh ở y quán Nhân Tâm phía thành Nam, lúc hai vị nha sai này đến thì hai vị đại phu khác trong y quán đều đang bận xem bệnh cho người khác cho nên tại hạ mới chủ động xin đến đây."

Tôn Mộ Khanh vừa nói vừa lén lút ngẩng lên nhìn Yến Trì, vừa ngẩng lên đã bắt gặp đôi mắt sâu thăm thẳm của Yến Trì quét qua, khiến cho hắn rét lạnh mà cúi đầu. Hắn thầm nghĩ trong lòng, Thế tử Điện hạ... không biết vị này là Thế tử Điện hạ nào, trong thành Cẩm Châu tựa hồ như chỉ có nhà An Dương Hầu phủ là công hầu, chẳng lẽ là Thế tử nhà An Dương Hầu phủ?

Trong lòng Tôn Mộ Khanh khẽ động, cứ muốn hỏi Yến Trì thế nhưng lại bị ánh mắt lẫn thần sắc của Yến Trì chấn nhiếp, hắn chỉ mấp máy môi rồi cuối cùng lại không thốt ra lời.

"Liên Châu? Họ Tôn? Các hạ có quan hệ thế nào với Dược Vương cốc?"

Giọng nói Yến Trì lạnh lùng, khí thế áp bức, sắc mặt Tôn Mộ Khanh khẽ biến, đáy mắt Tần Hoan cũng có chút xao động.

Dược Vương cốc ở Đại Chu nằm sát biên giới phía Đông của Liên Châu, toàn bộ đều là Tôn thị, điều này không ít người trong thiên hạ đều biết, thế nhưng nhanh như vậy đã nghĩ ra thì Yến Trì lại là người đầu tiên.

Khóe môi Tôn Mộ Khanh cong lên, "Nhãn lực của Điện hạ rất tốt, tại hạ là đệ tử đời thứ 19 của Dược Vương cốc."

Lời này vừa nói ra thì Tần Lệ khẽ hít vào một hơi.

Toàn bộ Dược Vương cốc đều là người Tôn thị, chính là gia tộc theo nghề y lớn nhất Đại Chu. Bởi vì y thuật cao tuyệt cho nên không hề bị quyền lực khống chế. Ngay cả là Đương kim Hoàng thượng nếu có cần thì cũng phải mời 3-4 lần thì mới được người Tôn thị đến xem. Mà mỗi 5 năm Dược Vương cốc lại tuyển chọn đệ tử một lần, mỗi lần chỉ chọn ra 36 đệ tử khác họ mà thôi. Mỗi một đệ tử nhập môn đều phải thông qua thử thách, chưa hết, 36 đệ tử này đa phần chỉ có thể ở ngoài núi học 1 năm, chỉ còn lại số lượng rất ít đệ tử được Dược Vương nhìn trúng thì mới được chính thức thu nhập vào bên trong Dược Vương cốc tiếp tục tu tập. Dược vương đương nhiệm tên là Tôn Hi, nghe nói thu nhận đồ đệ cực kỳ hà khắc, suốt gần 20 năm mà những đệ tử có thể được lưu lại bên cạnh ông ta chỉ có không đến 10 người.

Tần Lệ nhìn Tôn Mộ Khanh, hai mắt sáng trong. Quy củ của Dược Vương cốc khắc nghiệt, ở bên ngoài lại hành y thế thế, cực ít người chân chính có được danh nghĩa của Dược Vương cốc. Mà đệ tử xuất thân từ Dược Vương cốc ra, hoặc là vào cung làm ngự y, hoặc là trở thành danh y có danh vọng rất lớn. Ở thành Cẩm Châu này chưa bao giờ được nghe thấy có đại phu từ Dược Vương cốc đến đây.

Nếu xuất thân từ Dược Vương cốc, liệu người kia có thể chữa được khỏi bệnh hoa liễu hay không?

Cầu sống luôn là bản năng, Tần Hoan đứng ở phía trước không biết suy nghĩ này của Tần Lệ, mà cho dù có biết thì cũng sẽ không ngạc nhiên.

