Chương trước
Chương sau
Đã rất lâu rồi Tần Hoan không vất vả làm thuốc như vậy, nhưng vì không thể cứ thế lấy không phí chữa bệnh của người ta nên nàng càng phải nỗ lực. Cho đến giờ ngọ ngày hôm sau thì thuốc nàng làm đã xong được một nửa.

"Bảo người ta chuẩn bị xe đi, chúng ta đến Hầu phủ một chuyến."

Tần Hoan dặn dò một câu, Phục Linh ở bên cạnh than thở, "Tiểu thư mất ăn mất ngủ vì Thái trưởng Công chúa, người thích tiểu thư cũng là lẽ đương nhiên thôi."

Tần Hoan ngừng tay một lát, định giải thích nhưng lại thôi.

Phục Linh rời khỏi Đinh Lan uyển, Tần Hoan bắt đầu thu dọn thuốc mỡ ngày hôm qua làm được. Chẳng bao lâu đã nghe tiếng bước chân Phục Linh quay trở về.

"Tiểu thư, chúng ta không cần chuẩn bị xe nữa! Người gác cổng nói từ sớm Hầu phủ đã cho người đến đứng đợi ở bên ngoài rồi."

Tần Hoan nhíu mày, "Đã đến từ sớm? Vậy sao không thấy ai thông báo?"

Phục Linh cũng cực kỳ ngạc nhiên nói, "Nô tỳ cũng không hiểu, tiểu thư, chúng ta đi không?"

Vẻ mặt Tần Hoan kiên quyết, cầm thuốc mỡ lên rồi gật đầu, "Đi luôn bây giờ."

Phục Linh mặc áo choàng lên cho Tần Hoan, cầm lấy thuốc mỡ rồi sau đó cùng đi ra cửa. Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Mặc Thư cũng đang đi về hướng này, thấy hai người như vậy Mặc Thư hơi kinh ngạc, "Cửu tiểu thư muốn xuất phủ?"

Tần Hoan gật đầu, "Ta phải đi Hầu phủ một chuyến, Đại tẩu có khỏe không?"

Mặc Thư hơi lúng túng, "Tiểu thư chúng ta hơi phiền muộn, vốn định mời Cửu tiểu thư qua trò truyện. Có điều Cửu tiểu thư phải đến Hầu phủ thì cứ đi đi, chờ lúc nào người trở về rồi đến Lâm Phong viện thăm tiểu thư chúng ta."

Tần Hoan suy nghĩ một chút, "Vẫn cứ cho tiểu thư các ngươi ăn thuốc viên ta làm đi, còn thuốc nhà bếp đem đến cứ xử trí như trước đây. Để chiều nay quay về rồi ta lại đến thăm nàng."

Mặc Thư vội vàng gật đầu đáp lời, lúc này Tần Hoan mới rời đi.

Ánh mắt tha thiết của Mặc Thư vẫn dán chặt lên sống lưng Tần Hoan khiến cho đáy lòng nàng trĩu nặng.

Tần phủ bị bao phủ bởi một màn sương quỷ quyệt, nàng không nên tùy tiện nhúng tay vào bất cứ thứ gì, nhưng nàng cũng không thể ngồi yên nhìn Diêu Tâm Lan gặp chuyện không may. Hiện tại chỉ có thể dặn dò Diêu Tâm Lan dùng thuốc cẩn thận, chỉ ăn thuốc viên nàng đưa đương nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.

Ổn định lại tâm tình, Tần Hoan bước nhanh ra cửa phủ, vừa mới ra đến nơi đã thấy được Bạch Phong với vẻ mặt nghiêm túc.

Người đến sao lại có thể là Bạch Phong?

Hôm qua Yến Trì đến đón nàng là vì muốn đưa nàng đi nghiệm thi, thế nhưng hôm nay sao Bạch Phong lại đến đây?

Nàng không nghĩ vị Bạch thị vệ này lại nhàn rỗi đến vậy.

Tần Hoan vừa đi vừa suy nghĩ, Bạch Phong nhìn thấy nàng vội vàng hành lễ, "Bái kiến Cửu tiểu thư."

Tần Hoan ngẩng đầu, "Không cần đa lễ, Thái trưởng Công chúa bảo ngươi đến?"

Bạch Phong sửng sốt, "Phải, mà cũng không phải..."

Hắn trả lời như vậy khiến trong lòng Tần Hoan đã nắm chắc, nàng nhìn trên phố xá xe ngựa qua lại nườm nượp, trong một khoảnh khắc nàng bỗng nhiên sinh ra nghi vấn, liệu đằng sau tấm rèm xe ngựa lặng yên kia, Yến Trì có ở bên trong đó hay không?

Nàng vén rèm xe lên, trong xe trống trơn.

Tần Hoan ngẩn ra, đột nhiên có một sự trống trải buồn phiền thoáng qua trong lòng nàng, giống như một cục đá ném vào giữa sóng nước, chỉ gây ra một dao động rất nhỏ rồi nhanh chóng lắng xuống.

Vẻ mặt Tần Hoan không đổi bước lên xe ngựa, động tác hơi khựng lại ban nãy của nàng nhỏ đến mức độ có lẽ chính nàng cũng không nhận ra.

Xe ngựa cứ thế lăn bánh, đi từ thành đông đến thành tây, Bạch Phong đánh xe cực kỳ ổn định. Gần nửa canh giờ Phục Linh vui mừng nói chuyện cùng Tần Hoan, "Tiểu thư, hiện tại đúng là không giống trước đây, ban nãy nô tỳ đến chỗ người gác cổng, hắn cũng rất cung kính với nô tỳ."

Tần Hoan khẽ nhếch môi, "Như thế mới tốt. Sau này có lẽ càng ngày càng tốt hơn."

