🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 120: Gặp lại trong ngục (1)

Khuôn mặt thiếu niên như ngọc, đầu đội lông vũ, đôi mắt hạnh trong suốt linh hoạt, trên người hắn mặc bạch sam, tay áo tung bay sáng lấp lánh như sương tuyết. Tần Hoan nhìn thiếu niên rồi đột nhiên sửng sốt, mà thiếu niên đó thấy dáng vẻ Tần Hoan thì cũng bất ngờ.

"Nơi hoang dã có cỏ dại, hạt sương long lanh. Nơi hoàn mỹ có một người, thuần khiết duyên dáng..."

Thiếu niên cười sang sảng rồi đột nhiên cong môi đọc mấy câu thơ. Tần Hoan liếc nhìn nhắn giây lát rồi ra sức siết chặt cổ tay áo mới ổn định lại được tinh thần. Thiếu niên thấy Tần Hoan không nói thì lại chắp tay vái chào nàng một cái, "Là tại hạ đường đột rồi."

Tần Hoan cố đè ép lồng ngực phập phồng, cụp mắt xuống nhún người, "Công tử không cần đa lễ."

Thiếu niên đứng thẳng lên, nhìn lướt qua Tần Hoan một lượt rồi mới nhìn lên đám dược liệu ở trên bàn. Hắn bước đến gần một bước, giọng nói hơi trầm, "Cô nương nhìn qua cũng không phải là người bị bệnh, vậy thuốc này chắc chắn là mua cho người trong nhà. Cho nên phương thuốc này cũng là do cô nương tự mình viết?"

Tần Hoan quay người nhìn sang quầy dược liệu, có vẻ như không muốn nhiều lời cùng với thiếu niên này. Phục Linh thấy hắn không giống với người đầu đường xó chợ, thế nhưng bất luận thế nào thì hắn cũng là người xa lạ, thấy Tần Hoan không nói chuyện nên nàng liền tiến lên che chắn cho Tần Hoan, không để hắn nhìn tiếp nữa.

Thiếu niên vừa thấy Phục Linh như vậy thì thầm nghĩ chắc là do mình mạo phạm cô nương người ta rồi nên lập tức lên tiếng, "Tại hạ là Tôn Mộ Khanh, cũng là đại phu, bởi vì tình cờ thấy được cô nương không chắc chắn được phương thuốc của mình cho nên ban nãy mới muốn nhắc nhở một câu."

Cũng là đại phu? Phục Linh trừng mắt nhìn Tôn Mộ Khanh, xem ra hắn được giáo dưỡng cực kỳ tốt, đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời khiến cho người ta cảm thấy hắn là con người chính trực ngay thẳng. Phục Linh không có ác cảm gì với hắn, thấy thế liền lui về phía sau một bước.

Tần Hoan quay lại nhìn Tôn Mộ Khanh, "Công tử cũng là đại phu?"

Tôn Mộ Khanh cười rộ lên, "Chẳng lẽ không giống sao?" Nói xong hắn lại nhìn sang quầy thuốc, "Phương thuốc của cô nương đã cực kỳ tốt rồi, nếu thêm một vị thổ phục linh thì sẽ làm tăng hiệu quả điều trị lên rất nhiều. Trong vòng 10 ngày, người uống thuốc tất nhiên sẽ có chuyển biến tốt đẹp."

Trong lòng Tần Hoan khẽ nhúc nhích, mặc dù đáy lòng vẫn cực kỳ rối loạn thế nhưng vẫn có gắng ẩn nhẫn không để lộ ra mặt. Nàng gật đầu, "Đa tạ công tử chỉ điểm." Nói xong liền quay đầu nhìn về phía người làm công đang bốc thuốc, "Lấy thêm 5 tiền thổ phục linh nữa."

Người làm đáp lại lời, Tần Hoan liền yên tâm, thế nhưng thiếu niên kia vẫn đứng mãi bên cạnh không rời đi.

Tần Hoan nghi hoặc nhìn hắn, thiếu niên liền nhếch miệng cười, "Phương thuốc này của cô nương có hơi giống với một phương thuốc mà trước đây ta đã biết. Đây là tự cô nương nghĩ ra hay sao?"

Trong lòng Tần Hoan hơi trầm xuống, trước đến nay nàng chưa hề chữa qua bệnh hoa liễu, hiện tại lại không có thời gian để nàng thử nghiệm từng bước một, mà phương thuốc này là ngày xưa lúc mà nàng còn đang học ở Dược vương cốc loáng thoáng nhớ được. Phương thuốc đó phức tạp hơn của nàng nhiều, mấy vị dược chính là do nàng lấy từ phương thuốc nguyên bản, còn những dược liệu khác là do nàng tự nghiên cứu và bổ sung.