"Hóa ra là đệ tử chính thống của Dược Vương cốc."

Hiểu biết của Yến Trì quả nhiên nhiều hơn so với người ngoài rất nhiều, Tôn Mộ Khanh nghe hắn nói như vậy liền chắp tay cúi đầu, hắn vẫn mặc áo bào trắng sáng trong như tuyết, "Điện hạ anh minh."

Yến Trì liếc mắt đánh giá trên dưới Tôn Mộ Khanh một cái rồi nhìn sang 2 nha sai kia, "Dẫn hắn vào đi."

Hai nha sai gật đầu, trong đó một người giơ tay lên mời, "Tôn đại phu, mời..."

Tôn Mộ Khanh gật đầu, sau đó quay lại nhìn về phía Tần Hoan, "Cửu cô nương, tại hạ vào đó xem một chút rồi quay lại ngay."

Tôn Mộ Khanh nhìn chằm chằm vào Tần Hoan sau đó mới đi theo 2 nha sai vào trong. Yến Trì nhìn thoáng qua Tần Lệ rồi lại quay sang nói với nha sai khác, "Dẫn cả Nhị thiếu gia vào."

Mặc dù có Tôn Mộ Khanh ở đây thế nhưng vẫn cực kỳ có khả năng lần này là lần cuối cùng được gặp mặt Tần An. Tần Lệ nghe Yến Trì căn dặn như vậy liền nhìn Tần Hoan một cái, thấy Yến Trì không hạ lệnh gì thêm thì mới theo nha sai đi vào.

Mấy người đi hết rồi chỉ còn lại mỗi Tần Hoan và Phục Linh ở ngoài, Yến Trì nhìn sang Tần Hoan hỏi, "Người vừa rồi ngươi quen à?"

Tần Hoan lắc đầu, "Không quen, là 2 ngày trước ra khỏi phủ đi mua thuốc thì vô tình gặp phải. Hắn nhìn thấy phương thuốc ta dùng chính là để trị bệnh hoa liễu nên cũng đã chỉ điểm đôi chút, lúc đó không biết hắn là người của Dược Vương cốc."

Vẻ mặt u ám của Yến Trì hiện tại mới thoải mái hơn một chút, sau đó lại nhìn thoáng qua trong nhà lao, "Có muốn vào nhìn một chút không?"

Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Đến thì cũng đã đến rồi, vẫn nên vào xem thử."

Tôn Mộ Khanh đã ở bên trong, mặc dù thân phận của nàng hiện nay đã khác rồi, có gặp lại thì cũng chỉ coi như không quen biết mà thôi. Thế nhưng đã gặp rồi thì lại nghĩ đến đủ mọi chuyện, suy cho cùng thì Tần Hoan cũng không thể thật sự cho rằng lần này là tình cờ, đang yên đang lành sao Tôn Mộ Khanh lại đi đến Cẩm Châu?

Tần Hoan nói như vậy thì Yến Trì nghiêng người mời nàng vào trong, tựa như muốn để nàng cùng sóng vai đồng hành với hắn.

Tần Hoan tiến lên 2 bước, Yến Trì liền cùng nàng đi vào trong phòng giam. Đây không phải là lần đầu tiên Tần Hoan vào đây cho nên đương nhiên sẽ biết đường đi, thế nhưng Yến Trì vẫn theo sát nàng bước vào, trong lòng nàng cũng có một cảm giác gì đó không rõ ràng lắm, thế nhưng mặt mày lại giãn ra một chút.

Yến Trì vừa đi vừa nói, "Người đi Hồ Châu đã trở lại, hồ sơ vụ án của nha môn bên đó cũng cầm về rồi. Ở mấy huyện phía tây bắc Hồ Châu vào 10 năm trước đã từng liên tục mất tích hơn 10 đứa trẻ, đều là vào khoảng 8-12 tuổi, lúc đó cũng gây ra náo loạn rất lớn. Có điều sau này không điều tra ra được gì nên mới trở thành án treo."

