Trầm Úy Vũ như có một ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực, nhìn mấy con ruồi bọ bay tới bay lui trước mặt cô, phải nói là cực kỳ cực kỳ chướng mắt, thế mà cô gái kia còn tỏ ra thích thú nữa chứ.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô khiến cho máu của anh như thể không lưu thông được, chỉ thiếu là không phụt ra một ngụm máu để tỏ ý kháng nghị mà thôi.
Nhưng mà, trong lòng anh lại cực kỳ mâu thuẫn, có phải là anh ăn nhầm thuốc hay không? Rõ ràng là anh đi đường Dương quan của anh, cô đi cầu độc mộc của cô rồi, không còn liên quan gì đến nhau nữa!
Nhưng sự không liên quan này khiến anh rất không vui, bởi vì tại sao cô có vẻ đã thích ứng được với mọi chuyện, còn anh thì như thể vẫn đang đắm chìm không thoát ra được?!
Ánh mắt hừng hực lửa cháy, như muốn thiêu đốt người cô mới cam chịu, mà tuy bị anh nhìn như vậy nhưng Đào Lộ vẫn không có biểu hiện gì.
Tuy nhiên, thực tế thì trong lòng cô sớm đã toát mồ hôi hột rồi, dù sao hiện tại Trầm Úy Vũ là một con sư tử đang giận dữ, chứ không phải là một con sư tử đang say ngủ ~
“Tổng giám đốc, có vấn đề gì cần thảo luận vậy?” Đào Lộ nhẹ nhàng mở miệng nói, đứng yên tại chỗ mỉm cười với anh, không đi tới trước mặt anh là bởi vì lửa giận của anh lúc này quá lớn, cô sợ.
Tuy là Trầm Úy Vũ cũng không biết mình giữ cô lại với mục đích gì, chỉ biết là anh không thích cô đi ăn với lũ quỷ háo sắc kia, vậy thôi!
Tác giả: Tổng giám đốc à, bọn Tiểu Ngũ chỉ muốn đi ăn một bữa cơm bình thường thôi mà, đâu có làm chuyện bỉ ổi gì?
“Hừ!” Anh khó chịu hừ một tiếng, không được tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác, ngồi trên ghế chủ tịch mở tài liệu ra xem, sau đó bỏ lại một câu: “Lại đây! Sợ tôi ăn thịt cô à?”
Gì hả!!!
Nhìn xem cái thái độ gì kìa?! Anh tỏ ý khinh thường cho ai xem?! Muốn đem cô dẫm nát dưới lòng bàn chân mới vừa lòng à?!
Trong lòng cô khẽ mắng anh, nhưng chung quy vẫn phải nhịn xuống, sau đó chậm rãi đi tới, ngồi xuống một chiếc ghế ở gần cách anh khoảng 30cm, cuối cùng mở tài liệu ra xem.
Đối với sự bảo trì khoảng cách của Đào Lộ, anh thật sự không vui chút nào, nếu cô không muốn đến gần anh thì anh đến gần cô là được chứ gì, nghĩ là làm, anh đẩy ghế ngồi gần cô một chút, lại không ngờ là cô gái kia lại tự giác lùi ra sau.
“Thư ký Đào, ngồi xa như vậy thì làm sao thảo luận được!” Anh lên giọng nói, ngữ điệu ngập mùi thuốc súng.
Đùa à, vẻ mặt của anh lúc này như muốn bóp chết cô vậy, sao cô dám đến gần anh chứ!
Đang lúc Đào Lộ suy nghĩ không biết có nên lại gần anh hay không thì di động lại vang lên, làm cho cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy ra nghe.
“Hello ~ Sĩ Huân à. ” Cô cố tình cười thật ngọt ngào, giọng điệu còn nhẹ nhàng nũng nịu, làm cho người ta nghe mà tê dại từ đầu đến ngón chân.
Dám vênh mặt với cô à, vậy thì cô sẵn sàng đáp lễ anh, cho anh tức đến mức sắc mặt tím như gan heo luôn!
