🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 119: Tần phủ sụp đổ (2)

Yến Trì lắc đầu, "Cũng không phải là tự nàng ta, hẳn là nàng ta biết Cửu cô nương đã tìm được toàn bộ manh mối, không muốn bị người khác bắt lấy cho nên nàng ta mới dùng biện pháp ngọc vỡ đá tan để báo thù."

Hoắc Hoài Tín thở dài, "Suy cho cùng thì việc này cũng vì Tần phủ tạo nghiệt mà thành." Nói xong đột nhiên Hoắc Hoài Tín lại lên tiếng, "Vẫn còn một chuyện nữa, Cửu cô nương đêm qua bị thương? Lại nghe thấy nhiều người nói là Tần Đại thiếu gia từ ngày trước đã muốn giết Cửu cô nương thế nhưng vẫn chưa thực hiện được?"

Sắc mặt Yến Trì tối sầm, "Đúng là như thế, Cửu cô nương sau khi bị bọn hắn làm hại đã bị mất trí nhớ, còn tưởng rằng bản thân mình bị trời mưa làm trơn trượt nên mới ngã vào trong hồ. Nếu không phải vì chuyện đêm qua thì chính bản thân nàng cũng không hay biết."

Yến Trì nói qua loa đại khái giải thích về chuyện của Tần Hoan, mặc dù Hoắc Hoài Tín trợn tròn mắt có chút không thể tưởng tượng được thế nhưng lại không tiếp tục hỏi nữa, "Hóa ra là như vậy... Không ngờ được Tần Đại thiếu gia lại độc ác như vậy..."

Hoắc Hoài Tín nói xong lại nhìn lướt qua 3 cỗ thi thể trên mặt đất, "Thái Hà này cũng không đơn giản, nàng ta dùng biện pháp này trái lại giảm bớt sức lực cho quan phủ chúng ta..."

Hoắc Hoài Tín cười khổ, giọng nói cũng bất đắc dĩ mà mang theo ý châm biếm, thế nhưng chẳng biết là đang châm biếm Thái Hà hay là châm biếm Tần phủ.

Mặt trời dần sáng rực ở phía chân trời, ánh sáng vàng kim dần dần đâm phá tầng mây khuếch đại ra toàn bộ vòm trời. Hôm nay vẫn là một ngày trời quang mây tạnh, Yến Trì nhìn ra đám lộn xộn ở phía sau, thấy đám lửa cuối cùng đã bị dập tắt hoàn toàn, ngay cả một luồng khói cũng không còn. Mà dưới ánh mặt trời mát mẻ của sáng sớm, Tần phủ đã từng là nơi tôn quý đệ nhất của Cẩm Châu nay lại hoang tàn thê lương.

"Đường dây bên tiệm cầm đồ kia vạn mong Tri phủ Đại nhân để ý chu toàn chút. Ngài phải đảm bảo rằng sau này bên trong thành Cẩm Châu sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như thế nữa." Yến Trì ngừng lại một chút rồi nhìn sang Tần Lệ ở bên cạnh, "Hung thủ đã tự sát mà chết, ngay cả Tần Sâm, đêm qua hắn có ý định mưu hại Cửu cô nương, cũng là một tội đồ của gia tộc. Thi thể của hắn và Thái Hà trước mắt do quan phủ kiểm nghiệm sau đó mới giao lại cho người Tần phủ. Đã là tội nhân thì không thích hợp tổ chức tang lễ. Còn về phần lão phu nhân, cứ để người Tần phủ chuẩn bị tang lễ đi."

Hoắc Hoài Tín gật đầu, "Đúng là đạo lý này! Phải rồi Điện hạ, người phủ nha có phải nên toàn bộ rút hết đi không? Còn cả Tần An nữa, theo ta thấy nên trực tiếp mang về phủ nha thì hơn."

Yến Trì chau mày, "Như vậy cũng được."

Có thể nói Tần phủ đã trải qua một đại kiếp nạn, thế nhưng việc này suy cho cùng thì vẫn là Tần An đầu xỏ gây ra tai họa. Tần Hoan đã kéo dài sự sống cho ông ta, cho nên ông ta chẳng đáng để người khác có thêm chút khoan dung nào nữa.