"Không phải, trước đó ta đã xem qua một phương thuốc tương tự trong sách thuốc, chỉ là thời gian quá lâu rồi cho nên cũng không nhớ rõ hoàn toàn. Lần này do ta nhớ được mấy vị thuốc chủ chốt sau đó tiện thể bỏ thêm mấy vị khác mà thôi."

Đáy mắt thiếu niên sáng lên, "Sách thuốc mà cô nương đọc tên là gì?"

Tần Hoan giả vờ suy nghĩ, giây lát sau mới lắc lắc đầu, "Không nhớ rõ lắm, ta nghĩ đó có thể là một phần rời rạc của cuốn sách cổ..." Nói xong Tần Hoan lại nhìn Tôn Mộ Khanh, "Chẳng lẽ công tử biết nguồn gốc của phương thuốc này à?"

Tôn Mộ Khanh vội trả lời, "Phương thuốc này là..."

Nói được một nửa thì hình như Tôn Mộ Khanh nghĩ đến cái gì, sau đó cười cười thẹn thùng, "Tại hạ cũng không nhớ rõ, tại hạ chỉ cảm thấy phương thuốc này của cô nương rất hay..."

Tần Hoan nhìn Tôn Mộ Khanh giây lát rồi gật đầu mà không nói tiếp.

Phía bên này người làm công đã bốc thuốc và đóng gói dược liệu xong. Tôn Mộ Khanh thấy Tần Hoan sắp phải rời đi nên nói, "Xin hỏi cô nương, cô nương là nữ y khám bệnh trong thành này sao? Cô nương có y quán không?"

Tần Hoan lắ đầu, "Ta vẫn chưa mở ý quán xem bệnh, chỉ là hàng ngày rảnh rỗi không có gì làm nên tự mình thích đọc sách thuốc thôi."

Người làm công đã cầm gói thuốc đến đây, Phục Linh trả tiền sau đó Tần Hoan gật đầu về phía thiếu niên kia rồi xoay người rời khỏi. Ánh mắt Tôn Mộ Khanh cứ dính chặt vào Tần Hoan, hắn đuổi theo 2 bước sau đó lại dừng lại, trơ mắt nhìn Tần Hoan lên xe ngựa rời đi. Lúc này Tôn Mộ Khanh mới thở dài có vẻ hơi buồn bã.

"Nơi hoang dã có cỏ dại, hạt sương long lanh..."

Tôn Mộ Khanh lại tự lẩm bẩm sau đó xoay người đi đến phía trước quầy thuốc rồi cười hỏi, "Ta nghe nói trong thành Cẩm Châu xuất hiện một tiểu y tiên, ngươi có biết vị tiểu y tiên đó khám bệnh ở chỗ nào không?"

Người làm nhíu mày, "Cái này... tiểu nhân cũng không biết, có điều nghe nói vị tiểu y tiên đó đã từng chữa bệnh cho lão phu nhân ở An Dương Hầu phủ..."

Tôn Mộ Khanh gật đầu rồi trên mặt lại có chút do dự.

An Dương Hầu phủ, vừa nghe đến là thấy chỗ đó rất lợi hại rồi, có nên đi hay không đây?

...

Trng xe ngựa, Phục Linh hơi kinh ngạc, "Tiểu thư, vị công tử vừa rồi trông có vẻ không phú thì quý, lại còn là một đại phu, ở thành Cẩm Châu này có công tử nhà phú quý nào lại đi học y chứ?"

Cả người Tần Hoan cứng đờ dựa vào thành xe, đôi mắt hơi khép lại.

Tôn Mộ Khanh đương nhiên không phải quý công tử nào trong thành Cẩm Châu cả, hắn họ Tôn, là dòng dõi chính thống của Tôn thị ở Dược Vương cốc. Lúc nàng còn học y ở Dược Vương cốc thì Tôn Mộ Khanh là sư huynh của nàng, nàng thật sự không ngờ hắn lại đến thành Cẩm Châu này.

"Không biết nữa, bèo nước tương phùng mà thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."

Giọng nói Tần Hoan thờ ơ thế nhưng trong lòng lại thấy bi thương, người quen đối diện lại không thể nhận mặt, đây là cơ hội của nàng, thế nhưng cũng là sự đau khổ của nàng. Duyên phận trên thế gian đều khó có được, thế nhưng trong lòng hắn Thẩm Hoan đã chết, đoạn tình cảm huynh muội này đương nhiên là đã kết thúc.

Tần Hoan âm thầm thở dài trong lòng, "Về phủ thôi."

Phục Linh cảm thấy đột nhiên tinh thần Tần Hoan sa sút hẳn lên, thế nhưng lại không biết tại sao. Phục Linh thấy vẻ mặt Tần Hoan hơi trầm xuống nên cũng không dám hỏi nhiều.

