"Phân gà? a, sư phụ, ta phải giết người".
A Mộng đưa tay ra sau tóc, vừa chạm đến một thứ mềm mềm liền ớn lạnh, tưởng tượng ngay ra đây là phân gà. Nàng đứng bật dậy, tay cầm que củi còn rực lửa lao đến chỗ Thương Tiêu.
"Sư phụ, là người cố tình, ta phải đốt chết người".
A Mộng nhảy đến, muốn dùng thanh củi đánh vào mông Thương Tiêu nhưng hắn đã nhanh chân chạy vòng quanh bếp lửa.
"Ta tưởng mi hết hơi hết sức rồi, hóa ra còn khỏe vậy sao?".
Thương Tiêu chạy lòng vòng bếp lửa, hắn cười sung sướng nhìn nàng không cách nào bắt kịp.
"Sư phụ, người ăn hiếp ta, từ nay ta không quan tâm người nữa".
A Mộng mặt mũi ỉu xịu, ngồi quay lưng về phía Thương Tiêu.
"Thôi, ta đùa đấy, thật ra thì..".
"A...".
Thương Tiêu định nói với nàng, cái thứ kia chỉ là đất sét hắn dùng để nướng gà chứ không phải phân gà. Bất quá, khi Thương Tiêu bước đến bên cạnh nàng thì bị một chiêu hồi mã thương bất ngờ, kết cục hắn bị nàng gạt chật, bị nàng vồ lấy lưng rồi ôm chặt cổ, còn bị cái miệng nhỏ của nàng cắt ngay vành tai.
"A Mộng, đau, đau...".
Thương Tiêu lúc này không dám cử động, trong lòng khóc không ra nước mắt, càng thêm phần sợ hãi hàm răng ngọc của A Mộng sẽ cắt nát tai mình.
"Sư phụ, người chạy nữa đi".
A Mộng ôm được cổ Thương Tiêu, vẻ mặt ỉu xịu liền tan biến ngay, thay nào đó là đôi mắt khoái trá linh động trong đêm.
"Ta không, không chạy nữa...".
Thương Tiêu liếc mắt, thấy cái miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-su-phu/97382/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.