Hoắc Hoài Tín thở dài, sau đó lại chậm chạp xoay người lại nhìn xung quanh một vòng, rồi lại thở dài thêm lần nữa. Từ trước đến nay Tần phủ cũng coi như là đại phú đại quý của Cẩm Châu, ngay cả ông ta cũng phải có chút dè dặt khi giao lưu với người Tần phủ. Thời điểm đó chẳng ai có thể ngờ được, Tần phủ bên ngoài có vẻ mẫu mực công chính thế nhưng lại ẩn giấu bê bối lớn đến như vậy. Ngày xưa là một thị tộc vinh hiển, còn hiện giờ đã sụp đổ hoàn toàn, mà tất cả chỉ diễn ra trong khoảng thời gian chưa đến nửa tháng. Hoắc Hoài Tín càng nghĩ càng thổn thức, "Thật sự là vinh hoa phú quý, loáng một cái đã tiêu biến hoàn toàn..."

...

Tần Hoan ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy bên tai có tiếng bước chân vang lên rất khẽ, nàng mở mắt ra thì ngay lập tức đã bị ánh sáng ban ngày soi vào chói cả mắt. Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, đưa tay vén màn giường của mình lên.

Vừa vén màn lên thì Tần Hoan liếc mắt nhìn thấy bóng lưng của Phục Linh, đáy mắt nàng sáng lên, "Phục Linh..."

Phục Linh đang thu dọn y phục hôm qua mà Tần Hoan thay ra, vừa nghe thấy câu này thì ngay lập tức xoay người lại. Nàng bước nhanh đến trước mặt Tần Hoan, cực kỳ ân cần nói, "Tiểu thư, người thế nào rồi?"

Tần Hoan xoa xoa thái dương rồi ngồi dậy, "Ta thế nào cái gì? Ta còn muốn hỏi em thế nào rồi đó?"

Phục Linh giơ tay lên sờ sờ vào cục u sau gáy, "Nô tỳ ổn rồi, chính là nô tỳ ngủ miên man cả đêm qua nên không đi cùng tiểu thư được. Tiểu thư sờ thử xem, cục u sau đầu nô tỳ đã tiêu biến đi nhiều rồi."

Nói xong Phục Linh cúi thấp đầu xuống, Tần Hoan đưa tay lên sờ sờ.

Tần Hoan nhẹ nhàng thở hắt ra, "Đêm qua em ngủ cho nên không tiện bôi thuốc, mặc dù không phải vết thương lớn thế nhưng vẫn nên dùng thuốc mỡ bôi lên rồi xoa bóp một chút để lưu thông máu tránh ứ đọng mới tốt."

Đương nhiên Phục Linh gật đầu, thấy Tần Hoan muốn đứng dậy thì lại đến hầu hạ, "Tiểu thư, đêm qua sau đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Đại thiếu gia lại đánh ngất nô tỳ vậy? Lúc ấy nô tỳ đứng ở cửa, căn bản không nghĩ tới Đại thiếu gia đột nhiên ra tay, nô tỳ còn chưa kịp kêu lên thì đã thấy trước mặt tối sầm lại rồi... Còn nữa, có phải Thế tử Điện hạ cứu chúng ta hay không? Còn... còn có người vì sao lại nói là ngày trước Đại thiếu gia hại người?"

Tần Hoan được Phục Linh đỡ dậy, vừa mặc y phục vừa nói, "Là Thế tử Điện hạ đến đúng lúc, còn về Tần Sâm... Ngày trước cũng không phải là bản thân ta nhảy xuống hồ, ta là bị hắn hại. Đúng là lúc tỉnh lại ta bị mất trí nhớ nên đành phải cho rằng bản thân mình chỉ bị trượt chân rơi vào trong hồ mà thôi."

Hai tròng mắt Phục Linh mở to, Tần Hoan tự nhiên cũng thẳng thắn thành khẩn với Phục Linh hơn chút, "Mặc dù ta vẫn chưa nhớ ra rõ ràng lắm, thế nhưng có lẽ là ta nhìn thấy Tần Sâm đi vào trong rừng trúc tím cho nên mới tò mò đi vào theo. Sau khi đi vào trong thì mới phát hiện hắn và Thái Hà yêu đương vụng trộm."

Phục Linh ngay lập tức sửng sốt, "Cho nên, Thái Hà là nữ nhi của Nhị di nương? Tất cả mọi chuyện đều là do nàng ra tay?"

