Thừa nhận mình đã sai, Lý Diệu Linh chỉ có thể lùi lại và thở dài. "Xin lỗi."
"Nếu chị nghĩ đến em, chị sẽ không nói như vậy." Cậu rít lên một lần nữa cố gắng không hét vào mặt cô. Đôi mắt cậu đầy giận dữ - tức giận vì không được thông báo, thất vọng vì cậu là em trai của cô nhưng lại không thể chia sẻ ngày vui với cô.
Cúi đầu xuống, cô lặng lẽ thú nhận. "Sẽ tốt hơn nếu em không ở đó."
Lý Khắc Tiến trưng ra vẻ mặt vô lý. Sau đó quay đầu sang một bên, cậu khit mũi. "Chị xấu hổ khi em đến sao?"
"Không." Cô cao giọng. Quay đầu nhìn về phía sau lưng như thể có ai đó đã bước vào, cô chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng chặt sau đó lắc đầu. Bước về phía trước, cô dùng hai tay nằm lấy cánh tay em trai. 'Không phải như vậy. Tại sao chị lại cảm thấy xấu hổ vì em chứ?”
Ngẩng đầu lên, cô nhìn cậu, cầu xin, cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình, những gì cô sẽ nói. Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, cô hít một hơi thật sâu.
"Khắc Tiến." Cô bắt đầu nhẹ nhàng, trìu mến. "Có nhớ khi chúng ta lần đầu tiên đến trại trẻ mồ côi, họ hỏi chúng ta về ba mẹ của chúng ta không? Nếu chị nói với họ về cô Chiêu Dao, chúng ta sẽ bị đuổi đi. Vì vậy chị đã nói dối rằng ba mẹ chúng ta đã chết, chúng ta là những người vô gia cư."
"Đừng thay đổi chủ đề." Cậu cắt ngang.
Lý Diệu Linh kiên nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-nguoi-thua-ke/3437863/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.