Tần Hoan chau mày, khắp nơi đều có vụ án hài tử mất tích, mấy vụ án như này thông thường đều do bọn buôn người gây nên, mà đám buôn người đều ẩn náu ở khắp nơi cho nên muốn điều tra ra cũng phải tốn rất nhiều công sức, thành ra một nửa vụ án đều đã trở thành án treo chưa giải quyết.

Tần Hoan hiểu rõ, "Có thể liên lạc với người nhà của hài tử không?"

Yến Trì lắc đầu, "Chỉ có thể liên lạc được với 1-2 ia đình, những người khác hoặc là đã chuyển đi, hoặc là trong nhà không còn ai nữa. Còn có máy bộ hồ sơ bị thất lạc không được đầy đủ cho nên tạm thời không tra ra được chỗ ở chính xác. Hoắc Tri phủ định xem hồ sơ xong, nếu như có thể phân biệt được hài cốt thì sẽ cho người đưa hài cốt về Hồ Châu, còn nếu như không thể thì cũng đành bỏ mặc vậy."

Tần Hoan gật đầu, Yến Trì lại tiếp tục nói, "Người ở Dương huyện cũng quay về rồi, chuyện của Thái Hà cơ bản đã tra xét rõ ràng."

Tần Hoan dừng chân lại nhìn sang Yến Trì, Yến Trì liền nói, "Tra ra được một hộ gia đình, trong nhà chỉ có một góa phụ. Phu quân và nhi tử của bà ta đều bị chết vì dịch bệnh vào mười mấy năm trước, bà ta chính là biểu tỷ tỷ họ hàng gần với Nhị di nương, sau trận lửa trong nhà Thái Hà vào 10 năm trước thì Thái Hà một mình chạy trốn đến nhà bà ấy rồi xin được ở lại."

"Theo lời bà ấy nói thì lúc Thái Hà đến có nói rằng ngày đó nàng ra ngoài chuyển tơ lụa, nhưng khi vừa về thì nhìn thấy trong nhà bắt lửa, lúc ấy hỏa thế đã lớn không thể nào cứu được nữa. Ngay lúc nàng đang cảm thấy tuyệt vọng thì lại nhìn thấy mấy người vẻ mặt rất kỳ quái, Thái Hà từ nhỏ đã giúp đỡ nhiều việc trong nhà nên cũng coi như có chút ý chí và kiến thức cho nên mới đi theo mấy người kia, nghe được bọn họ nói chuyện thì nàng mới biết được mẫu thân và muội muội mất tích của nàng thực ra là bị bọn buôn người bắt cóc, còn người đến phóng hỏa chính là một nhà giàu có ở thành Cẩm Châu."

"Thái Hà cầu xin góa phụ đó thu nhận mình, đến tận 6 năm trước mới rời đi, trước khi đi đã mua một hầu nô cho bà ấy, sau đó hàng năm đều gửi bạc về để lo lắng sinh hoạt cho bà ta. Bà ấy đã nhiều năm không gặp Thái Hà rồi, cũng không biết là nàng ta đi báo thù."

Giọng nói Yến Trì trầm trầm, hắn nói xong thì trong lòng Tần Hoan cũng trầm xuống. Một nữ hài tuổi còn nhỏ đã chứng kiến sự ác độc của người ta, sau này trong cuộc sống chỉ còn biết mỗi 2 chữ 'báo thù'. Trong nhà chỉ còn lại duy nhất có 1 mình nàng, mà kẻ thù của nàng quyền cao chức trọng xa không thể với đến, ngoại trừ cố dốc lòng mưu đồ tính toán thì nàng không còn phương pháp nào khác cả.

Tần Hoan nghĩ đến Thái Hà đã phải ẩn nhẫn mưu tính biết từng ấy năm nên trong lòng có chút thán phục. Mà nghĩ đến Thái Hà nàng lại không khỏi nghĩ đến chính mình, tính mạng người nhà nàng đều mất ở trong tay kẻ ác, phải làm thế nào mới có thể từng bước từng bước giải oan báo thù đây?

