Khóe mắt Nhạc Ngưng run rẩy, Tần Hoan thấy thế lại nỗ lực khuyên nhủ, "Quận chúa thật sự khó chịu thì cũng không cần phải gắng gượng, huống hồ chỗ này vốn là không cần nhiều nhân thủ như vậy, bên ngoài thời tiết cũng trở lạnh quá rồi, chi bằng cứ quay về Đinh Lan uyển ngồi thôi..."
"Ta không gắng gượng!" Nhạc Ngưng khẽ quát rồi đột nhiên đi nhanh về hướng trường án.
Tần Hoan chau mày rồi liếc Phục Linh một cái, Từ Hà đứng bên cạnh trường án, vừa nhìn thấy Nhạc Ngưng đi đến liền vội vàng hành lễ.
"Bái kiến Quận chúa..."
Nhạc Ngưng vung tay lên, nàng nhìn nhìn sang bên cạnh, "Hiện tại là đang định làm gì?"
Từ Hà nghi hoặc nhìn Tần Hoan, chờ đến lúc Tần Hoan lắc đầu trấn an thì mới lên tiếng, "Chính vì phát hiện ra quá nhiều hài cốt, cho nên trước mắt phải sắp xếp lại toàn vẹn từng bộ một, sau đó mới ghi cụ thể lại vào danh sách để thuận tiện cho sau này điều tra."
Nhạc Ngưng gật đầu rồi quay sang nhìn Tần Hoan, "Phải làm thế nào?"
Tần Hoan thở dài bước lên phía trước, "Xương cốt rất khó nhận diện, chưa kể tuổi tác lại tương tự nhau. Quận chúa vẫn nên tha cho bọn ta đi."
Nhạc Ngưng nhăn nhó, "Ngươi dạy ta không được à?"
Tần Hoan bật cười, "Đây cũng không phải 1-2 câu là có thể lĩnh hội được." Thấy Nhạc Ngưng có hơi thất vọng, Tần Hoan liền xoay người lại nhìn sang đống hồ sơ bên cạnh, "Hay là Quận chúa hỗ trợ ta ghi lại?"
Đáy mắt Nhạc Ngưng sáng lên, "Được, cái này ta làm được, nghĩ lại lần đầu tiên ta giúp ngươi ghi, mặc dù... mặc dù chỉ ghi được một nửa, thế nhưng lần này ta cũng không còn giống với lần đó nữa."
Nhạc Ngưng nhớ đến lần đầu tiên nàng ghi chép lại giúp Tần Hoan, kết quả là chính nàng bỏ chạy ra ngoài nôn mửa nên hiện tại trên mặt vẫn còn hơi lúng túng. Tần Hoan cũng nghĩ lúc đó Nhạc Ngưng còn chưa biết được hoàn cảnh lúc nghiệm thi ra sao cho nên mới bạo gan xung phong, một lúc sau mới không thể chống đỡ được nữa, "Giấy bút đều ở bên kia, làm phiền Quận chúa rồi..."
Nhạc Ngưng khẽ 'xì' một cái rồi tiến lên cầm giấy bút đến, Tần Hoan bước đến bắt đầu chỉnh đốn lại tỉ mỉ đống xương vốn đã phân loại xong, rất nhanh sau đó nàng lên tiếng, "Tạm thời dùng số đếm đi, bộ xương thứ nhất, thời điểm nạn nhân tử vong khoảng từ 10 tuổi đến 10 tuổi rưỡi, xương cốt hoàn toàn đầy đủ, không có vết thương trí mạng rõ ràng, không có dấu hiệu trúng độc, tạm thời chưa rõ nguyên nhân tử vong. Suy đoán là đã chết ít nhất được 8 năm trở lên, thời gian chính xác khó có thể nhận định được."
Nhạc Ngưng ghi lại toàn bộ những lời Tần Hoan vừa nói, bên này thì Từ Hà cũng mang một cái bao bố đến, Tần Hoan xếp toàn bộ xương vừa xem xong vào trong bao, sau đó Từ Hà lấy bút vết ra ngoài bao chữ 'Một'.
Nhạc Ngưng gật đầu tán thưởng, "Cách làm này rất tốt." Ngừng lại một chút rồi nàng lại tò mò nói, "Có điều... ngươi nhìn vào chỗ nào của xương mà có thể kết luận được lúc nạn nhân chết là bao nhiêu tuổi vậy? Còn nữa, vì sao không nhìn ra được thời điểm tử vong?"
