Liên Mị một đêm ngủ không ngon , khi tỉnh lại không biết mình đang ở chỗ nào.
Khắp nơi là một màu đen, bên ngoài yên tĩnh, những truy binh cũng không phát hiện hai người, thật sự là thật đáng mừng.
Nghĩ đến hắn không quan tâm đến nàng, rõ ràng biết nàng không dám phản kháng gây ra tiếng động mạnh ,hắn liền làm tới tấp , vô cùng mạnh bạo , khiến nàng trong lòng buồn bực.
Liên Mị ngồi dậy quần áo chậm rãi trượt xuống, lộ ra cặp ngực căng tròn , nàng đưa tay vội vàng che lại.
Bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới Hiên Viên Thần hai mắt hẳn là không nhìn thấy .
Nhưng khi rơi vào trong nước, cặp mắt hắn rõ ràng là có thể thấy được.
Chẳng lẽ hắn gạt mình ?
Làm cho mình sinh lòng thương tiếc, ngoan ngoãn đi theo Hiên Viên Thần hồi cung ?
Thiếu chút nữa lại bị người nam nhân này lừa gạt rồi, Liên Mị hàm răng cắn môi dưới, không cam lòng.
Nàng lục lọi xiêm y, mặc vào cực nhanh, nhìn bốn phía, thế nhưng không nhìn thấy Hiên Viên Thần, trong lòng không khỏi rùng mình.
Liên Mị, đứng người lên nhìn chung quanh một lần.
Đống lửa địa còn có vài tia lửa, hiển nhiên là vừa dập tắt , Hiên Viên Thần chắc đi không lâu.
Nàng không dám dễ dàng đẩy ra cửa động, tự tiện chạy đi ra ngoài. Dù sao bên ngoài đến tột cùng như thế nào, chính mình căn bản cũng không rõ, vừa rồi không có năng lực tự vệ, chẳng ở lại chỗ cũ.
đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-thien-tu/2365503/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.