Phục Linh mở to mắt nhìn Tần Hoan, nhất thời không phản ứng kịp, "Xương của tiểu hài tử?"
Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, trước đây ta vẫn cứ nghĩ đây là xương ở chỗ nào đó trên người Nhị di nương, cho nên nhìn lâu như vậy vẫn không nghĩ ra là xương ở chỗ nào, thêm nữa thi cốt của Nhị di nương cơ bản đã đầy đủ rồi, vừa rồi nghe thấy mọi người nói đến chuyện phân biệt hoa thì ta mới nghĩ đến có lẽ ta đã sai ngay từ đầu rồi. Nếu đây căn bản là xương của tiểu hài tử còn chưa trưởng thành thì đặt lên người Nhị di nương đương nhiên sẽ không thích hợp, hoặc là đặt lên người lớn mà suy tính thì đương nhiên cũng sẽ không đoán ra được xương này nằm ở vị trí nào."
Phục Linh nghe đến đây liền hiểu, trên mặt tỏ ra vui vẻ, "Rốt cuộc tiểu thư cũng đã nghĩ thông rồi! Vậy thì tiểu thư đã biết mảnh xương này nằm ở đâu chưa?"
Tần Hoan nhìn mảnh xương trong lòng bàn tay, nhíu mày một lúc, "Có hơi giống xương bàn tay, với hình dáng và độ rộng này thì có lẽ chính là mảnh xương đệm thứ 2 hoặc thứ 3 trên bàn tay..."
Phục Linh nhìn thoáng qua mảnh xương trong tay Tần Hoan, mặt mày nhăn lại, "Nhưng mà tiểu thư, sao trong giếng lại xuất hiện xương của tiểu hài tử?"
Tần Hoan nắm chặt lấy mảnh xương, thần sắc càng lúc càng nặng nề, "Ta cũng đang suy nghĩ tại sao trong giếng lại có xương của tiểu hài tử. Không chỉ có không nên có xương của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3557079/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.