Khóe môi Tần Hoan hơi cong, câu hỏi này của Nhạc Ngưng cứ giống như đang kiểm tra kiến thức của nàng vậy, "Xương cốt sẽ tùy theo tuổi tác mà phát triển không ngừng biến đổi, khung xương của trẻ con nhỏ, người lớn sẽ to, đây là kiến thức cơ bản. Chất xương của người già xốp hơn, sẽ có tổn hại ở các đầu xương. Khung xương của thanh niên, trước khi phát dục hoàn toàn thì từng độ tuổi sẽ có đặc điểm riêng, rõ ràng nhất phải kể đến chính là răng..."
Vừa nói Tần Hoan vừa đi dến đống xương bên cạnh cầm lấy một cái răng lên.
"Nhìn này, đây là răng hàm của bộ xương thứ 2, mà răng này từ 11 tuổi mới bắt đầu mọc lên, cho nên có thể xác định nạn nhất ít nhất đã 11 tuổi, lại nhìn kích thước bộ xương rất nhỏ chứng rỏ nàng ta căn bản là chết vào độ tuổi này."
Tần Hoan hơi ngừng lại rồi giận dữ nói, "Thi thể người lớn nếu chôn ở trong đất, cũng phải tốn 7-10 năm để xương hoàn toàn biến thành xương trắng, tuổi tác càng nhỏ thì thời gian cũng ngắn hơn một chút. Nói cách khác, mấy tiểu hài tử này ít nhất đã chết từ cách đâu 6-9 năm, mà lúc đào được xương ra thì thi cốt của Nhị di nương ở trên, các nàng ở bên dưới, đủ để thấy rằng các nàng đều đã chết ít nhất 8 năm trở lên. Còn nếu muốn nói chính xác 8 năm hay 9 năm 10 năm, hay còn lâu hơn nữa thì ta cũng không thể xác định được, dưới đáy giếng toàn là bùn nhão, cơ hồ chẳng có bất luận cái gì có thể lấy ra để tham chiếu thời gian, cho nên thật sự rất khó xác định..."
Mặc dù không thể tính ra được thời gian tử vong cụ thể của nạn nhân, thế nhưng nghe xong những điều này thì Nhạc Ngưng vẫn trợn mắt há mồm, "Y thuật của ngươi quả nhiên xuất thần nhập hóa." Nói xong nàng lại nhìn Từ Hà, "Các đại phu khác có biết mỗi một cái răng người là khi nào thì mọc ra không?"
Từ Hà lắc đầu, "Chắc là không biết được..."
"Cửu cô nương là đọc trong sách của Thẩm Đại nhân à?"
Một giọng nói sang sảng đột nhiên vang lên, Tần Hoan quay đầu lại thì thấy được Yến Trì bước nhanh đến đây, hắn đi ra từ bên trong rừng trúc tím, ánh mắt dán lên người Tần Hoan.
Nhạc Ngưng cũng nhìn Tần Hoan, "Ngươi là đọc trong sách của Thẩm Đại nhân?"
Khóe môi Tần Hoan hơi mím lại, "Quả thực..."
Đáy mắt Từ Hà sáng lên, tựa như tìm được phương pháp trau dồi kiến thức rồi, còn Yến Trì bên này lại nói, "Trong sách của Thẩm Đại nhân, đặc biệt nói về khám nghiệm cốt mạch, thậm chí trên người có bao nhiêu khúc xương, làm thế nào nối với nhau, đều nói cực kỳ rõ ràng."
Tần Hoan gật đầu chắc nịch, "Đúng là như thế, ta đọc trong sách của Thẩm Đại nhân, lại cộng thêm có học y thuật cho nên về phương diện này sẽ hiểu sâu hơn so với người bình thường một chút."
Nàng dừng lại một chút rồi đột nhiên hỏi, "Sao Thế tử Điện hạ lại biết?"
Khóe môi Yến Trì hơi cong, "Trên mảnh giấy ngươi đưa cho ta chỉ viết tên 2 cuốn sách của Thẩm Đại nhân, tiện thể ta cho người đi tìm luôn cả sách khác của Thẩm Đại nhân đến, hôm qua lấy ra xem thì bắt gặp đúng cuốn này."
Trong lòng Tần Hoan âm thầm gật đầu, nàng còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Hoài Tín lại từ phía ngoại viện chạy nhanh vào, nhìn thấy Nhạc Ngưng ông hành lẽ với nàng rồi quay sang Yến Trì nói, "Thế tử Điện hạ, lão phu nhân Tần phủ cái gì cũng không nói, Tần phu nhân lại nói cái gì bà ta cũng không biết, hiện tại Tần lão gia lại đang hôn mê, đây thật đúng là..."