Khóe môi Tần Hoan khẽ nhếch, mặc dù ngày xưa đi theo phụ thân lăn lộn, biết rõ luật pháp lớn hơn nhân tình, sau đó lại tu tập y đạo rèn ra một trái tim lương thiện, thế nhưng không có nghĩa là nàng sẽ buông bỏ thù hận. Nàng sâu sắc hiểu được trên thế gian này có rất nhiều tội ác ẩn giấu ở nơi mà luật pháp sờ không đến được. Đối phó với những tội ác như vậy thì trên tay ít nhiều gì cũng sẽ dính phải máu tươi, Thái Hà chính là một ví dụ rõ ràng nhất. Nếu so sánh với Thái Hà thì chí ít Tần Hoan còn có thân phận của Cửu tiểu thư Tần phủ. Thế nhưng tự nàng cũng hiểu được là chỉ có như vậy vẫn chưa đủ, Thái Hà đối phó với một mình Tần phủ đã phải dùng thủ đoạn quyết liệt như vậy, thậm chí không tiếc mà hiến tế chính mình, còn kẻ mà Tần Hoan phải đối phó lại là những thế lực đen tối ấn giấu ở chốn kinh thành tràn ngập vinh hoa.

Nếu phải đối phó với thế lực đen kia thì chỉ một suy nghĩ báo thù như thiêu thân lao đầu vào lửa là không đủ, nàng bắt buộc phải giữ vững bình tĩnh trấn định, nàng bắt buộc phải cẩn thận mưu đồ. Quan trọng nhất là nàng phải nắm quyền trong tay, cho dù không thể nắm quyền thì nàng cũng cần phải trở thành người có thể lợi dụng được quyền lực.

Trong giây lát mà Tần Hoan nghĩ đến được đủ loại, lại cộng thêm đang đi trên con đường chật hẹp ẩm thấp nữa nên đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình ngột ngạt thở không ra hơi. Đang mải ngẩn ngơ tập trung suy nghĩ thì đã bị một bàn tay nắm lấy.

"Cẩn thận..."

Trên tay Tần Hoan ấm áp, là do Yến Trì đã nắm lấy tay nàng kéo lại. Ngay lập tức Tần Hoan tỉnh hồn lại, nàng cúi xuống thì thấy không hiểu sao ngay trước mũi chân nàng lại có một vũng nước, cũng không biết là do nha sai không cẩn thận hay là do nhà lao này bị giột.

Tần Hoan thở phào, nhấc chân đi vòng qua vũng nước kia.

Yến Trì thấy thế mới thả tay nàng ra, "Đang nghĩ cái gì?"

Tần Hoan thoát khỏi cảm xúc nặng nề ban nãy, nàng nhất thời không nói chuyện mà chỉ cảm thấy trên mu bàn tay mình vẫn còn dư âm hơi ấm của Yến Trì lượn lờ xung quanh. Nàng rụt tay lại theo bản năng rồi giấu ở trong tay áo, sau đó mới lên tiếng, "Nghĩ đến nếu như Thái Hà không trải qua những chuyện này, dựa vào đầu óc thông minh như nàng thì đương nhiên sẽ sống một cuộc đời tươi đẹp."

Đáy mắt Yến Trì hơi tối lại, "Hạ nhân Tần phủ đều được thả về rồi. Hoàn Nhi kia Hoắc Tri phủ cũng phán tội nhẹ, ở điểm này hắn lại có chút lòng khoan dung. Mấy hôm nay Tần An thỉnh thoảng cũng nói được mấy câu thế nhưng vẫn không hoàn toàn, cho nên hôm nay thấy tình hình ông ta hơi nguy hiểm đành phải ngoại lệ đi mời đại phu ở bên ngoài đến. Chờ cho chuyện của ông ta bàn giao xong thì vụ án này mới rõ ràng. Còn về thi cốt của Thái Hà, ta định để người ta hạ táng chung một chỗ với tiểu muội nàng ta và Nhị di nương luôn."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.