Thế gian có trăm loại nghề, mỗi nghề đều có chuyên môn riêng, chuyện Tần Hoan mượn danh đại phu để làm ngỗ tác thì có thể lừa bịp cho qua với người bình thường. Thế nhưng đối mặt với Yến Trì tâm tư thông minh sắc sảo thì Tần Hoan tuyệt đối không dám sơ suất.
"Phá án?" Tần Hoan nói với giọng kinh ngạc, "Sao lại là phá án?"
Tần Hoan khẽ chau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi mờ mịt. Yến Trì nhìn qua, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, "Hôm qua nếu không có ngươi ra tay, Tri phủ Đại nhân làm sao có thể tìm thấy hung thủ nhanh như vậy?"
Tần Hoan giật mình, giương mắt nhìn Yến Trì, ánh mắt trong sáng, "Tần Hoan không biết phá án là gì, chỉ nói ra những điều mình nhìn thấy dựa trên y thuật, tiện thể phỏng đoán thêm thôi." Tần Hoan trợn mắt, "Điều này chẳng phải người bình thường nào cũng có thể làm được ư?"
"Người bình thường đều có thể làm được?" Yến Trì cười lạnh châm biếm, "Vì sao ngỗ tác của phủ nha lại không làm được?"
Tần Hoan cúi mắt, đầu ngón tay mát dịu xẹt qua làn da màu mạch nha sau lưng Yến Trì, miệng vết thương lẫn lộn máu thịt đã được rửa sạch sẽ, "Từ ngỗ tác tuổi còn trẻ, lại chưa từng có người chuyên trách dạy bảo, học nghệ không tinh cho nên không thể thành công."
Đáy mắt Yến Trì khẽ lóe sáng, "Ta lại không biết các đại phu khác động một chút là phanh ngực mổ bụng người ta ra, cũng không biết bọn họ hiểu biết về vết thương trên xác người chết như vậy. Còn ngươi vừa nhìn một cái đã có thể khẳng định bị thương bởi vật nào."
Tần Hoan để vải bông thấm máu sang bên cạnh, lại bôi cao cầm máu lên trên vết thương mới, "Gia phụ nổi tiếng tài hoa cho nên đã lưu trữ rất nhiều sách, trong đó có một cuốn tạp văn do một bậc thầy về y dược tiền triều là Hoa Từ biên soạn."
"Sách này chuyên viết về thương tích ngoại thương, không chỉ có viết làm thế nào để trị ngoại thương mà còn viết đến 108 loại thương tích mà ông ấy được gặp. Phía cuối sách còn viết rõ 36 kiểu chết của con người, như là bệnh chết, đột tử, chết đuối, thắt cổ, ngã chết... tất cả đều miêu tả rất kỹ. Trong 36 kiểu chết này, lại mô tả tường tận dưới tình huống nào vẫn có thể cứu sống, tình huống nào không cứu được. Đương nhiên tình huống có thể cứu được sẽ viết cả phương pháp điều trị."
Hơi ngừng lại, Tần Hoan trịnh trọng nói, "Sách này hoàn toàn khác với các sách y dược thông thường, nói theo một cách khác, nếu đặt trong hình ngục thì lại là một tiêu chuẩn để rèn luyện nghiệm thi phá án. Chính vì như vậy cuốn sách này mới không lưu truyền ra bên ngoài, gia phụ rất may mắn kết giao với hậu nhân của Hoa gia nên mới có được cuốn sách này, Tần Hoan đọc sách xong cũng thu được không ít kiến thức."
Đại danh của Hoa Từ là thật, ông cũng viết rất nhiều sách về y dược được người đời sau tôn sùng là chí bảo, Tần Hoan chắc chắn Yến Trì tuy tung hoàng sa trường nhưng không đến nỗi không biết đến sách y dược của ông ấy.
Câu trả lời này có thể tính là không chê vào đâu được, hoàn toàn không có sơ hở. Yến Trì chỉ khẽ cười.
