Tần Hoan biết Lưu thị không muốn nói thêm gì nữa nên mới đứng lên, "Sao lại trách tội được, đại nương đã cởi bỏ nghi hoặc cho ta, ta còn phải đa tạ đại nương mới phải." Tần Hoan nói xong liền liếc Phục Linh một cái, Phục Linh rút một túi hương nhỏ từ trong tay áo ra.
Phục Linh cười cười rồi đưa cho Lưu thị, "Thân thể tiểu thư phải nhờ cậy vào đại nương rồi."
Lưu thị hơi do dự, Phục Linh vừa phần trần vừa nhét vào tay bà.
Tần Hoan thấy thế thì xoay người đi ra khỏi phòng, Phục Linh đuổi theo kịp rồi chủ tớ 2 người lập tức đi về hướng đông nam.
Đợi đến lúc ra khỏi viện của hạ nhân rồi Phục Linh mới nói, "Tiểu thư, xem ra chắc chắn là Nhị di nương năm đó đã có hài tử rồi, do bị sảy thai sớm nên nhất thời chịu không nổi mới tự sát."
Tần Hoan gật đầu, trong lòng nàng cũng nhận định như vậy. Sảy thai không phải là việc nhỏ, vừa tổn thương thân thể lẫn lòng người, cộng thêm nếu như hài tử của Nhị di nương không phải sảy tự nhiên mà là có người ám hại thì chỉ sợ trong lòng Nhị di nương sẽ oán hận sâu nặng. Lúc đó Tần An lại không đứng ra làm chủ cho nàng, nàng quyết định quyên sinh trong nỗi tuyệt vọng thì cũng không phải là không có khả năng.
Tần Hoan thở dài, như lời nói của Lưu đại nương, người trong danh gia vọng tộc có xảy ra những chuyện như vậy thật sự là chẳng lạ lùng gì.
"Tiểu thư, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3557071/chuong-101-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.