Tưởng thị là lão nhân gia, tuổi tác cũng lớn rồi, Lâm thị là phụ nữ cho nên Hoắc Hoài Tín không tiện động thủ, đích thực là cực kỳ khổ não.
Yến Trì nghe thấy thế thì khẽ cười, "Xem ra lão phu nhân vẫn hy vọng chúng ta đi hỏi Tần lão gia, đại phu trong phủ của bọn họ nói thế nào rồi? Khi nào thì Tần lão gia có thể tỉnh lại?"
"Đại phu kia nói, sáng mai mới có thể tỉnh lại..."
Hoắc Hoài Tín hơi phiền muộn, Yến Trì lại không nhanh không chậm lên tiếng, "Không vội, cứ để cho ông ta dưỡng bệnh tốt một chút, sau đó mới có sức mà trả lời chúng ta. Huống chi vụ án này còn rất nhiều nội tình mà chúng ta còn chưa biết được, chờ người của ta từ Dương huyện quay về rồi hỏi lại là được, không cần vội."
Nói đến đây đột nhiên ánh mắt Yến Trì hơi tối xuống, "Trước mắt 2 vụ án này chắc chắn không phải là cùng 1 người hành hung, 1 là bản án cũ năm xưa, 1 là án mạng mới bên trong phủ, cả 2 đều phải tách ra định luận mới được."
Hoắc Hoài Tín gật đầu, "Hạ quan đã hiểu rồi, một khi đã như vậy thì trước mắt cứ đào hết thi cốt ra đã."
Thi hài của Nhị di nương và đám hài đồng được đào ra đương nhiên là bản án cũ, hung thủ chắc chắn là chủ tử của Tần phủ, còn vụ án mới lại không như vậy, Yến Trì hơi trầm ngâm nhìn Tần Hoan, "Xem ra hiện tại hung thủ giết Liễu thị rồi sau đó giết Lưu Xuân kỳ thật là muốn dẫn người khác chú ý đến 2 miệng giếng này. Nếu như vậy thì chắc chắn hung thủ có liên quan đến vụ án 8 năm trước."
Nói xong Yến Trì lại hạ giọng, "Có thể là báo thù không?"
Tần Hoan nhìn lướt qua phía bên dưới giàn hoa hiện tại đã biến thành một bãi lộn xộn, nàng gật đầu, "Đúng thật là có vẻ như vậy, có điều người chết 8 năm trước quá nhiều, không biết rốt cuộc người đó có liên quan đến Nhị di nương hay là liên quan đến mấy tiểu hài tử kia."
"Người đi huyện Dương Châu sắp trở về rồi, người phái đến châu huyện sát vách cũng đã xuất phát, nhanh nhất là 7 ngày, tối đa trong vòng 10 ngày chắc chắn sẽ có hồi âm." Yến Trì đã pahsi người ra ngoài, có tên tuổi của hắn thì bất kể châu huyện phụ cận nào cũng đều dễ làm việc cả.
Tần Hoan gật đầu, xoay người tiếp tục chỉnh đốn lại xương trắng cùng với Từ Hà. Chẳng bao lâu sau bên trong rừng trúc tím lại đào ra một bộ thi hài nữa, hiện tại chính là bộ thi hài thứ 11 nằm bên dưới hài cốt của Nhị di nương.
Chỉ nhìn thoáng qua cái đầu lâu thôi Tần Hoan đã biết đây vẫn là một bộ thi cốt của trẻ con, người chết đều là những tiểu hài tử không lớn lên được nữa. Nếu như các nàng không chết đi thì hiện tại có lẽ tuổi tác cũng tương tự với Yến Trì, thế nhưng sinh mệnh các nàng cuối cùng lại dừng lại ở thời điểm đó, hóa thành những bộ xương trắng nằm sâu dưới lòng giếng. Sắc mặt mấy người Tần Hoan càng lúc càng u ám, ai cũng mang đầy vẻ bi thương. Phải là loại người nào thì mới có thể xuống tay với nhiều tiểu hài tử như vậy?