"Thẩm Nghị viết trong 'Đại Lý Tự chỉnh lý rửa oan sách', ngoại trừ viết về kỹ thuật ngỗ tác phá án, lại còn viết về kinh nghiệm suốt 15 năm ông ấy chủ thẩm qua hàng ngàn vụ nghi án, viết làm thế nào để quyết định người đó có nói dối hay không thông qua thần thái và hành vi của nghi phạm."
"Một người biết làm thế nào để xác định được người ta có nói dối hay không, đương nhiên cũng có thể tránh được những sơ hở khi bản thân mình nói dối, ta nói có đúng không?" Tần Hoan không hiểu vì sao Yến Trì lại nói câu này, nàng ngước mắt lên nhìn thấy hắn đang nhìn nàng cười.
Sống lưng Tần Hoan cứng đờ, nhưng nàng vẫn lắc đầu, "Không phải như vậy, thói quen của con người tạo thành do thói quen lâu ngày cho nên rất khó thay đổi bản năng của mình. Ví dụ như hiện tại, Điện hạ trò chuyện vui vẻ giống như thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, thế nhưng sắc mặt Điện hạ trắng bệch, đôi môi thâm tím còn trên trán ướt sũng mồ hôi, những thứ này là phản ứng tự nhiên bản năng của con người, có thể cho thấy Điện hạ đang chịu đựng cơn đau."
Yến Trì nhìn đôi mắt trong suốt của Tần Hoan, suýt chút nữa bị dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của nàng lay động, nhưng trong lòng hắn vẫn còn nghi vấn. Hắn tung hoành ngang dọc công thành đoạt đất bao nhiêu năm trên chiến trường, bày mưu tính kế từ trong triều ra tới bên ngoài, vậy mà giờ đây lại phải chùn bước trước một tiểu nha đầu mới có 16 tuổi này. Yến Trì cực kỳ hứng thú thu lại ánh mắt.
Tuy nói trên chiến trường hắn chủ yếu thắng nhờ mưu kế hơn người, thế nhưng nếu có thể kịch chiến thì hắn tuyệt đối không trì hoãn. Có điều hiện tại đối mặt với Tần Hoan, hắn nguyện ý lấy lui làm tiến.
Tần Hoan nào biết tính toán trong lòng Yến Trì, nàng thở phào nhẹ nhõm cảm giác bản thân mình đã qua được cửa ải này rồi.
"Sau này đừng nhắc đến Thẩm Nghị trước mặt người khác." Bất thình lình Yến Trì lên tiếng.
Đôi tay Tần Hoan hơi ngừng lại, hai mắt nặng nề, giọng nói cố tỏ ra bình thường, "Vì sao?"
Yến Trì liếc mắt nhìn thoáng qua Tần Hoan, dáng người nàng nhỏ bé mảnh khảnh, cho dù hắn ngồi thì nàng cũng không cao hơn bao nhiêu. Hiện tại nàng đang nghiên người cúi đầu băng bó, hắn có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng trên cổ nàng. Yến Trì hơi trầm ngâm rồi lại nói ra những lời đáng lẽ không nên nói, "Thẩm Nghị bị cuốn vào một vụ án lớn trong kinh thành, hiện giờ đã trở thành kẻ tội thần và đã đền tội rồi."
Trong lòng Tần Hoan đau xót, cổ họng nghẹn ngào nhưng giọng nói lại vẫn nghi hoặc mông lung, "Việc này Tần Hoan cũng có nghe nói, nhưng... nhưng trên phố đều nói Thẩm đại nhân làm quan cực kỳ công chính liêm minh, ngài ấy rốt cuộc là phạm phải tội gì?"
Yến Trì chau mày, "Án này liên quan đến Hoàng tử và Phi tần trong cung, là chuyện cấm kị trong kinh thành, cho dù hiện tại ở Cẩm Châu cũng không thể hỏi nhiều. Ngươi chỉ cần nhớ rõ lời ta vừa dặn là được."
Lồng ngực Tần Hoan bức bối như bị đá đè, nàng vội gật đầu, "Vâng... Chuyện của Thiên gia triều đình, tất nhiên Tần Hoan không dám nghị luận xằng bậy."
