"Rừng trúc tím?" Phục Linh trợn tròn mắt, "Tiểu thư hỏi rừng trúc tím làm gì?"
Thấy thần sắc Phục Linh kì quái, Tần Hoan thoáng do dự, "Ta nhớ mang máng trong phủ có rừng trúc tím... mà lại không nhớ ra nó nằm ở đâu..."
Phục Linh khẩn trương nói, "Trong phủ đúng là có một rừng trúc tím, ở góc phía đông bắc trong nội viện, nhưng địa phương đó là cấm địa của phủ, tiểu thư nghìn vạn lần cũng đừng đi đến đó."
Tần Hoan nhướng mày, "Cấm địa? Em nói về cái này xem?"
Phục Linh liếc mắt ra cửa sổ một cái rồi khẽ nói, "Tiểu thư cũng biết lão gia trong phủ chúng ta phong lưu đa tình, có cực kỳ nhiều di nương. Trong phủ có lời đồn rằng 8 năm trước Nhị di nương thắt cổ tự tử bên trong rừng trúc tím kia. Ngày trước rừng trúc chính là một quang cảnh rất đẹp trong phủ, nhưng từ sau đó nơi này trở thành cấm địa, còn có người nói ở đó có ma quỷ lộng hành nữa." Phục Linh rùng mình, "Bây giờ đừng nói các chủ tử, ngay cả hạ nhân cũng không dám đi vào trong đó."
Mấy ngày trước Phục Linh đã từng nói qua, gia chủ Tam phòng Tần An của Trung Dũng Hầu phủ trời sinh tính phong lưu, nạp vào không ít thϊếp thất, hiện giờ trong phủ đã có 4 vị di nương. Tần Hoan nghe đến đây liền nhíu mày, bỗng nhiên nhịn không được hắt hơi một cái.
Phục Linh vội vàng kéo Tần Hoan, "Tiểu thư mau mau thay quần áo ướt ra, thân thể người hiện tại đã bị giày vò không chịu nổi rồi. Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư thật sự độc ác mà, biết rõ tiểu thư vừa mới rơi xuống hồ mà hôm nay lại còn có thể trêu chọc tiểu thư như vậy!"
Tần Hoan nghe lời Phục Linh cứ thế đi vào trong phòng thay quần áo, suy nghĩ lại chưa từng dừng lại.
Đoạn cành trúc kia màu xanh lục nhạt, vòng quanh đốt trúc có chấm tím lốm đốm, đây chắc chắn chính là trúc tím. Phục Linh nói rừng trúc tím ở góc đông bắc trong nội viện. Từ góc đông bắc đi đến hồ bán nguyệt khoảng cách rất xa, không thể có khả năng tự dưng có một nhánh trúc tím xuất hiện dưới đáy hồ, rất có khả năng là bị đem qua đây cùng với thi thể của Cửu tiểu thư...
Chẳng lẽ Cửu tiểu thư là bị gϊếŧ ở trong rừng trúc tím kia?
Cửu tiểu thư vốn nhát gan, làm sao lại có thể chạy đến khu cấm địa lại còn bị đồn là có ma kia chứ?
Nghi vấn trong lòng Tần Hoan càng lúc càng nhiều, nhưng nàng lại không có cách nào đi đến rừng trúc để xem xét tình hình.
Thứ nhất, nàng vừa mới được giải trừ cấm túc, chạy đến hồ bán nguyệt cũng không sao, nhưng nếu như lại chạy tới rừng trúc? Nếu như Cửu tiểu thư đúng là bị gϊếŧ đó, việc này nhất định sẽ khiến cho hung thủ hoài nghi. Thứ hai, Phục Linh chắc chắn sẽ không để cho nàng đi. "Mấy ngày nay có người nào ở bên ngoài dò xét chúng ta không?"
Thay y phục xong, Tần Hoan tựa vào giường nhỏ gần cửa sổ hỏi Phục Linh.
Phục Linh đang pha trà, nghe thấy thế liền hừ nhẹ một tiếng, "Có nhiều lắm! Mấy hôm trước lúc còn chưa làm xong pháp sự, nô tỳ đến cửa viện lấy đồ ăn, Lưu đại nương dưới phòng bếp còn hỏi người như thế nào rồi, nô tỳ nhìn thấy rõ rành rành, phía sau lưng bà ấy còn có cả một đám người hóng chuyện..."
Tần Hoan ho nhẹ hai tiếng, "Vậy em trả lời thế nào?"
