Trước giờ Lương Hạ vốn không phải là người đứng yên chịu trận, nhưng vì tốc độ tránh đi hơi chậm nên vẫn bị cốc trà va trúng.
Nước trà ấm nóng vương đầy mặt cô, trên trán có dòng chất lỏng màu đỏ chảy vào mắt. Thẩm Kiến Quốc vẫn đang mắng cô, mắng từ các mối quan hệ đến cách cư xử, rồi mắng cả tính tình phẩm chất của cô.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy lời đó, Lương Hạ ngấng đầu lên, buớng binh nhìn lướt qua Thẩm Kiến Quốc
và Hà Băng Diên, lại nhìn sang Thẩm Nhuy dang chuẩn bị bước tới lau 3cho cô.
Anh mắt kia lạnh lëo đến mức khiến Thầm Kiến Quốc vô thức im bặt, Hà Bắng Dien nhíu mày, con động tác của
Thẩm NOhuy thì khựng lại: “Mẳng đủ chua? Đến luợt tôi rồi chú?"
Không ai đáp lời, tất cả đều dùng ánh mắt cao ngạo nhìn cô, có không đồng tình, có thuơng hại, có khinh thuờng,
còn có người như đang nhìn cái gai trong mắt.
"Coi tôi là cái gì? Ản mày? Cặn bā? Thứ để hèn?" Lương Hạ đi tới câm cốc trà khác trên bàn, không hề báo trưóc
mà trục tiếp hất thắng về phía ba mình.
Động tác của cô còn nhanh hơn Thẩm Kiến Quốc, ông ta không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, lúc kip phản úng
lại thì đã bị nước trà tạt đầy mặt.
Vị Tồng Giám đốc kiêm Chủ tịch Tập đoàn Thâm thị mặt đối mặt với con gái đang chảy máu, sắc mặt ông ta khó
coi đến mức không ai dám nhìn thắng.
Ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-ong-chu-tuoi-bam/2438217/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.