"Thiên gia triều đình?" Yến Trì cười nhạo, rõ ràng là mỉa mai thế nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Trong lòng Tần Hoan biết không thể nào hỏi thăm chi tiết được gì từ chỗ Yến Trì nên cũng không nhắc đến nữa, nàng chỉ chuyên tâm vào vết thương sau lưng Yến Trì. Nàng đã rửa sạch vết máu, nhưng vết thương này đã lâu ngày lại còn bị vỡ ra nhiều lần, chảy mủ khắp nơi, nếu muốn chữa khỏi thì phải loại trừ được hết đám mủ viêm này.
"Sau lưng Điện hạ bị thương nặng, lên mủ nghiêm trọng, chỉ sợ..."
"Ta biết, ngươi cứ mạnh tay lên."
Yến Trì chinh chiến bên ngoài nên không thể tránh được bị thương, ngay trên lưng hắn cũng đã có 3 vết sẹo rồi. Tần Hoan gật đầu, nàng nhìn sang khay bên cạnh, trên khay đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ nhưng chỉ thiếu dao.
"Hàn Nguyệt ta đưa ngươi lại không mang bên mình?"
Yến Trì lên tiếng lần nữa, trong giọng nó có hơi nghiêm nghị. Tần Hoan đột nhiên chấn động, không hiểu vì sao hắn lại không vừa lòng, vội nói, "Đương nhiên là mang theo, nhưng Hàn Nguyệt là..."
"Ta đưa Hàn Nguyệt cho ngươi để ngươi hành y, ngươi lại còn chờ cái gì?"
Giọng nói Yến Trì ôn hòa lại một chút nhưng vẫn nghiêm túc chất vấn, Tần Hoan đang định nói Hàn Nguyệt là đồ của hắn, muốn trả lại cho hắn nhưng bị hắn chèn ép như vậy nên nàng không nói nữa.
Nàng lấy Hàn Nguyệt từ trong tay áo ra, trước đây đã dùng qua một lần nên hiện tại Tần Hoan đã quen tay. Nàng ngâm dao vào rượu mạnh rồi cầm Ma Phí tán lên, "Điện hạ, xin lấy hai viên ăn..."
Yến Trì quay sang nhìn thấy đồ trong tay Tần Hoan liền nhướn mày, "Không cần cái này!"
Thương thế của hắn quá nặng, trực tiếp khoét thịt sẽ khiến máu tươi chảy giàn giụa, quá trình thao tác lại cực kỳ chậm rãi thế nên không cân nghĩ cũng biết đau đớn cỡ nào. Tần Hoan vốn là lo lắng Yến Trì chịu đựng không nổi mà ngất đi, thế nhưng khi thấy được nét mặt nghiêm túc kiên cường của Yến Trì thì nàng đành phải thuận theo hắn.
Tần Hoan cúi đầu, nàng cầm Hàn Nguyệt nhanh nhẹ rạch xuống, lưỡi dao lạnh lùng chuẩn xác cắt qua những chỗ bị mưng mủ, máu tươi rất nhanh chảy dọc xuống lưng Yến Trì.
Yến Trì vẫn thẳng sống lưng, không kêu đau một tiếng nào, thế nhưng thái dương đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người, ngay tại lúc Tần Hoan cho rằng Yến Trì đau đớn đến không thốt lên lời thì bỗng nhiên hắn lại cất tiếng nói nặng nề.
"Sóc Tây thời tiết lạnh lẽo trải dài ngàn dặm, lúc có chiến sự thì thường xuyên phải ra khỏi doanh trại mấy tháng, hành quân đường dài lại phải tập kích bất ngờ nên dược liệu rất thiếu thốn. Nếu nhưng hàng ngày quen dùng Ma Phí tán thì đến lúc bị thương sẽ không nhịn được, ta bị thương khắp người nhưng chưa bao giờ dùng đến thuốc này."
