Lý Diệu Linh dường như bị đóng băng tại chỗ. Cô xin lỗi, lời xin lỗi rất sâu sắc đến nỗi cô thậm chí không biết làm thế nào để bày tỏ hoặc giải thích bản thân. Trong một khoảnh khắc, cô lắng nghe cậu cười một cách man rợ bởi vì cậu, giống như cô, không biết phải phản ứng như thế nào với tình huống này.
Phải mất một lúc lâu Lý Diệu Linh mới thu hết can đảm và từ từ bước về phía cậu em trai. "Tại sao em đến được đây?"
"Tại sao? Chị đang hỏi em tại sao à?" Cậu hỏi với vẻ mỉa mai. "Ở thành phố này ai mà không biết Trịnh gia. Chỉ cần lật một tờ báo ra là có thể biết được thứ mình cần."
Lý Diệu Linh nhìn cậu, có phần bối rối trước màn thể hiện sự tức giận của cậu. "Xin lỗi."
"Xin lỗi?" Cậu lặp lại với giọng điệu chế giễu. Nhìn thẳng vào mắt cô, cậu lắc đầu. "Chị có rất nhiều cách để xin lỗi."
Bối rối, Lý Diệu Linh chớp chớp mắt. "Em đang nói cái gì vậy?
"Chị nói cho em biết đi." Cậu cứng rần nói.
"Bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện. Chị sẽ kể cho em nghe mọi chuyện nhưng không phải lúc này." Lý Diệu Linh chạm vào cánh tay của em trai nhưng cậu hất tay cô ra. Kiên nhãn để không làm tổn thương cảm xúc của cậu, cô tiếp tục. "Chúng ta đi đâu đó nói chuyện. Em có đói không?"
"Tại sao chị không nói ngay bây giờ?" Lý Khäc Tiến hỏi. "Ngôi nhà lớn này chúng ta mơ ước được bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-nguoi-thua-ke/3437871/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.