Tần Hoan gật đầu, cài từng nút từng nút áo lại rồi đi sang bên cạnh rửa mặt, "Đúng là như thế, chỉ là không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Cả người Phục Linh đều mơ mơ hồ hồ, "Trời ạ, vậy mà lại là sự thật, mà Đại thiếu gia hắn... lại có thể xuống tay với tiểu thư. Hắn chẳng những bất trung với thiếu phu nhân mà lại còn có thể hạ thủ được với người..."

Phục Linh đã phản ứng kịp thông tin, cả người ngay lập tức bị chọc giận, "Uổng cho nô tỳ vẫn cảm thấy hắn là người tốt, vẫn luôn đối xử với chúng ta cực kỳ thân thiết. Vậy mà không nghĩ đến... Tiểu thư, nô tỳ có phải suýt chút nữa thì hại người hay không?"

Tần Hoan vừa lau mặt vừa cười bất đắc dĩ, "Sao có thể chứ... Chẳng phải ta cũng quên đi mọi chuyện sao. Có lẽ vì hắn biết ta mất trí nhớ cho nên ban đầu mới không còn sát ý nữa thôi, mãi đến sau này khi hắn biết chúng ta muốn đi hỏi người gác cổng, muốn đi điều tra nên mới tưởng rằng ta đã nhớ ra rồi, vì thế hắn lo lắng rồi muốn giết ta..."

Phục Linh vẫn rất tức giận, lông mày nàng dựng thẳng lên, "Ác giả ác báo! Ban nãy lúc nô tỳ vừa mới tỉnh dậy thì đã nghe được chuyện đêm qua, lúc đó chỉ cảm thấy không ngờ được là sự tình đã đi đến mức độ này. Hiện tại nghĩ lại thì đúng là đáng đời!"

Tần Sâm đã chết, cho nên việc ngay lúc đó cũng bị nói hết ra ngoài. Trong lòng Tần Hoan cũng đã có câu trả lời thỏa đáng cho Cửu tiểu thư, "Phải, ta không tin quỷ thần nhưng tin vào nhân quả, mỗi một việc làm mỗi một hành đầu, đều phải có nguyên nhân mới có kết quả."

Tần Hoan nói xong lại nhìn Phục Linh trấn an, "Chuyện này qua rồi thì không cần lo lắng nữa, con người sống trên đời có cả nghìn khuôn mặt, chúng ta không phân biệt rõ thì cũng là lẽ thường thôi."

Phục Linh gật đầu, "Chẳng trách tiểu thư muốn đến rừng trúc tím, tiểu thư nhất định là đã phát hiện ra cái gì rồi, lúc đó vậy mà nô tỳ lại không nghĩ ra..."

"Bình thường làm gì có ai nghĩ đến những chuyện này chứ, sắp không cần phải nghĩ đến chuyện này nữa rồi." Tần Hoan vỗ vỗ lên đầu vai Phục Linh rồi nói, "Người bên Lâm Phong viện có đến không?"

Tần Hoan nghĩ đến Diêu Tâm Lan nên ngay lập tức hỏi một câu, Phục Linh lại lắc đầu, "Chưa hề, mấy người Vãn Đường vẫn ở trong viện, có lẽ là chưa ai tới đâu."

Tần Hoan thở phào một hơi, không có ai đến chứng tỏ Diêu Tâm Lan đã không còn bị chảy máu nữa, "Vậy là tốt rồi, Đại tẩu đã sinh nữ nhi, đợi lát nữa chúng ta lại đến thăm bọn họ."

Khóe môi Phục Linh hơi cong, "Nếu như nói có chuyện gì tốt thì chính là chuyện này rồi!"

Sắc mặt Tần Hoan cũng buông lỏng một chút, thế nhưng nghĩ đến Diêu Tâm Lan thì nàng lại có chút thương hại. Lâm thị mất Tần Sâm đương nhiên đau khổ, thế nhưng có vẻ như ngay cả yêu thương giành cho Diêu Tâm Lan trước giờ đều đã không còn nữa, thậm chí lại càng ghét bỏ nàng hơn vì nàng không thể sinh hạ nam nhi cho Tần Sâm để sau này thừa kế gia nghiệp.