Phục Linh thở dài, "Nói ra thì trong phủ này cũng chỉ có Lưu đại nương đối xử với chúng ta tốt một chút, em cứ nói sự thật thôi, nói là tiểu thư trải qua chuyện lần này tuy là tìm được đường sống trong chỗ chết thế nhưng hình như bị tổn thương ở đầu, không nhớ được chuyện gì nữa rồi."
Tần Hoan giật mình, chẳng trách mấy ngày nay không thấy hung thủ có động tĩnh gì, hóa ra là vì nguyên nhân này. Có thể hung thủ cũng cho rằng nàng không còn nhớ gì nữa nên mới nới lỏng cảnh giác.
Như vậy ngược lại lại khiến cho nàng có nhiều thời gian dư dả hơn.
"Khụ khụ khụ." Tần Hoan nhớ lại, lại không nhịn được ho khan mấy tiếng, đáy lòng nàng nghĩ không xong rồi, nàng bị cảm lạnh rồi.
"Mới có một lúc mà tiểu thư ho nhiều thế, chắc chắn là bị bệnh rồi."
Phục Linh căng thẳng hẳn lên, "Bây giờ nô tỳ đi cầu Lưu đại nương, để Lưu đại nương giúp chúng ta đến chỗ sư phụ phát thuốc trong phủ xin ít thuốc. Chỉ có điều, có điều thuốc trong phủ rất đắt, đồ mà phu nhân để lại cũng chẳng còn bao nhiêu nữa rồi..."
Tần Hoan nghe đến đây liền nhướng mày, hạ nhân trong phủ này lại có thể vơ vét đồ tốt từ trên người chủ tớ hai nàng như vậy sao?
"Không thể xuất phủ mua sao?"
Phục Linh cười khổ, "Nô tỳ thϊếp thân của Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư đều có thể xuất phủ, nhưng nô tỳ và tiểu thư có muốn đi ra cũng đều bị ngăn lại. Chuyện đó cũng từ 2 năm trước rồi, từ đó trở đi tiểu thư không hề nhắc đến chuyện xuất phủ nữa, chúng ta thực sự còn chẳng bằng hạ nhân."
Sắc mặt Tần Hoan trầm xuống, "Ngay cả cửa phủ cũng không cho ra?"
Phục Linh bất bình thay Tần Hoan, "Mấy năm nay tiểu thư tới Tần phủ, số lần xuất phủ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hai năm đầu tiên thì vào những ngày tết, tế tổ hay lên chùa dâng hương thì lão phu nhân vẫn mang tiểu thư đi theo, nhưng 2 năm nay hình như đã quên mất tiểu thư rồi..."
Tần Hoan đứng dậy, bắt đầu vấn tóc mình lên.
Phục Linh ngơ ngác nhìn Tần Hoan, "Tiểu thư đây là muốn..."
"Ra ngoài mua thuốc."
Đừng nói muốn ra ngoài mua thuốc, tỉnh dậy nhiều ngày như vậy rồi, nàng cũng nên đi xem Cẩm Châu thành này rồi.
Phục Linh không ngờ rằng Tần Hoan đã nói là làm, lúc nàng lấy lại tinh thần thì Tần Hoan đã mặc xong áo choàng đi ra bên ngoài rồi. Phục Linh vội vàng đuổi theo, mặc dù bản thân có chút lo lắng không yên, nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tần Hoan thì bất an trong lòng nàng liền tiêu tán hết, chỉ còn lại chút phấn chấn.
Đi ra đến cửa viện, đi thẳng đến hướng nam, rồi lại chuyển sang hướng tây, chính là đi đến cửa viện ở sườn tây, tất cả nô bộc gia quyến của Tần phủ đều xuất phủ từ cửa này.
Hai người còn chưa đi đến gần cửa, thủ vệ gác cổng liền kinh ngạc sửng sốt.
Chuyện Tần Hoan đẩy Lục tiểu thư xuống bán nguyệt hồ vừa mới truyền ra, bọn hắn thế nào cũng không thể ngờ rằng Cửu tiểu thư này vậy mà lại muốn xuất phủ. Bọn họ theo bản năng ngăn cản hai người Tần Hoan lại.
"Cửu tiểu thư, không có mệnh lệnh của phu nhân, người không được phép xuất phủ."
"Lão phu nhân cũng không cấm túc ta, ngươi lại dám chặn đường ta?"
Tần Hoan mặc váy tơ lụa mỏng màu xanh nhạt, áo khoác bên ngoài cũng cùng màu xanh nhạt có thêu hình hoa lan. Nàng khẽ nâng cằm, ánh mắt ủ dột nhìn về phía người gác cổng trẻ tuổi, tiếng nói chuyện của nàng âm thanh cũng không quá to, nhưng mỗi một chữ đều nặng nề nện vào trong lòng người gác cổng.
