Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiên Trầm Úy Vũ biết đến cái cảm giác gọi là “Đứng trên đống lửa, ngồi xuống đống than”.

Trong từ điển của anh thì câu thành ngữ này chưa từng một lần tồn tại, vì từ trước đến nay mỗi khi làm việc gì anh đều rất thong dong tự tại, thời gian có gì đáng để bận tâm và lo lắng chứ?!

Tuyệt đối không bao giờ có tình huống như vậy, anh cũng không bao giờ cho phép cục diện đó phát sinh.

Mỗi lần ở trên thương trường, khi thấy đối thủ nhíu chặt mày, bối rối uống một ngụm cà phê, thường xuyên lau mồ hôi hoặc đi toilet, anh đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, thản nhiên mà nhếch miệng cười.

Nhưng hôm nay, anh mới biết, cái cảm giác đứng ngồi không yên nó làm cho người ta phiền chán đến cỡ nào!

Đôi mắt phượng chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, năm mươi phút đã trôi qua, công việc vẫn dừng lại ở tiến độ cũ, còn 5% chưa được Trầm Úy Vũ hoàn thành nốt.

Bàn tay to bực dọc hất tóc mái, anh đứng lên rồi cầm theo di động, quyết định phải đi xuống lầu, đem cô gái đáng ghét kia bắt trở về.

Còn chưa ra khỏi văn phòng thì chợt nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên, anh lại lập tức ngồi xuống, tay cầm lấy con chuột, giả vờ như vẫn đang làm việc.

Đào Lộ trộm ghé vào cánh cửa, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt nhìn Trầm Úy Vũ vẫn còn đang chuyên tâm làm việc, không rời mắt khỏi màn hình máy tính.

Xem ra không tiện quấy rầy anh làm việc rồi. Nhưng mà, người ta vẫn nói đàn ông khi đang làm việc chăm chỉ là quyến rũ nhất, lúc này anh thật sự đã thu hút sự chú ý của cô.

Gương mặt tuấn tú của anh trông rất kiên định, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, làm cho cô muốn…muốn…cắn anh một cái!

Ngắm anh xong, cô quyết định quay về chỗ ngồi của mình trước, chờ sau khi anh làm việc xong thì mới dỗ dành anh, thế nhưng, vừa mới lùi mặt về thì đã bị anh gọi lại.

“Quả đào nhỏ, mới trở về mà lại muốn đi ngay à?” Trầm Úy Vũ đã sớm biết cô đang đứng ngoài cửa nhìn anh, còn tưởng là cô sẽ đi vào, ai ngờ cô lại làm như không có chuyện gì rồi định quay về chỗ ngồi.

Hả? Sao giọng của anh có vẻ khó chịu thế nhỉ? Có một chút…cảm giác ai oán?

Đào Lộ nhẹ nhàng đi tới bên người anh, miệng khẽ nở nụ cười, dịu dàng nói: “Em có đi đâu đâu, chẳng qua thấy anh đang bận nên em định chờ anh hết bận rồi mới vào mà. ”

Anh xoay ghế một vòng, hai tay vòng ra ôm lấy eo cô, đem gương mặt tuấn mỹ dán lên bụng cô, chậm rãi cọ xát, lúc này tâm tình anh mới thoáng bình ổn trở lại.

Này…này…Sao anh có thể làm ra động tác đáng yêu không phù hợp với tính cách của mình như vậy?!

Trong ấn tượng của cô, anh chưa bao giờ làm nũng cô như thế này, lúc nào anh cũng chỉ ra vẻ trầm tĩnh thành thục thôi, còn bây giờ thì lại như trẻ con vậy.

“Quả đào nhỏ, anh đói bụng!” Trầm Úy Vũ sau khi ổn định tâm tình thì mới cảm nhận được bụng đang làm loạn đòi ăn.

“Hả…Vừa rồi anh không đi ăn cơm à?” Đào Lộ đưa tay lên xoa tóc anh, tóc anh vừa mềm lại vừa dày, làm cho cô thích thú mà sờ qua sờ lại.

Hừ! Anh chỉ một lòng nghĩ đến cô, làm gì có tâm tình mà đi ăn chứ, với lại ăn một mình chán lắm, đương nhiên là phải có cô đi cùng thì anh mới chịu.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt giận dỗi nhìn cô, rầu rĩ nói: “Anh chưa ăn, nghĩ đến việc em đang ăn với tên nhóc kia là anh nuốt không trôi rồi…Anh đói quá, em đi mua cơm về đây cho anh ăn được không?”

Nhìn anh như thể đang nói “Anh là một đứa trẻ đáng thương” làm cho Đào Lộ muốn cười thật to, nhưng tuyệt đối không thể làm vậy, anh sẽ xấu hổ mà giận mất!

“Thật là, để em đi mua, anh ngoan ngoãn ngồi đây chờ em nhé!” Cô khẽ bóp mũi anh, vỗ vỗ hai má anh một cái, sau đó nhanh nhẹn rời khỏi văn phòng.

Mười phút sau Đào Lộ quay trở lại văn phòng, chỉ thấy Trầm Úy Vũ vẫn nhìn cô chằm chằm, một tay ôm cô ngồi trên đùi, hôn lên môi cô một chút, không có ý định mở hộp cơm ra.

“Tổng giám đốc, không phải anh đói bụng lắm à? Sao không ăn đi?” Cô khó hiểu hỏi, đẩy hộp cơm lại gần anh, tay còn cầm thìa đưa cho anh.

“Thì tại anh đói quá nên không đủ sức cầm thìa nữa rồi, quả đào nhỏ đút anh ăn đi. ” Trầm Úy Vũ mặt dày nói, dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn cô.

Hôm nay Đào Lộ mới biết, hóa ra Trầm Úy Vũ lúc làm nũng lại “dễ thương” như vậy đó, lông mi dài còn khẽ run, môi đỏ chu lên, gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Đúng là yêu nghiệt!

Trước kia nghe đám phụ nữ nói Trầm Úy Vũ là yêu nghiệt, cô còn nghe không hiểu, chỉ biết là anh có gương mặt đẹp hơn cả con gái thôi, giờ phút này mới nhận ra, người đàn ông của cô đúng là yêu nghiệt!

“Hừm ~ Đại mỹ nhân, để ta chăm sóc cho nàng nhé ~” Đào Lộ nổi tính côn đồ đùa giỡn, xúc một thìa cơm rồi đút cho anh, còn không quên tặng anh một nụ hôn vào môi mỗi khi anh ăn xong một thìa cơm.

Đút cho anh ăn, vừa khiến anh vui lại vừa được hôn mấy chục cái vào môi anh, quá lời cho cô rồi ~ Đương nhiên, cô cũng không quên vừa đút vừa kể lại chuyện đi ăn với Quản Sĩ Huân cho anh nghe, giúp anh vơi bớt đi oán khí!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.