Vân Khánh cắn môi, rồi cô nhìn thẳng vào Minh Viễn, nói rành rọt từng lời.
“Hôm nay tôi bị mấy tên đàn ông kia quấy rối, cảm ơn anh đã cứu. Tôi cũng không có hứng thú với anh. Nếu anh cho rằng tôi cố ý tiếp cận, vậy xin nhường đường.”
Minh Viễn hơi nheo mắt, chăm chú quan sát cô.
“Vẫn câu nói đó, tại sao tôi phải giúp cô.”
Vân Khánh mỉm cười lấy lòng.
“Chủ tịch Trần, anh là một người đàn ông phong độ, trượng nghĩa, thấy phụ nữ bị bắt nạt nên tiện tay giúp đỡ một chút, chẳng phải anh nghĩ tôi tiếp cận anh sao? Vậy thả tôi đi, tôi hứa sẽ cút thật xa, thật xa!”
Minh Viễn mỉm cười, anh buông tay đang giam Vân Khánh vào sát tường, vắt chân nhàn nhã châm một điếu xì gà.
“Tôi không có thói quen làm việc không công. Làm tình nhân của tôi một tháng, rồi tôi sẽ thả cô đi.”
“Ba ngày được không?”
Minh Viễn bật cười.
“Cô đang trả giá với tôi?”
Vân Khánh bày ra dáng vẻ vô tội.
“Tôi không chủ động tiếp tận anh, bây giờ là anh đang chủ động tiếp cận tôi đấy.”
Minh Viễn quay đầu, nhếch môi cười.
“Cứ cho là như vậy đi.”
Vân Khánh á khẩu, không nói được lời nào. Chẳng phải mấy kẻ như này thường thích chơi trò mèo vờn chuột ư? Được, vậy cô sẽ kháng cự một chút để kích thích khả năng chiếm giữ của anh ta. Nếu cô ngoan ngoãn nộp mạng, có lẽ giờ này Minh Viễn đã tống cổ cô ra đường từ lâu rồi.
Đúng như dự tính của Vân Khánh, cô càng từ chối, Minh Viễn càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-yeu/906231/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.