"A... Phải rồi..." Phục Linh như đột nhiên nhớ ra cái gì, "Tiểu thư, Tam lão gia bị Tri phủ Đại nhân bắt đến nha môn, toàn bộ nha sai trong phủ cũng rút hết đi rồi. Người có liên quan đến vụ án thì đều bị dẫn đi thẩm vấn, hiện tại là Nhị thiếu gia đang chuẩn bị tang sự cho lão phu nhân, còn thi cốt của Đại thiếu gia và Thái Hà cũng bị mang đi rồi..."

Tần Hoan nghe vậy liền đến bên cửa sổ, cửa sổ vừa mở thì gió nhẹ ấm áp bên ngoài cũng nhẹ nhàng thổi vào trong.

Xem độ cao của mặt trời thì có vẻ đã đến buồi chiều, Tần Hoan đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài, tiểu viện này của nàng không có bất kỳ thay đổi nào so với ngày xưa, thế nhưng Tần Hoan lại biết rõ bên ngoài tiểu viện này thì Tần phủ đã náo loạn tận trời. Ngay cả Tần phủ chính mình cũng phiêu du bất định, vậy còn nàng thì sao?

Trong lòng Tần Hoan nổi lên ý niệm này, sau đó lại hỏi, "Thế tử Điện hạ đâu?"

Phục Linh nghĩ đến đây thì đáy mắt hơi sáng lên, "Thế tử Điện hạ thì 1 canh giờ trước có đến đây, biết người đang nghỉ trưa cho nên không nói gì liền rời đi luôn, hình như là hồi phủ cùng với Tri phủ Đại nhân. Nghe nói Tri phủ Đại nhân đã bắt được mấy người trong tiệm cầm đồ, có lẽ sẽ bận rộn."

Trong lòng Tần Hoan có chút chua chát không rõ lắm, đột nhiên nàng lại thấy hoảng hốt, đây chính là cảm xúc mà từ trước đến nay nàng chưa hề thấy qua!

...

Lúc Tần Hoan đến Lâm Phong viện thì Tần Sâm vẫn còn ở trong đó. Bàn tay hơi béo mập của Tần Sương nhẹ nhàng bắt lấy tay nhỏ bé của Thê Thê rồi khẽ khẽ trêu đùa con bé. Nghe thấy tiếng bước bước chân Tần Sương liền ngẩng đầu lên, thấy người đến là Tần Hoan thì trên mặt hiếm có dịp không sinh ra vẻ chán ghét, mà chỉ bình tĩnh cúi đầu tiếp tục nói chuyện với tiểu bảo bối.

"Cửu tiểu thư đến rồi..." Mặc Thư chạy ra nghênh đón, "Cửu tiểu thư yên tâm, tiểu thư chúng ta không còn bị ra máu nữa."

Tần Hoan gật đầu, "Đại tẩu đã thức dậy chưa?"

Mặc Thư gật đầu, "Thức rồi, uống thuốc xong lại ngủ."

Tần Hoan đi theo Mặc Thư vào bên trong phòng, quả nhiên 2 mắt Diêu Tâm Lan vẫn nhắm chặt, nàng vẫn đang ngủ. Tần Hoan lại bắt mạch, thấy mạch tượng đã khỏe lên rất nhiều thì mới nhẹ nhàng thở hắt ra, "Vẫn tiếp tục dùng đơn thuốc kia, lần này Đại tẩu mặc dù không nguy hiểm gì thế nhưng thân thể vẫn còn yếu đuối, đợi sau này khi miệng vết thương khôi phục lại rồi thì phải điều dưỡng tẩm bổ mới tốt."

Mặc Thư vội vàng gật đầu, thế nhưng trên mặt lại có chút chần chờ, Tần Hoan thấy thế thì nói thẳng, "Làm sao thế?"

Mặc Thư thở dài, "Nô tỳ không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều không, thế nhưng hôm nay tiểu thư thức dậy 2 lần rồi, đút thuốc là có uống vào thế nhưng vẫn không nói một câu nào, chỉ nhìn tiểu bảo bối 2 lần thôi chứ không ôm ấp tiểu bảo bối."

Tần Hoan chau mày, nhìn Diêu Tâm Lan ngủ yên tĩnh mà trong lòng lại hơi lo lắng. Diêu Tâm Lan không nói gì, cũng không hề hỏi 1 câu Tần Sâm thế nào rồi, từ lúc nàng tỉnh lại hình như chỉ mới nói có 3 chữ 'trời đã sáng'.

"Ôm Thê Thê đến bên cạnh tẩu ấy nhiều một chút."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.