Mầy người Giang thị và Nhạc Thanh vội vàng chạy đến, "Ngưng nhi, con sao rồi?"
Một tay Nhạc Ngưng chống lên lan can bên ngoài hành lang, nôn mãi cho đến lúc nước mắt chảy ra, trong miệng cũng chua lè, cả người như bị rút hết toàn bộ sức lực. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thảm hại như vậy.
Nhạc Ngưng hổ thẹn vô cùng, nếu như nói trong phòng là một chiến trường thì nàng giống như một tên lính đào ngũ!
Nghĩ đến đây Nhạc Ngưng quay đầu nhìn qua song cửa sổ vào trong phòng, Tần Hoan vẫn ở trong đó chuyên chú thao tác.
Nhạc Ngưng nóng bừng mặt, bỗng nhiên nàng cảm thấy ban đầu mình coi thường Tần Hoan thật đúng là quá thất lễ!
"Mau, Lục Vân, đi lấy nước lại đây!"
Giang thị đau lòng không thôi, "Con cái đứa nhỏ này, đừng có cậy mạnh, mẫu thân ở bên ngoài nhìn thôi đã không chịu nổi, huống hồ con còn ở ben trong. Mau uống nước đi cho đỡ mùi..."
Giang thị vừa lau miệng giúp Nhạc Ngưng vừa căn dặn Lục Vân dọn dẹp bãi nôn dưới đất, Nhạc Thanh và Nhạc Giá đỡ Nhạc Ngưng ngồi sang bên cạnh. Nhạc Quỳnh và Hoắc Hoài Tín vẫn đứng nhìn vào phòng, sắc mặt đầu trầm trọng. Chớ nói Nhạc Ngưng kiên trì không được, ngay cả hai đại nam nhân như bọn họ cũng cảm thấy không dễ chịu gì.
Giết địch trên sa trường khác với vung dao mổ thi nghiệm cốt, ngồi ở trên quan hình đài nhìn tội phạm bị chặt đầu cũng không giống nhìn người ta mổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3441678/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.