Hắn biết lão phu nhân đã giải trừ cấm túc của tây hậu viện, nhưng Cửu tiểu thư này từ trước vẫn an phận thủ thường trong viện của mình, hiện giờ hắn lại không đoán ra được ý của lão phu nhân.
Người gác cổng do dự, lại quay sang nhìn Tần Hoan đánh giá. Thân hình nàng gầy yếu thẳng tắp như cây trúc, khí thế bức người, tựa hồ như hắn chỉ nói thêm một câu ngăn chặn nàng nữa thôi thì đó chính là đang làm ngược lại mệnh lệnh của lão phu nhân!
Người gác cổng căng thẳng, lúc này lại không biết phải xử lý thế nào cho phải.
Thấy bọn họ như vậy, Tần Hoan cứ thế nghênh ngang đường đường chính chính đi ra ngoài. Hai người gác cổng nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Tần Hoan ra khỏi cửa phủ xong rồi thì một người mới phản ứng kịp, "Mau đi bẩm báo lão phu nhân!"
Vừa dứt lời, người gác cổng lau mồ hôi trên trán rồi nhìn về hướng Tần Hoan vừa rời đi.
Đây... đây là Cửu tiểu thư nhát như thỏ đế kia sao?
Đi trên đường lớn bên ngoài Tần phủ, Phục Linh không khống chế được kích động, "Vừa rồi tiểu thư thực có khí thế, làm cho bọn họ sợ đến mức không dám tranh luận. Nhưng ngày xưa tiểu thư cũng không phải thế này, tiểu thư người sao lại..."
"Dù gì cũng đã chết qua một lần, ta không thể cứ vô dụng như trước kia mãi được."
Tần Hoan trả lời một câu khiến cho Phục Linh đỏ mắt gật đầu, "Tiểu thư nghĩ được như vậy thật sự là quá tốt rồi, tiểu thư đúng là có phong cách của một chủ tử chân chính rồi, có điều trước đây tiểu thư đều không thích như vậy, hôm nay lại..."
Hôm nay Tần Hoan đã làm hai chuyện, một là kéo Tần Sương xuống hồ, hai là mạnh mẽ xuất phủ.
Hai chuyện này đều hoàn toàn khác với Tần Hoan lương thiện nhát gan trước kia.
"Người đời đều là như vậy, thấy ngươi lương thiện sẽ càng được đằng chân lân đằng đầu, ngược lại nếu thấy ngươi hung ác thì sẽ kính nể chùn bước." Tần Hoan vừa nói vừa nhìn về phía ánh nắng chiếu xuống thành Cẩm Châu.
Cẩm Châu nằm ở phía nam Đại Chu, được liệt vào danh sách những thành trì ở biên giới, nếu dùng khoái mã đi đến kinh thành cũng phải một tháng mới đến. Tuy vậy nhưng Cẩm Châu là một thị trấn trọng địa ở phía nam, thành trì nguy nga đồ sộ, nông thương phồn vinh. Tần phủ nằm ở phía đông thành, là tòa phủ đệ phồn hoa bậc nhất thành Cẩm Châu. Từ đây phóng tầm mắt nhìn đi chính là tầng tầng lớp lớp nhà mái cong mọc lên san sát nhau, tạo thành một nét đặc trưng của thành Cẩm Châu.
Dọc theo đường từ cửa tây phủ đi về phía trước, không lâu sau đã đến một khu chợ cực kỳ náo nhiệt. Tuy nhiên Tần Hoan lại chẳng quan tâm, chỉ tìm xem ở đây có hiệu thuốc hay không. Nàng nhìn tới nhìn lui, lại chỉ tìm thấy tửu lâu với tiệm trà xa hoa tráng lệ.
Ngay lúc nàng đang tính xem có nên đi sang phố khác không thì chợt phát hiện ở trên con phố phía trước có rất nhiều người vây quanh.
"Tiểu thư, bên đó xảy ra chuyện gì vậy?"
Phục Linh tính tình hoạt bát, lại cộng thêm gần 2 năm nàng chưa xuất phủ, nên hiện tại nhìn thấy bất cứ chuyện gì bên ngoài cũng cực kỳ hứng thú.
Thấy nàng tò mò như vậy thì Tần Hoan đành phải đi lên xem thử.
Mới vừa đến gần đã nghe thấy một tiếng khóc đau khổ của thiếu nữ truyền đến từ giữa đám người, "Lão phu nhân nhà ta tái phát bệnh, cầu xin chư vị có lòng hảo tâm hãy giúp ta tìm đại phu..."
Tần Hoan nhíu mày một cái rồi tiến vào giữa đoàn người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]