Tần Hoan nghe được thì lông mi run rẩy, trong lòng bỗng nhiên sôi sục. Nàng chưa bao giờ đi qua chiến trường nơi biên ải, cũng không biết khói lửa chiến tranh là như thế nào, thế nhưng chỉ nghe vậy thôi cũng đủ biết Sóc Tây khó khăn thiếu thốn cỡ nào. Yến Trì năm nay mới có 22 tuổi, vương tôn công tử như hắn đa phần đều coi mình quý báu hơn vàng ngọc không thể rời xa được phồn hoa phú quý chốn kinh thành, chỉ có mình hắn nguyện ở Sóc Tây quân chinh chiến tận 12 năm.
Người ta thường nói thân thể, da, tóc chịu ơn phụ mẫu nên không được để tổn hại. Yến Trì tuổi còn trẻ, thân hình rắn chắc nhưng thương thế chồng chồng chất chất bi thảm không nỡ nhìn, nếu như mẫu thân hắn thấy những vết thương này thì không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.
Tần Hoan nghiến răng nghiến lợi, ép bản thân phải xua tan đi nỗi đau khi nhắc đến án tử của phụ thân, ánh mắt nàng tập trung lại, đôi tay cũng linh hoạt hơn, nàng nín thở di chuyển ngón tay nhanh hơn nữa. Mặc dù là vậy nhưng đến lúc nàng khoét bỏ được hoàn toàn chỗ lên mủ thì mồ hôi trên trên Yến Trì đã chảy thành từng dòng. Tần Hoan cực kỳ nhanh nhẹn bôi cao cầm máu lên, nhìn thấy Yến Trì siết chặt quả đấm, ánh mắt nàng cũng tối sầm lại.
"Vết thương này của Điện hạ rất nặng, trong vòng 1 tháng không thể dính nước, cũng không được động võ, nếu như miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa thì nhưng đau đớn hôm nay chịu đựng chắc chắn sẽ phải chịu thêm lần nữa, mà vết thương này đã sâu đến tận xương rồi, nếu như lại bị lên mủ nữa thì rất dễ tổn thương đến tạng phủ."
Yến Trì nhìn Tần Hoan, cho dù hiện tại sắc mặt hắn tái mét, mồ hôi lạnh chảy thành dòng thế nhưng đôi mắt hắn lại cực kỳ trấn tĩnh, trông có vẻ như không hề lay động vì những điều Tần Hoan vừa dặn dò.
Tần Hoan nhíu mày, trong lòng nàng biết có vẻ như Yến Trì đã bị thương quen rồi nên hắn mới chủ quan không coi như vậy. Tần Hoan ngay lập tức nghiêm giọng, "Điện hạ nếu để thương thế trở thành bệnh mãn tính rồi thì có lẽ sẽ không lên chiến trường được nữa!"
Yến Trì nghiêm túc nhìn Tần Hoan, đáy mắt hắn dần sáng lên như vầng trăng khuyết dần nhô lên từ đáy biển, trong khoảnh khắc, hắn cong môi nở nụ cười dịu dàng khiến cho lòng người phải rung động, "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Lông mày Tần Hoan nhíu chặt, trước đây nàng học y thuật, dù là chưa mở y quán xem bệnh thế nhưng cũng đi theo sư phụ cứu được không ít người, tất cả bệnh nhân đều ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của đại phu, làm gì có ai cuồng vọng vô lễ như vậy?!
Nàng hơi tức giận nói, "Nếu Điện hạ không đồng ý thì cho phép Tần Hoan không chữa thương cho người nữa."
Yến Trì cười càng lúc càng tươi, mồ hôi trên mặt cũng đã ngừng chảy, hắn bật cười, "Vậy thì vết thương của Yến Trì, sau này phải làm phiền Cửu cô nương rồi."
Tần Hoan sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp thì Yến Trì lại nói, "Tất nhiên Yến Trì sẽ không để cô nương chẩn trị không công. Vàng bạc là vật thô tục, ta chỗ này có vật có lợi cho cô nương coi như thay phí chẩn bệnh."
Tần Hoan nhìn ánh mắt sáng rực của Yến Trì, nàng vừa mới quay lại thì thấy Bạch Phong cầm một hộp gỗ màu đen đi từ bên ngoài vào. Tần Hoan nhìn cái hộp kia, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]