Phục Linh tìm quần áo xong quay ra thì bắt gặp Tần Hoan cứ ngơ ngẩn nhìn vào trong gương.
"Tiểu thư làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Tần Hoan hoàn hồn, vội vàng đáp, "Không..."
Chữ "Có" còn chưa kịp nói ra, Tần Hoan bỗng nhiên sửa lời, "Đầu vẫn còn hơi đau."
Nàng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp thái dương mình, làm cho Phục Linh lo lắng chạy lại gần, "Lão phu nhân nhẫn tâm quá, mặc dù tiểu thư đã tỉnh lại rồi, nhưng rơi vào trong hồ như thế thân thể chắc chắn sẽ nhiễm bệnh, vậy mà bà ta nhất định không cho gọi đại phu..."
Tần Hoan vỗ vỗ vai an ủi Phục Linh, "Không sao đâu, chỉ là... chỉ là có một số chuyện ta nhớ không ra..." Khi nói ra lời này, Tần Hoan đã ra quyết định, sự việc đã đến mức này rồi nàng đành phải thuận nước đẩy thuyền, cứ thế mà dùng thân phận Cửu tiểu thư lưu lại đây vậy.
Phục Linh khẩn trương hẳn lên, "Cái gì? Tiểu thư bị thương ở đầu à?"
Tần Hoan ngồi ở ghế thấp ngay gần gương đồng, Phục Linh ở bên cạnh vừa hỏi vừa giúp nàng cởi y phục.
Áo trong vừa mới cởi ra, Phục Linh hoảng hốt kêu lên, "Người tiểu thư bị thương này! Nhất định là lúc bọn họ vớt tiểu thư lên không cẩn thận nên mới va chạm thành ra thế này, lỡ sau này thành sẹo thì không tốt rồi, để nô tỳ đi tìm thuốc trị thương tới..."
Phục Linh vội vàng chạy đi tìm thuốc, Tần Hoan nhìn lại dấu vết hình bàn tay trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-sung-ngo-tac-y-phi/3437336/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.