Trầm Úy Vũ ngồi cạnh nghe thấy tên một người đàn ông khác được phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, trong lòng cực kỳ khó chịu, hung hăng trợn mắt nhìn cái điện thoại trong tay cô.
Sĩ Huân?! Trước đây cô đều gọi anh ta là trưởng phòng Quản, sao bây giờ lại thân thiết như vậy? Chia tay với anh xong là chạy ngay đến người khác rồi à?
Hơn nữa cô gái vô tâm này lại còn cười đến vui vẻ như vậy, để cho anh mỗi đêm nằm một mình nghĩ tới mà lăn lộn mãi không ngủ được.
“Sĩ Huân, chuyển sang ăn tối được không ~ Trưa nay không được rồi, tổng giám đốc có một văn kiện cần thảo luận với em…Vâng, anh tốt nhất!” Đào Lộ cố tình cười tươi, nhẹ nhàng liếc nhìn gương mặt xanh mét của Trầm Úy Vũ một cái.
Chờ lúc cô tắt máy, Trầm Úy Vũ mới không quản được miệng mình mà nghiêm khắc chất vấn: “Buổi tối cô định đi ăn với Quản Sĩ Huân? Tôi không cho phép!” Nói xong, anh nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Đào Lộ, trong lòng lại vô cùng hối hận!
Nhưng lời đã nói ra thì không thể lấy lại được, cho nên anh lại khó chịu nói lại lần nữa: “Tóm lại tối nay cô không được đi ăn với Quản Sĩ Huân!”
“Tổng giám đốc, xin hỏi anh là gì của tôi vậy? Tôi cứ nghĩ rằng tổng giám đốc chỉ quan tâm xem tôi làm việc thế nào thôi, không ngờ còn muốn quản cả việc tôi quen ai và đi ăn cơm với ai nữa sao?” Đào Lộ mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo lên cao thoáng để lộ ra tam giác thần bí, rất có khí chất của một nữ vương.
Cảnh xuân lộ ra đương nhiên đã lọt vào tầm mắt của Trầm Úy Vũ, cảnh này mà bị tên Quản Sĩ Huân nhìn thấy thì làm sao đây!
“Tôi…tôi ngoại trừ là ông chủ của cô thì còn là…ừm…Là bạn cùng phòng của cô, đúng, tôi vẫn là bạn cùng phòng của cô, cho nên an nguy của cô vẫn là do tôi phụ trách, vậy nên buổi tối không được đi ăn với bất cứ tên đàn ông nào!” Trầm Úy Vũ nghĩ tới việc cô vẫn còn ở nhà mình, bèn lập tức đưa ra lý do, nghe có vẻ rất đúng đắn.
Đây là lần đầu tiên mà anh có giọng điệu như vậy trước mặt phụ nữ, bình thường ngữ điệu của anh đều vô cùng hùng hồn và đầy lý lẽ, uy phong vô cùng, chứ không nói lắp bắp như lúc này, thật buồn cười quá đi mất…
Đào Lộ yên lặng nhìn anh một lúc, sau đó tao nhã đứng lên nói: “Tổng giám đốc, tôi đi toilet một lát. ” Lúc ra tới cửa còn quay lại cười tươi với anh một cái, nói: “Tổng giám đốc, nói như vậy, nếu tôi chuyển ra ngoài sống thì sẽ không còn là bạn cùng phòng của anh nữa, lúc đó tôi yêu ai làm gì cũng không cần anh phí công mà quan tâm rồi. ”
Trầm Úy Vũ nghe vậy thì thoáng sửng sốt, sau đó nghe thấy tiếng giày cao gót của cô ngày một nhỏ đi, thật sự chỉ muốn kéo cô lại rồi đánh đòn một trận mà thôi!
Không có chỗ giải tỏa cơn giận, anh bèn dùng sức đập tay xuống bàn rồi hất tay gạt phăng tất cả đống giấy tờ văn kiện trên bàn xuống, từng tờ giấy cứ như vậy bay xuống đất như tuyết rơi.
Ở đằng xa, Đào Lộ bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang mạnh, tâm trạng dễ chịu vô cùng ~
Tổng giám đốc à, chiêu của em còn chưa xuất ra hết đâu ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]