Mấy ngày nay trời đã tạnh mưa rồi, thời tiết quả nhiên càng ngày càng lạnh, Nhạc Ngưng ở đây đến tận khi trời sắp tối mới rời khỏi Tần phủ. Hiện tại phía bên trong rừng trúc tím lại đào ra thêm một bộ hài cốt nữa. Vì muốn đào được toàn bộ hài cốt ra mà khoảng đất tính từ rừng trúc tím cho đến chỗ giàn hoa đều bị đào xới toàn bộ lên tạo thành những đường rãnh sâu hoắm. Dường như Hoắc Hoài Tín đã điều đến đây hơn một nửa nha sai của phủ nha rồi, mà nhóm nha sai mà điều đến đây vào buổi trưa nay đến hiện tại cũng chưa từng nghỉ ngơi, tất cả chỉ muốn trong đêm nay phải đào hết toàn bộ ra.
"Tiểu thư, bên rừng trúc tím kia vẫn còn đang bận rộn chưa thôi, người vẫn nên về ngủ trước đi."
Phục Linh nhắc nhở Tần Hoan theo thường lệ, Tần Hoan cũng đứng bên ngoài cả ngày rồi, thân thể đã mệt mỏi đến không chịu nổi cho nên nàng mới không để cho Phục Linh phải nhiều lời nữa, cứ thế quay về giường đi ngủ. Tần Hoan vừa nằm xuống giường thì cơn buồn ngủ đã xâm lấn đầu óc nàng, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm không mộng mị, đợi đến lúc nàng mở mắt ra lần nữa thì thấy sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, có lẽ do đi ngủ sớm với ngủ ngon giấc cho nên hiện tại dù có dậy sớm thì nàng vẫn hoàn toàn không buồn ngủ. Thế nhưng bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng cho nên nàng cũng không tiện rời giường, hiện tại khắp nơi trong Tần phủ luôn luôn có nha sai canh giữ cả ngày lẫn đêm, không biết bên rừng trúc tím thì thế nào rồi, nhưng sớm thế này nàng vẫn không nên tùy tiện chạy sang phía rừng trúc.
Tần Hoan nghĩ nghĩ, vẫn nên nhắm mắt lại dưỡng thần thì hơn. Lúc bình minh thì trong phủ hoàn toàn yên tĩnh, tiểu viện này của nàng lại càng yên tĩnh hơn nữa, ngay cả tiếng kim rơi nàng cũng có thể nghe được. Có lẽ vì sự yên tĩnh này nên rất nhanh sau đó nàng lại mơ hồ chìm vào giấc ngủ, thế nhưng đang lúc ý thức hỗn loạn chuẩn bị ngủ thì Tần Hoan lại nghe thấy có vài tiếng gào thét kỳ lạ...
Nàng mở to mắt, lắng tai nghe một lúc thế nhưng cái gì cũng không nghe thấy được nữa.
Trong khoảng khắc mơ hồ này thì sắc trời bên ngoài mới chỉ hơi sáng hơn vừa rồi một chút, Tần Hoan cảm thấy tiếng la hét vừa rồi hơi quái dị cho nên liền vén màn lên bước xuống giường. Trong phòng vẫn còn hơn lạnh, Tần Hoan khoác lên một bộ áo choàng rồi đi đến bên cạnh cửa sổ. Nàng mở cửa ra nghe ngóng nhưng vẫn không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả.
Tần Hoan nhăn mày rồi tự hỏi bản thân, không lẽ là mình nằm mơ?
Mới nghĩ đến đây thì bên ngoài đã có tiếng bước chân, Phục Linh đi vào, hơi ngạc nhiên nhìn Tần Hoan đang đứng bên cạnh giường, "Tiểu thư làm sao thế? Sao lại đứng dậy rồi?"
Tần Hoan lắc đầu rồi hỏi, "Vừa rồi hình như ta nghe thấy có tiếng la hét, em có nghe thấy không?"
Dáng vẻ Phục Linh vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy thế nàng liền dụi dụi mắt, "La hét gì chứ? Nô tỳ không hề nghe thấy gì cả, chỉ nghe tiếng tiểu thư mở cửa sổ ra nên mới tỉnh lại thôi. Sao thế? Tiểu thư nghe thấy gì vậy?"
Tần Hoan chậm rãi lắc đầu, "Không nói rõ được, cũng có khả năng là ta đang nằm mơ thôi."
"Nhất định là 2 ngày nay tiểu thư đã quá mệt mỏi rồi, suy nghĩa quá nhiều cho nên trong mơ cũng đang phá án." Phục Linh vừa nói vừa tiến lên mấy bước, muốn khép cửa sổ lại, "Tiểu thư đi ngủ thêm một lát đi, đừng nên đứng ở đầu gió lạnh nữa."