Xe ngựa từ từ chạy, rất nhanh đã về đến Tần phủ.

Mặc dù ban nãy Tần Hoan không hề nói nhiều lời cùng với Tôn Mộ Khanh, thế nhưng trong tim vẫn in sâu mỗi lời nói mỗi nụ cười của hắn, điều này làm cho đáy lòng nàng gợn sóng từng cơn. Nàng không khỏi tự trấn an mình rằng nàng không phải Thẩm Hoan, thế nhưng sau này sẽ có rất nhiều khả năng còn gặp lại cố nhân của Thẩm Hoan nữa, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này cho nên hiện tại gặp được Tôn Mộ Khanh thì tâm tư Tần Hoan đột nhiên lại chìm trong vụ án oan của phụ thân.

"Tiểu thư, hiện tại nô tỳ đi mang thuốc qua cho Nhị thiếu gia ở bên kia nhé?"

Tần Hoan gật đầu, "Một ngày uống 3 lần là được rồi, những chỗ lở loét vẫn tiếp tục dùng bạch hạch cao trước đây."

Trong lòng Tần Hoan hơi loạn, nàng tùy tiện căn dặn 1 câu sau đó liền đi đến phòng sưởi. Tần Hoan bước đến chỗ án thư, thế nhưng không có tâm tư gì mà luyện chữ nữa, chỉ xoay người lại đứng ở bên cạnh cửa sổ. Hiện tại đã là cuối tháng 9, trời càng lạnh hơn trước, khiến cho trong viện này càng thêm vẻ hiu quạnh. Mới chỉ chớp mắt thôi mà nàng đã chết đi sống lại được 2 tháng rồi.

Tần Hoan vẫn đứng im lặng không nhúc nhích, rất nhanh sau đó Phục Linh đã quay trở về.

"Tiểu thư, hiện tại đã không còn sớm nữa, linh đường phía tiền viện đã bố trí xong rồi. Nhị thiếu gia nói mời mọi người cùng nhau đến linh đường để hành lễ."

Phục Linh vừa đi vào cửa vừa nói, Tần Hoan nghe thấy thế liền xoay người lại đáp lời. Hôm nay nàng mặc áo trắng với váy xếp li, không quá nổi bật nên cứ mặc thế đến hành lễ luôn cũng được. Tần Hoan phất phất mấy nếp nhăn ở váy áo rồi tháo trâm ngọc trên tóc ra, sau đó dẫn theo Phục Linh đi ra ngoài.

Nắng chiều đã phủ kín khắp đường chân trời, kim quang rực sáng, nhiễm lên một tầng ánh sáng vàng rực lên toàn bộ mái cong lầu các của Tần phủ. Tần Hoan đi trên con đường nhỏ trong phủ, nghe Phục Linh nói chuyện, "Vốn là lão phu nhân mất thì phải làm thật lớn, thế nhưng tình thế hiện tại của Tần phủ lại không tiện cho Nhị thiếu gia làm lớn lên, cho nên Nhị thiếu gia nói hiện tại qua hành lễ thôi, cũng không thông báo cho tộc nhân ở nơi khác mà chỉ mời mấy sư phụ đến làm pháp sự thôi, đặt linh cữu ở đây 3 ngày là có thể mang ra khỏi thành để hạ táng."

Tần Hoan nghe thấy thì tự hiểu đây cũng là cách duy nhất ở thời điểm hiện tại rồi, nàng đi đến con đường nối thẳng đến tiền viện, thế nhưng còn chưa đến nơi đã thấy được người mặc áo tang đi trước mặt. Đến gần mới nhận ra đó là Lâm thị được Tần Tương đỡ đến.

Tần Lệ đứng ở cửa linh đường, chờ đám người Lâm thị đến, Tần Hoan chau mày rồi cũng đi đến.

"Thân thể mẫu thân không khỏe, dâng hương xong thì về nghỉ ngơi đi."

Mới 1 đêm không gặp mà trông Lâm thị cứ như già hơn hẳn 10 tuổi, nếp nhăn trên trán hằn sâu, trên thái dương lại có điểm chút tóc bạc. Lâm thị vừa nghe thấy Tần Lệ nói như vậy thì bà cũng chẳng thể hiện ra biểu cảm gì mà chỉ gật đầu, trước tiên để cho Tần Tương dìu vào trong linh đường.

Tần Lệ nhìn theo Lâm thị đi vào trong sau đó xoay người lại liền thấy được Tần Hoan đang đến. Hắn niềm nở tiến lên 2 bước để chào đón, "Cửu muội muội..."

Tần Hoan gật đầu, "Thuốc đã mang đến trong viện của Nhị ca rồi, hiện tại cứ theo phương thuốc này mà uống 10 ngày."

Tần Lệ vội vàng gật đầu, Tần Hoan nhìn trái nhìn phải, "Đại tẩu có lẽ không cần phải đến nhỉ?"

