Tả Bích Liên cắn răng chịu đựng, cảm giác con nhện bò lên mông mình ,chân nó toàn là lông ,nàng khóc không ra nước mắt, lúc này mới nhìn ra cửa sổ sắc trời khẽ sáng.
Nàng len lén thở ra, sắc mặt vui mừng . Chỉ cần cố gắng nhịn thêm một lát nửa thôi , chuyện sắc phong sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay .
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, tất nhiên sẽ không đổi ý, nàng chỉ cần kiên trì một hồi, kiên trì một hồi nữa.
Dù cho Tả Bích Liên toàn thân đều cứng ngắc , cả đêm không dám nhúc nhích, tay chân đều ê ẩm tê dại , giống như là bị ngàn vạn con kiến bò quanh người, hoàn toàn mất tri giác. Nàng mặc kệ đêm nay có thị tẩm hay không, Tả Bích Liên vẫn có thể bay lên làm phượng hoàng.
Đến lúc đó, nói không chừng còn có thể tạo cơ hội gần gũi Hiên Viên Thần,khiến chàng chết mê chết mệt mình!
Tả Bích Liên thoáng nhìn thấy Hiên Viên Thần chậm rãi tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn nàng , không khỏi nghiêm mặt, khóe miệng hướng lên, muốn lộ ra nụ cười kinh bỉ , sắc mặt quá cứng ngắc, nhìn như cười như không , so với khóc còn khó coi hơn.
Hiên Viên Thần nhíu mày, dường như không nghĩ tới nàng kiên trì như vậy, thật có thể chịu đựng suốt cả đêm .Nhưng Tả Bích Liên thì hoàn toàn bối rối, chỉ cảm thấy nụ cười kia giống như băng tuyết tan ra, gió xuân phơi phới , tim đập mạnh , đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hoàng thượng có khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-thien-tu/2365524/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.