Thẩm Lương Hạ không xuống xe. Viên trợ lý lái xe đã goi điện thoại cho Thẩm Nhuy để báo cáo với chị ta tình hình tối nay.
Thẩm Lương Hạ tựa vào cửa số xe, đọi thiên kim chân chính của nhà họ Thẩm xuất hiện. Đập vào mắt cô là ánh đèn rực rỡ, người qua kẻ lại tấp nập, tương phản với vẻ cô đơn vắng lặng của cô.
Thẩm Lương Hạ đang định cảm thán về nỗi buồn bất chợt của bản thân, Thẩm Nhuy đã ra khỏi câu lạc bộ.
Viên trợ ý ngồi ghế trước vội xuống xe để mở của cho cô chủ.
Thấy Thẩm Lương Hạ, Thẩm Nhuy tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Ánh đèn sáng rực xung quanh làm nổi bật gương mặt tái nhợt của chị ta, trông sắc bén hơn hẳn ngày thường.
"Rốt cuộc em vấn gây chuyện à?" "Chuyện này không trách tôi được." Thẩm Lương Hạ thanh minh, sợi dây chuyền kia vẫn chưa thuộc về cô, không thể để công sức cả buổi tối đổ sông đổ bể được.
"Chị em tốt Nam Viêm của chị cố tình hãm hại tôi, lấy tôi làm cớ để tiếp cận người ta nên mới ra nông nỗi này, không thì tôi đã an phận đợi đến lúc buổi tiệc kết thúc rồi."
Thẩm Nhuy nhíu mày, dường như đang phân tích tính thật giả trong lời cô nói.
Bị chị ta soi mói, Thẩm Lương Hạ bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng buồn tranh luận tiếp mà chỉ bình thản nhìn khung cảnh ven đường đang lướt qua ô cửa.
"Công việc không được hoàn thành, trách nhiệm lại ở em, chị buộc phải giảm bớt thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-ong-chu-tuoi-bam/2438222/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.