Tinh Lạc vào phòng mình, loanh quanh nghe vài cuộc điện thoại từ quản lý và Lucas, sau đó lặp tức cởi quần áo tắm rửa. Hôm nay cô phải đi quay phim buổi sáng, vì đã lỡ hứa với Bạch Kỳ là sẽ dẫn anh đi theo nên cô phải đến sớm hơn thường lệ, cho anh tham quan phim trường một vòng. Tinh Lạc tháo bỏ chân giả để trên kệ bên ngoài nhà tắm, hai tay bám víu bờ tường mà đi vào, ngâm mình trong bồn nước ấm nóng. Chân giả này không được ngâm nước quá lâu, bên trong gắn linh kiện điện tử, sẽ nhanh hỏng. Tinh Lạc thư thái nhắm mắt lại tận hưởng, tắm vào buổi sáng cũng thoải mái lắm, ít nhất tốt hơn đêm muộn nhiều. Tinh Lạc tắm không lâu, gần ba mươi phút sau cô quấn khăn vừa nhảy vừa vịn tường ra ngoài. Thế nhưng, chờ đợi cô không phải là chiếc chân giả yêu quý mà lại là một cái kệ trống trơn. Một cái kệ trống trơn! Chân giả của Tinh Lạc biến mất rồi! Tinh Lạc hung hăng vặn chân mày, trong đầu đã mường tượng ra được cảnh khi cô đang ngân nga giai điệu trong phòng tắm thì ở bên ngoài có một tên trộm rón ra rón rén lấy cắp chân giả của cô. Một tên trộm xấu tính! Chân giả của người tàn tật mà cũng lấy. Cô thừa nhận là nó đáng giá thật đấy, hàng đặt thiết kế riêng từ Canada, bán đi chắc khoảng sáu mươi, bảy vươi vạn tệ, con số khủng đối với bình dân. Thế nhưng làm người không ai làm thế cả, người lấy không xấu tính thì cũng xấu cả cái tâm hồn! Ở ngay tại Bạch gia mà cũng có trộm, chuyện lạ trên đời. Không có chân giả, Tinh Lạc làm gì cũng bất tiện, đi đứng không được bình thường. Cô mất chín trâu hai hổ mới mặc xong quần áo, vừa tắm xong mồ hôi đã chảy đầy đầu. Trong lúc Tinh Lạc đang cố lết ra mở cửa phòng thì Bạch Kỳ xông vào. “Tiểu Lạc! Kỳ Kỳ chuẩn bị xong rồi!” Tinh Lạc giật mình, tay nắm thành giường trượt một cái, lảo đảo. May mắn Bạch Kỳ nhanh nhạy đỡ lấy cô, nếu không cô đã ngã sấp mặt. “Tiểu Lạc làm sao vậy? Bị bệnh sao?” Tinh Lạc quàng tay lên vai Bạch Kỳ giữ thăng bằng, cô chỉ chỉ xuống chân trái trống không, nở nụ cười tự cho là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng. “Chân giả mất rồi. Kỳ Kỳ, khi anh vào đây anh có thấy ai cầm chân giả của tôi không?” Bạch Kỳ không chút nghĩ ngợi đáp. “Không có. Trên tầng hai không có ai hết, người hầu đi đâu mất rồi.” Tinh Lạc biết là hỏi anh cũng vô dụng, cô bóp bóp cánh tay rắn chắc của Bạch Kỳ, lại sờ sờ cơ bụng, nắn nắn bắp đùi anh. Tinh Lạc vân vê cằm, cười đến đáng đánh đòn, nói. “Bạch Kỳ, anh biết cõng người khác không?” Bạch Kỳ chớp chớp mắt, khẳng định. “Có nha! Kỳ Kỳ khỏe lắm!” Mỗi tội ngốc! Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển là có thật! Tinh Lạc vừa ý vỗ lưng Bạch Kỳ, nhẹ giọng dụ dỗ. “Vậy thì còn ngơ ra đấy làm gì? Mau cúi người xuống, chúng ta chơi trò cưỡi ngựa. Anh làm ngựa, tôi làm người, cõng tôi xuống được tầng một coi như anh thắng.” Đã đi nhờ vả lại còn ngạo kiều là thể loại người như thế nào? Chính là thể loại người như Du Tinh Lạc đồng học đây! Nhờ cõng xuống tầng thì nói huỵch toẹt ra luôn, lại còn bày đặt trò cưỡi ngựa ấu trĩ. Có kẻ ngu mới tin cô! “Kỳ Kỳ chơi, Tinh Lạc trèo lên đi, Kỳ Kỳ chuẩn bị phi nước đại.” Bạch Kỳ hớn hở hạ thấp người xuống cho Tinh Lạc trèo lên lưng anh. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, bộ ngực căng tròn kề sát tấm lưng rộng rãi, hương thơm trên người Tịnh Lạc là hương thơm ngòn ngọt như kẹo, Bạch Kỳ ngửi mà cũng thèm được ăn kẹo luôn. …… Bạch Cố ở tập đoàn về nhìn thấy hình ảnh Bạch Kỳ đang cõng Tinh Lạc phi như bay, ông dụi mắt lại dụi mắt, khóe miệng co giật. Hai đứa trẻ này chơi trò gì đấy? Không thấy mất sức à? Hỏi ra mới biết chuyện Tinh Lạc không biết vì sao bị mất trộm chân giả, Bạch Cố vừa mất mặt vừa nổi giận lôi đình. Mất mặt là vì Tinh Lạc mới chuyển vào Bạch gia mà đã mất đồ, không phải gián tiếp nói Bạch gia có trộm, lại là trộm tay trong, là có người tay chân không sạch sẽ hay sao? Nổi giận vì bản thân Tinh Lạc tàn tật, chân giả là thứ quý giá nhất của cô. Không có nó, Tinh Lạc sẽ rất khổ sở, vất vả. “Tinh Lạc, cháu đừng lo, để ta hỏi quản gia xem thế nào.” Tinh Lạc nhìn đồng hồ, nhẩm tính thời gian đoàn phim bắt đầu vào quay. Đợi Châu Phúc tìm ra thủ phạm chắc đến mùa quýt năm sau mất, hơn nữa… ông ta có muốn giúp mọi người tìm ra thủ phạm hay không? “Ông nội Bạch, cháu có cách này nhanh hơn nhiều.” Tinh Lạc bảo Bạch Kỳ lên phòng cô lấy chiếc laptop xuống, cô ngồi ghế mềm, máy tính đặt ngay ngắn trên đùi, những ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, tiếng gõ lách cách giống như một bản nhạc giao hưởng thú vị. Cô gõ máy tính, không quên nói. “Dinh thự Bạch gia tổng cộng có ba mươi bảy camera, chúng ta hack, vào kiểm tra cả ba mươi bảy camera đấy là được rồi.” Không phải Bạch gia không kiểm tra được camera, mà vì phòng giám sát camera là một phòng riêng. Thời gian đến đó, mở camera, lục tìm lịch sử camera thì thà cô tự ra tay còn hơn. Bạch Cố trợn mắt há hốc mồm, chưa kịp hết kinh ngạc đã nghe Tinh Lạc hô. “Được rồi!” Thời gian gõ máy tính chưa tới ba mươi giây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]