Chương trước
Chương sau
Buổi chiều đầu tiên của năm mới, ánh mắt trời vẫn chiếu rọi trên mặt đất, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi tới, làm cho người ta phải rét run.

Đào Lộ đứng ở trong vườn phơi quần áo, trong đầu không khỏi nghĩ tới Trầm Úy Vũ, không biết hiện tại anh đang làm gì nhỉ? Ở bên bà nội? Hay là bị Tô Trinh Trinh quấn lấy? Hoặc có lẽ là đang làm ổ trên sô pha xem sách?

Người ta thường nói cách một ngày như cách ba thu, hai người đã xa nhau ba ngày rồi, như vậy tính ra là chín năm, thật nhớ anh quá.

Hôm qua là đêm 30, cả nhà cô quây quần ăn bữa cơm đoàn viên, ba mẹ còn tiện thể nhắc: “Tiểu Lộ, đang còn trẻ phải đi tìm bạn trai đi, tốt nhất là tìm được một người để dựa vào rồi ổn định cuộc sống. ”

Mà anh trai ngồi bên cạnh lập tức thay cô trả lời: “Tất nhiên rồi mẹ ~ Tiểu Lộ em ấy…” Còn chưa nói xong thì đã bị cô nhét một cái chân gà vào miệng.

Cô đương nhiên là hiểu được sự lo lắng của ba mẹ, vì từ trước đến giờ cô chẳng có ai theo đuổi, cách ăn mặc lại trung tính, có thể còn bị coi là đồng tính cũng nên!

Nhưng mà cô còn chưa chuẩn bị tinh thần nói chuyện của Trầm Úy Vũ cho ba mẹ biết, cho nên trước hết cứ phải bịt miệng anh trai lại đã, sau đó tùy cơ mà ứng biến, cuối cùng đánh trống lảng sang chuyện họ hàng thân thích.

Phơi xong rổ quần áo, Đào Lộ xoay người đi vào trong, định đi ra mấy tiệm sách báo gần đây mua mấy quyển tạp chí về đọc, nhưng vừa mới ra đến cửa thì chuông di động vang lên, cô cuống quýt lấy điện thoại trong túi ra nghe.

“Bảo bối, em đang làm gì vậy? Có nhớ anh không?” Trầm Úy Vũ dịu dàng nói.

“Hi hi ~ Người ta đang muốn đi ra ngoài một chút, thỉnh thoảng cũng thấy nhớ anh. ” Đào Lộ cười trả lời, ngồi xuống bậc cửa nói chuyện, cô còn lâu mới nói với anh là cô lúc nào cũng thấy nhớ anh.

“Thỉnh thoảng thôi à? Nhưng mà tiểu Úy Vũ của anh nhớ em lắm đó ~ Xem ra là anh không đủ chăm chỉ rồi, lúc gặp mặt thể nào cũng phải cho em ăn đến nghiện thì thôi. ” Anh nhẹ nhàng nói, rõ ràng nội dung có phần nhạy cảm, nhưng anh lại bình tĩnh như thể đang nói chuyện phiếm bình thường vậy.

Đào Lộ nghe xong hai má đỏ ửng, hờn dỗi nói: “Anh bắt nạt em!”

Anh khẽ cười, thanh âm trầm thấp nghe rất gợi cảm, làm cho cô thật muốn gặp anh ngay bây giờ.

Anh lại nói tiếp: “Quả đào nhỏ, chờ đến khi gặp nhau, anh sẽ cho em một niềm vui bất ngờ. ”

Đào Lộ nghe vậy thì rất tò mò, nhưng cho dù cô có hỏi thế nào thì anh cũng không tiết lộ nửa chữ, làm cho cô khó chịu nhăn cả mặt.

Kính coong ~

“Anh chờ em một chút, chắc là anh trai em về, để em ra mở cửa. ” Cô giơ tay mở cửa ra, trong nháy mắt liền ngơ ngẩn, suýt nữa là đánh rơi điện thoại xuống đất.

Người đứng ngoài cửa tươi cười nhìn cô, áo khoác gió bó sát và quần bò, làm tôn lên vóc dáng thon dài của anh, trong tay còn cầm theo một món quà.

“Úy…Úy…Úy Vũ!?” Đào Lộ giật mình không tin nổi, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng tái nhợt.

Bỏ điện thoại di động vào túi, anh nhướn mi nhìn cô, thấy cô không giống như là đang vui, trái lại còn hơi hoảng sợ, hơi tức giận nói: “Em không chào đón anh sao?”

Thật ra trước đó anh đã không dưới ba lần nhắc đến việc đến nhà thăm ba mẹ Đào Lộ, nhưng mỗi lần nói đến là cô gái này lại ra sức từ chối. Lúc thì nói ba mẹ không có ở nhà, lúc thì nói cả nhà đang đi chơi, lúc thì lại bảo đang cùng bạn học ăn cơm, tóm lại lần nào cũng có lý do hết, không biết là như thế nào.

“Nào có, sao anh lại đến đây?” Đào Lộ nhỏ giọng nói, đang định đóng cửa lại rồi ra ngoài nói chuyện với anh, không ngờ lại bị ba mẹ phát hiện ra.

Mẹ Đào đi từ phòng bếp ra phòng khách, còn lớn giọng hỏi: “Tiểu Lộ, ai tới vậy con? Sao không mời khách vào nhà?”

Trời ơi! Sao mẹ nhanh quá vậy? Sớm biết phản ứng của mẹ nhanh như vậy thì cô đã kéo anh ra ngoài ngay từ đầu rồi.

“Con…con…con…” Đào Lộ “con” ba lần rồi mà vẫn không nói tiếp được, giống như đĩa vấp vậy, đang định nói là có bạn đến chơi thì đã bị người ta cướp lời.

“Chào bác ạ, cháu là bạn trai của Tiểu Lộ, tên là Trầm Úy Vũ. ” Anh khó hiểu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó trực tiếp chào hỏi người phụ nữ đang đứng sau lưng Đào Lộ, điệu bộ còn rất hiền lành.

Xong rồi…xong thật rồi…

Đào Lộ xấu hổ cắn môi, lại nghe thấy mẹ vui vẻ nói: “Bạn trai? Ai nha ~ Mời vào mời vào, dì là mẹ của Tiểu Lộ, cháu cứ gọi dì là dì Đào, đứa nhỏ này còn xấu hổ nên không nói gì với dì cả, tối hôm qua hỏi nó thì nó còn đánh trống lảng nữa kìa.

Hai mắt không ngừng đánh giá Trầm Úy Vũ, mẹ Đào cực kỳ vừa lòng về cậu bạn trai của con, thoạt nhìn rất tuấn tú lịch sự, tuy là dáng vẻ hơi đẹp quá mức nhưng lễ phép như vậy, còn mang quà tới nữa, bà rất rất vừa lòng!

Đào Lộ thầm hét trong lòng: Mẹ ơi ~ Đừng nói nữa mà! Còn nói nữa thì chắc cô ăn không tiêu mất. Bởi vì cô vừa mới phát hiện ra ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Trầm Úy Vũ kìa!

Cứ như vậy, ba người mang theo ba tâm trạng khác nhau cùng đi vào trong phòng khách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.