Cô từ từ bước tới và ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Căn phòng này được trang trí dịu mát với giấy dán tường màu vàng cổ điển, một chiếc bàn màu trắng và một chiếc. ghế có đệm màu đỏ.
"Bác muốn gặp con?" Cô hỏi, hai tay xoắn vào nhau.
Người đàn ông quan sát cô rất kỹ như thể để xem có bất kỳ lỗ hổng nào về ngoại hình, thái độ hoặc tính cách của cô hay không. Cũng phải, gia đình thượng lưu họ thường xem xét rất kỹ.
Người đàn ông vẫn không có biểu cảm gì, vì vậy cô vẫn im lặng ở đó. "Con nên gọi ta là ba."
"Dạ?" Cô ngạc nhiên, tự hỏi liệu cô có nghe nhầm không.
"Và gọi mẹ của Thừa Hạo là mẹ.”
Lý Diệu Linh nhìn sang một bên trước khi lúng túng gật đầu. "Ừm...dạ... thưa ba."
Thật kỳ lạ khi gọi một tiếng ba sau ngần ấy thời gian.
"Thừa Hạo, đứa con trai ngốc nghếch của ta, yêu con rất nhiều." Ông bắt đầu nói, ánh mắt nhìn xa xăm. "Nó yêu con hơn bất kỳ ai khác, ta thực sự không có lựa chọn nào ngoài việc đồng ý cho hai đứa lấy nhau. Hai đứa quen nhau chưa lâu, nhưng ta tin vào quyết định của nó. Như con đã thấy, ta bị bệnh và không còn nhiều thời gian nữa."
Cô chỉ gật đầu.
"Khi thời gian của ta không còn nữa, Thừa Hạo sẽ không có ai chăm sóc. Mẹ của nó.." Ông dừng lại như thể đang suy nghĩ sâu sắc về điều mình nên nói rồi ông tiếp tục. ".., đang ngày càng già đi. Bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-nguoi-thua-ke/3437842/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.