Phục Linh cảm động nên kể đủ chuyện trước đây ra với Tần Hoan, sắc mặt Tần Hoan hơi hoảng hốt, đột nhiên nàng nhớ đến phụ thân mình ngày xưa. Phụ thân đa phần là ở phía tây và phía bắc, non sông phía tây bắc đa phần nàng đã đi gần hết, sau này đến kinh thành Lâm An, khí phách đế đô nguy nga, phú quý phồn hoa trải dài trăm dặm nên nàng từ tiểu thư đồng bên cạnh phụ thân biết thành khuê tú nhà quan chân không rời nhà.

Ba năm ở kinh thành, phụ thân ngồi ổn định ở chức vị Đại Lý Tự khanh, nhưng cứ nửa năm một lần nàng lại đến Dược vương cốc. Phụ mẫu trăm bề hòa hợp, y thuật của nàng cũng tinh tiến lên, cứ nghĩ rằng cuộc sống sẽ trôi qua như vậy, nào ngờ vụ án của Tấn vương lại bất ngờ kéo đến không ai kịp phòng bị...

Sủng phi trong cung chết thảm, hung thủ lại là Hoàng tử đương triều, là một đại án bê bối Hoàng thất, ban đầu phụ thân cũng không cảm thấy khó khăn, thế nhưng không biết bắt đầu từ hôm nào, càng ngày mặt mày phụ thân càng cau có, cộng thêm lo lắng trĩu nặng, ẩn chứa sợ hãi. Mãi về sau, cục diện chuyển biến đột ngột, phụ thân lại bị liệt vào hàng trọng phạm...

"Tiểu thư? Đến Hầu phủ rồi..."

Tần Hoan đang chìm trong quá khứ được Phục Linh kéo trở lại, chớp mắt một cái, nàng giấu đi vẻ lo sợ nghi ngờ trên mặt. Nàng ngẩng lên nhìn, quả nhiên là đã đến bên ngoài Hầu phủ rồi.

"Có phải đêm qua tiểu thư sắc thuốc đã quá mệt mỏi rồi?"

Phục Linh hơi lo lắng, Tần Hoan lắc đầu trấn an, "Không sao cả, chúng ta vào trong thôi."

Xe ngựa vừa dừng lại đã có một gã sai vặt đi vào bẩm báo.

Tần Hoan dẫn theo Phục Linh đi vào trong phủ còn Bạch Phong vẫn yên lặng đi theo phía sau. Vào đến trong phủ Tần Hoan lại cảm thấy không đúng, hôm nay An Dương Hầu phủ cực kỳ yên tĩnh, những tôi tớ bình thường đi qua đi lại giờ không thấy nữa. Rất nhanh sau đó Lục Vân đi từ bên trong ra, "Bái kiến Cửu cô nương, phu nhân và Hầu gia đều đã ở bên chỗ Thái trưởng Công chúa, nô tỳ đến đón người..."

Tần Hoan mỉm cười, "Sao hôm nay trong phủ lại yên tĩnh thế?"

Lục Vân thở dài, "Cửu cô nương không biết, sáng sớm hôm nay Tri phủ Đại nhân đã dẫn người đến Hầu phủ, nói là trong bản khẩu cung trước đây có chỗ giả dối, nên cho dù là hạ nhân Hầu phủ hay thị vệ của Tống thị cũng đều phải thẩm vấn lại một lần nữa."

Tần Hoan chau mày, chẳng lẽ bởi vì nàng nói ra chuyện vết mực?

Tần Hoan gật đầu rồi đi theo Lục Vân thẳng đến viện của Thái trưởng Công chúa. Nàng vừa đến cửa đã thấy Nhạc Thanh đứng bên trong nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy Tần Hoan đến hắn lập tức tiến lên đón tiếp, "Cửu cô nương, sáng nay tổ mẫu vừa mới ngủ dậy đã nhắc đến ngươi rồi."

Tần Hoan nhún người, "Khiến cho Thái trưởng Công chúa nhớ mong rồi."

Nhạc Thanh dẫn Tần Hoan vào bên trong, còn chưa vào đến nơi đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thái trưởng Công chúa.

"Như vậy cũng tốt, triều cục ổn định có lợi cho dân chúng, nếu không dân chúng đã gặp phải tai ương rồi."

Tần Hoan ngừng chân, theo bản năng nàng cảm thấy được là bên trong đang nói đến chuyện quan trọng liên quan đến triều đình. Một khi đã như vậy thì nàng không tiện đi vào, nhưng Nhạc Thanh thấy thế lại cười nói, "Không sao đâu, ngươi cứ vào đi, cũng không phải người ngoài gì."

Tần Hoan gật đầu thế nhưng bước chân vẫn hơi chần chừ. Giọng Hoắc Hoài Tín vang lên ở bên trong.

"Có điều lại không nghĩ đến Ung vương được lập thành Thái tử nhanh như vậy. Vụ án của Tấn vương liên hệ cực kỳ lớn, ngay cả Đại Lý Tự khanh Thẩm Nghị cũng bị liên lụy vào. Ung vương ít nhiều cũng bị ảnh hưởng..."

Tần Hoan vừa đi đến cửa, bước chân khựng ngay lại.

Nhạc Thanh ở phía trước đã đi vào đến bên trong liền hỏi, "Vì sao Thẩm Nghị bị cuốn vào bản án của Tấn vương mà Ung vương lại chịu ảnh hưởng?"

Hoắc Hoài Tín cười rộ lên, "Nhị công tử còn chưa biết đấy thôi, trước đây Ung vương đã định ra chính phi chưa qua cửa, chính là nữ nhi duy nhất của Đại Lý Tự khanh Thẩm Nghị..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.