Bởi vì thái độ của Hàn Dĩ Chân thật sự rất kiên quyết, từ trước đến giờ lưỡi sen xinh đẹp của Hạ Quang Hi (ý là Hạ Quang Hi hay nói lời ngon ngọt) thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn cạn lời, lỗ mũi chỉ có thể không ngừng phun khí.
Người phụ nữ đáng chết, ý của cô là cô thật sự qua lại với Vũ Hi sao? Thế nào không có phẩm cách như vậy!
“Nếu như không có gì phân phó, tôi muốn xuống làm việc, có chuyện gì lại kêu tôi.” Chẳng muốn để ý tới anh sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, Hàn Dĩ Chân xoay người ra khỏi phòng làm việc của Hạ Quang Hi, trở lại phòng giải khát.
Hạ Quang Hi trợn tròn mắt nhìn bóng lưng cô, không thể nào tin nổi cô thế nhưng đối với anh như vậy, tức đến sắp não trúng gió.
Cô thật sự qua lại với Vũ Hi?
Anh càng nghĩ càng nổi giận, kích động cầm điện thoại lên muốn tìm em họ anh hỏi rõ ràng.
Không đúng.
Vừa mới cầm điện thoại lên, còn chưa kịp đặt bên tai, anh lại nặng nề đóng sầm điện thoại, chửi mình ngu ngốc.
Anh rốt cuộc đang làm gì? Tựa như cô nói, coi như cô và Vũ Hi qua lại, cũng không phải chuyện của anh, anh tức giận làm gì?
Hạ Quang Hi không hiểu mình bị sao? Theo thường lệ, người trong nhà yêu đương với người trong nhà, anh sẽ phải vui mừng mới đúng, nhưng anh lại giận đến cực độ, thậm chí tức đến muốn giết người.
...... Đáng giận!
Không biết là tức quá mức hay là như thế nào, Hạ Quang Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-than-tinh-yeu/146524/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.