Rừng trúc tím náo loạn không nhỏ khiến cho toàn bộ Tần phủ đều kinh hãi. Tin tức rất nhanh đã truyền đến chỗ Tưởng thị!
Tần Hoan chau mày, "Cái gì? Lưu Xuân thật sự đã chết? Mà lại còn chết giống y hệt với Liễu thị?"
Tiểu nô gật đầu, "Vâng, hiện tại Tri phủ Đại nhân đã mang thi thể của Lưu quản gia để tạm ở trong viện của Liễu di nương. Người còn nói vụ án này đã thay đổi cho nên tạm thời chưa thể hạ táng 2 người bọn họ được."
Tràng hạt trong tay Tưởng thị lại di chuyển với tốc độ cực nhanh, bên này Lâm thị lại thở dài một hơi, "Mẫu thân, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ, chẳng phải tóm được Lưu quản gia rồi thì thôi sao? Sao Lưu quản gia lại chết? Điều này có nghĩa là Lưu quản gia và Liễu thị đều là bị người ngoài giết chết, mà hung thủ hiện tại vẫn còn lẩn trốn bên trong phủ chúng ta?"
Tưởng thị từ từ khép mắt lại, Tần Sâm lại lên tiếng, "Mẫu thân, đúng là như thế."
Lâm thị siết chặt khăn tay, "Bệnh của lão gia còn chưa có chuyển biến tốt, thế nào trong phủ lại... Còn có năm đó, năm đó chuyện của Nhị di nương cũng bị Tri phủ Đại nhân và Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ biết rồi..."
"Gấp cái gì!" Con ngươi Tưởng thị đột nhiên mở to, ánh sáng sắc bén đột nhiên hiện lên trong mắt.
"Biết thì cũng đã biết rồi, năm đó chúng ta chỉ giấu diếm cho yên chuyện thôi chứ có hại tính mạng nàng ta đâu? Dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3557069/chuong-100-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.