Tần Lệ lên tiếng, "Đó là đương nhiên, Cửu muội muội vào trong dâng hương đi, hiện giờ không có cách nào khác cả nên chỉ có thể toàn bộ giản lược mà thôi. Hy vọng tổ mẫu lao nhân gia người không trách tội."

"Đang thời điểm đặc biệt, cho nên cũng chỉ có thể như vậy thôi."

Tần Hoan nói xong liền bước vào trong linh đường, thời gian mới nửa ngày thôi mà Tưởng thị đã được nhập liệm, áo quan nằm lạnh lẽo giữa linh đường, xung quanh thắp trường minh đăng, mấy bà vú già đi theo Tưởng thị nhiều năm đang quỳ bên cạnh đốt giấy tiền vàng mã. Không khí toàn bộ đều đau thương buồn bã.

Lâm thị vừa mới thắp hương xong, Tần Tương đỡ bà xoay người lại sau đó chẳng nhìn ai cả cứ thế đi ra ngoài.

Tần Lệ nhìn dáng vẻ đau thương trái tim đã chết của Lâm thị liền thở dài, giơ tay lên mời, "Cửu muội muội đến thắp hương đi."

Tần Hoan tiến lên vài bước, cung kính thắp cho Tưởng thị 3 nén hương.

Mặc dù trong lòng nàng không có cách nào coi Tưởng thị là người thân của mình, thế nhưng lễ nghi phép tắc thì không thể thiếu được.

Thắp hương xong rồi Tần Lệ lại đi ra ngoài cùng với Tần Hoan, hắn ho nhẹ 2 tiếng, "Bên phía Đại tẩu hy vọng Cửu muội muội chăm sóc nhiều hơn một chút. Đại ca đã đi rồi, Đại tẩu không thể lại xảy ra chuyện được."

"Chuyện này ngươi cứ yên tâm!"

Tần Hoan gật đầu, từ biệt Tần Lệ rồi lại đi sang Lâm Phong viện hỏi thăm Diêu Tâm Lan.

Vừa vào đến cửa biện thì Tần Hoan đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Tần Sương ở trong phòng, ê ê a a tựa như còn đang trêu đùa tiểu bảo bối. Một bà vú già đi vào trong thông bẩm, rất nhanh sau đó Mặc Thư đã đi ra ngoài, "Cửu tiểu thư..."

"Đại tẩu thức dậy rồi à?" Tần Hoan vừa đi vừa hỏi.

Mặc Thư thở dài, "Thức dậy một lúc nhưng lại ngủ thiếp đi rồi."

Ban ngày Tần Hoan đã bắt mạch rồi nên hiện giờ không cần phải xem nữa, chỉ đi vào phòng trong nhìn một cái rồi sau đó quay lại phòng sưởi xem Thê Thê. Tần Sương sớm biết Tần Hoan đến đây, thấy nàng bước vào liền nói, "Ngươi đến hành lễ với tổ mẫu à?"

Tần Hoan hơi ngạc nhiên, Phục Linh và Mặc Thư đi ở đằng sau Tần Hoan cũng khẽ liếc nhau, 2 người họ cũng ngạc nhiên.

Đây chính là lần đầu tiên Tần Sương chủ động nói chuyện với Tần Hoan, cũng là lần đầu tiên mà trong lời nói không có ý bài xích hay trào phúng nào.

"Mới vừa qua đó, cũng gặp cả phu nhân và Ngũ tỷ tỷ."

Thái độ Tần Sương mềm mỏng hơn, mà Tần Hoan từ đầu đến cuối cũng chưa bao giờ chủ động khiêu khích. Hiện tại xem ra thay đổi này của Tần Sương là rất tốt.

"Phu nhân và Ngũ tỷ tỷ..." Tần Sương hơi bất mãn mà hừ một tiếng, sau đó cúi đầu thương xót nhìn Thê Thê, "Phu nhân nếu như còn không thể xuống giường thì thôi không nói, thế nhưng đã có thể đến tiền viện rồi mà còn không đến đây thăm hỏi một lần."

Nói xong Tần Sương cũng chỉ chỉ vào chóp mũi Thê Thê, "Ngũ cô cô và tổ mẫu ngươi đối xử với ngươi chẳng ra sao."

Mặc Thư vội lên tiếng, "Lục tiểu thư đừng nói mấy câu này... Mặc dù tiểu bảo bối còn nhỏ thế nhưng biết đâu lại nghe hiểu..."

Tần Sương bật cười, "Ngươi ngốc vừa chứ, nói mới sinh ra được có 1 ngày thôi, đừng nói là chưa nghe được, mà cho dù có nghe được thì cũng chẳng sao hết, vốn dĩ đã là như vậy rồi..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.