Chương 120: Gặp lại trong ngục (1)
Khuôn mặt thiếu niên như ngọc, đầu đội lông vũ, đôi mắt hạnh trong suốt linh hoạt, trên người hắn mặc bạch sam, tay áo tung bay sáng lấp lánh như sương tuyết. Tần Hoan nhìn thiếu niên rồi đột nhiên sửng sốt, mà thiếu niên đó thấy dáng vẻ Tần Hoan thì cũng bất ngờ.
"Nơi hoang dã có cỏ dại, hạt sương long lanh. Nơi hoàn mỹ có một người, thuần khiết duyên dáng..."
Thiếu niên cười sang sảng rồi đột nhiên cong môi đọc mấy câu thơ. Tần Hoan liếc nhìn nhắn giây lát rồi ra sức siết chặt cổ tay áo mới ổn định lại được tinh thần. Thiếu niên thấy Tần Hoan không nói thì lại chắp tay vái chào nàng một cái, "Là tại hạ đường đột rồi."
Tần Hoan cố đè ép lồng ngực phập phồng, cụp mắt xuống nhún người, "Công tử không cần đa lễ."
Thiếu niên đứng thẳng lên, nhìn lướt qua Tần Hoan một lượt rồi mới nhìn lên đám dược liệu ở trên bàn. Hắn bước đến gần một bước, giọng nói hơi trầm, "Cô nương nhìn qua cũng không phải là người bị bệnh, vậy thuốc này chắc chắn là mua cho người trong nhà. Cho nên phương thuốc này cũng là do cô nương tự mình viết?"
Tần Hoan quay người nhìn sang quầy dược liệu, có vẻ như không muốn nhiều lời cùng với thiếu niên này. Phục Linh thấy hắn không giống với người đầu đường xó chợ, thế nhưng bất luận thế nào thì hắn cũng là người xa lạ, thấy Tần Hoan không nói chuyện nên nàng liền tiến lên che chắn cho Tần Hoan, không để hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3746354/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.