Sáng sớm đúng là thời điểm lạnh nhất trong ngày, Tần Hoan cũng tự thấy người mình bị lạnh nên nàng kéo chặt vạt áo, xoay người lại đi về phía giường ngủ, "Có thể là ta nghe nhầm thôi, bây giờ vẫn còn sớm, em cũng ngủ tiếp một lát đi, có lẽ hôm nay rừng trúc tím cũng đã đào xong rồi."
Phục Linh đóng chặt cửa sổ lại rồi gật đầu, "Vâng, tiểu thư cứ yên tâm, để lát nữa nô tỳ đi xem xem."
Tần Hoan gật đầu xong mới lại nằm xuống, lần thức dậy này khiến cho cả người nàng rét lạnh từng đợt, cũng may mà bên dưới chăn gấm vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, Tần Hoan phải nằm một lúc thì người mới ấm trở lại.
Hiện tại nằm xuống nàng lại không hề buồn ngủ, chỉ lẳng lặng chờ trời sáng hơn chút nữa rồi mới tiện thức dậy thôi.
Thế nhưng ngay lúc Tần Hoan định ngồi dậy thì từ ngoài viện đã truyền đến hàng loạt tiếng bước chân ồn ào, có vẻ như có ai đó kêu la sợ hãi. Rất nhanh sau đó Phục Linh đã chạy vào.
"Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, Tam lão gia đã xảy ra chuyện..."
Phục Linh mấp máy môi, "Thế tử Điện hạ đích thân đến đây rồi, cụ thể thì chưa biết, thế nhưng xem ra là cực kỳ lo lắng..."
Trái tim Tần Hoan chợt nảy lên, Tần An còn chưa bị thẩm vấn mà sao hắn đã gặp chuyện không may rồi? Mới nghi đến đây thì Tần Hoan xoay người bước xuống giường, khoác lên một bộ áo choàng rồi định đi ra ngoài. Dưới tình thế cấp bách này, nàng còn tưởng rằng đêm qua chính là đêm hôm trước, đêm hôm trước nàng mặc nguyên áo ngoài mà ngủ, thế nhưng nàng lại không phát hiện ra. Cửa viện vừa mở ra thì Tần Hoan đã nhìn thấy Yến Trì đứng ở ngay trên hành lang gấp khúc bên ngoài.
Có thể là do động tĩnh của nàng quá lớn nên Yến Trì mới xoay người lại, hắn cũng liếc mắt một cái đã thấy Tần Hoan, 4 mắt nhìn nhau, hắn phát hiện ra ngay bên dưới áo choàng nàng chỉ mặc có một bộ áo ngủ, hắn chỉ nhìn nàng 1 cái rồi quay mặt đi chỗ khác.
Phục Linh cũng kinh hãi đuổi theo, "Tiểu thư, người còn chưa thay quần áo..."
Hành vi khác lạ của Yến Trì cùng với lời Phục Linh nói khiến cho Tần Hoan sửng sốt, nàng vừa cúi đầu đã nhận ra, sắc mặt nhất thời thay đổi, hai gò má vốn trắng như ngọc nay hơi ửng hồng, nàng siết chặt áo khoác ngoài rồi xoay người chạy về phòng.
Phục Linh nhăn nhó, "Tiểu thư..."
Tần Hoan chau mày, "Là ta quá sốt ruột, không sao đâu, cũng không tính là thất lễ."
Nàng nói lời này cũng chính là có ý an ủi bản thân, thế nhưng sự tình khẩn cấp nên Phục Linh cũng không tiện nhiều lời, chỉ giúp Tần Hoan thay xiêm y với tốc độ cực nhanh mà thôi, sau đó nàng lại vấn tóc cẩn thận cho Tần Hoan xong rồi mới đi ra ngoài.
Ra đến cửa, nét ửng hồng trên mặt Tần Hoan đã rút đi, Yến Trì cao lớn vững chãi đứng dưới mái hiên, lúc hắn quay đầu lại thì ánh mắt cũng bình tĩnh như ngày thường. Tần Hoan vội vàng hỏi, "Tam thúc xảy ra chuyện gì rồi?"
Sắc mặt Yến Trì hơi trầm xuống, "Gần nửa canh giờ trước đột nhiên ông ta nổi điên, hiện tại người đã không ổn rồi."
Lông mày Tần Hoan nhíu chặt, hiện tại Tần An không thể chết được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]