Đứng ở một bên, mặt Hàn Dĩ Chân không có biểu tình gì cũng cảm thấy rất nhàm chán. Rõ ràng là muốn xé xác ăn khối bánh nướng truyền hình mua sắm này, còn kéo hi vọng và tình yêu ra, thật sự là rất buồn cười. Mà những ký giả nữ dưới đài kia, không biết là bị điện giật đến ngốc, hay là đầu xuất hiện trạng thái nhất thời mất năng lực, ngay cả lý do buồn cười như vậy cũng tin là thật, còn gật đầu liên tục. Cô hoài nghi họ thật sự muốn mua, không phải mua hàng trên kênh mua sắm, mà là ông chủ của cô. Nếu như có thể phục chế anh mấy ngàn mấy vạn phần, hẳn là bán rất được, có thời gian đề xuất thử.
". . . . . . Được rồi." Cuối cùng Hạ Quang Hi ở trên đài chấm dứt thao thao bất tuyệt, bỏ qua cho những ký giả dưới đài kia. "Hôp báo đến đây chấm dứt, các vị ký giả tiên sinh và tiểu thư, có thể đến thưởng thức bữa ăn công ty chúng tôi chuẩn bị cho mọi người, tôi cũng có thể đi thay bộ đồ này xuống, chúng ta đợi lát nữa gặp."
Sau khi Hạ Quang Hi dứt lời, giao Microphone cho Hàn Dĩ Chân chờ ở một bên, sau đó tiêu sái nhảy xuống đài, một tràng tiếng thán phục giữa lối ra, trước khi đi lại liếc mắt đưa tình.
Ký giả nữ ở hội trường bị điện giật đến mơ hồ một hồi, không còn mấy người có thể có phản ứng. Hàn Dĩ Chân đã quen tình cảnh này, lặng lẽ thu dọn dây Microphone, thu lấy thu lấy, toàn bộ ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-than-tinh-yeu/146512/chuong-0-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.