Tình yêu là một bức tường, người ngoài tường mù quáng, người bên trong tường lo lắng. Chỉ là đây cũng không phải là định luật vĩnh viễn không thay đổi, có lúc cũng sẽ ngược lại.
Sau khi trải qua hành hạ gần một tuần không tìm được Hàn Dĩ Chân, tia sáng che khuất tầm mắt của Hạ Quang Hi kia từ từ tản đi, ánh mắt của anh không hề mù quáng nữa, lòng lại bắt đầu bất an.
Anh biết cô nhất định an toàn ở một chỗ nào đấy; anh đã từng tìm chứng cứ phía người nhà cô. Nhưng mà người nhà cô không chịu tiết lộ địa điểm cô ẩn thân, điện thoại di động của cô cũng không gọi được, giống như đã quyết tâm mất liên lạc với thế giới này.
Mất liên lạc.
Hai chữ này (trong tiếng trung là thất liên nên chỉ có hai chữ nha) giống như là một khối hạt nhân bắn ra, nổ tung ở trong lòng anh, đem anh nổ chia năm xẻ bảy.
Trước kia mặc dù tức giận, anh đều biết tung tích của cô. Coi như trái đất bất chợt nổ tung, anh cũng biết nơi nào có thể tìm cô. Nhưng bây giờ! Hiện tại anh tựa như một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, thế nào cũng dò xét không ra tin tức của cô.
Hạ Quang Hi đầu hàng.
Dưới tình huống vô kế khả thi, anh đành phải nhắm mắt đi tìm em họ anh, em ấy nhất định biết tung tích của cô.
"Là anh, Vũ Hi."
Ngay cả điện thoại anh cũng lười gọi, vọt thẳng đến nhà Hạ Vũ Hi như chuông điện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-than-tinh-yeu/2699989/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.